Lộng Triều

Quyển 3 - Chương 33: Phân công quản lý




Cù Vận Bạch nhận được điện của Lương Kiến Hoằng thì vừa mừng vừa lo., Vui vì Triệu Quốc Đống nếu phụ trách mảng thu hút đầu tư thì cô nhẹ nhàng hơn nhiều. Triệu Quốc Đống mặc dù còn trẻ nhưng năng lực giao tiếp lại rất tốt. Nhưng cô lại lo cho tình hình an ninh trật tự của khu Khai Phát. Triệu Quốc Đống nếu bỏ công việc của Đồn công an, Đồn công an còn có uy lực như tước không?

Nhưng so sánh với áp lực thu hút đầu tư rất gấp bây giờ, các vấn đề khác đều có thể bỏ qua. Nếu ngay cả khu Khai Phát bị xóa sổ thì tình hình an ninh trật tự có tốt hay không cũng không quá quan trọng, ít nhất không quan hệ với cô. Ngay cả khu Khai Phát cũng không còn, cô là Chủ nhiệm Ban quản lý thì còn làm gì được nữa.

Trong điện thoại Lương Kiến Hoằng cũng nói rõ thái độ của lãnh đạo huyện. Khu Khai Phát Giang Khẩu nhất định phải có bộ mặt mới trước tháng năm năm sau. Bây giờ không còn nửa năm thì nhất định phải thu hút được vài công ty có quy mô nhất định. Mỗi công ty đầu tư không được thấp hơn ba triệu, hơn nữa tổng số tiền thu hút đầu tư không được thấp hơn 20 triệu. Mà cả năm 93 khu Khai Phát Giang Khẩu chỉ thu hút được ba công ty, quy mô không đến năm triệu.

Cù Vận Bạch cả đêm không ngủ nên khá tiều tụy. Khi Triệu Quốc Đống từ Giang Khẩu chạy đến Hội chợ thương mại An Đô thì cô mới vội vàng đi trang điểm. Chẳng qua Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận được rõ ràng đối phương ngủ không ngon.
- Cù tỷ sao thế? Mặt khá khó coi, tối qua chị không ngủ được sao?

- Hừ, cậu đừng giả vờ trước mặt tôi. Chủ tịch Lương đã nói với tôi là cậu phụ trách công việc của Bành Hiểu Phương. Chúng ta bây giờ bị buộc lên một sợi dây, không ai có thể chạy được cả. Trước tháng năm năm sau mà công tác của khu Khai Phát không thay đổi, cậu và tôi chỉ có thể mất việc.
Cù Vận Bạch nghiêm mặt nói.

Người đẹp dù nghiêm mặt lại cũng rất quyến rũ. Cô nhíu mày, nhướng mi thì đúng là có chút oai phong, nhưng Triệu Quốc Đống thấy chỉ có mỗi quyến rũ.

- Cù tỷ, chân đất không sợ chân đi giày, chị làm Chủ nhiệm không sợ, chẳng lẽ tôi là Phó chủ nhiệm còn sợ sao? Cùng lắm tôi về Cục Công an.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói:
- Chẳng qua tôi tự tin có thể thay đổi khu Khai Phát Giang Khẩu chúng ta. Hôm qua mấy nhà đầu tư kia đều có thực lực, tôi dự định buộc mấy người này thật chặt. Chỉ cần bọn họ muốn xây dựng nhà máy ở An Đô, tôi quyết không thể bọn họ chạy ra khỏi Giang Khẩu.

- Ồ?
Nghe Triệu Quốc Đống nói chắc chắn như vậy, mắt Cù Vận Bạch sáng lên mà nói:
- Cậu chắc chắn như vậy sao?

- Chuyện do người mà, Cù tỷ không phải nói chúng ta đã bị buộc lên một sợi dây sao? Cho dù bản thân tôi không sao, nhưng tôi phải có trách nhiệm với nửa đời sau của chị mà, phải không?

Lời Triệu Quốc Đống hơi mập mờ làm Cù Vận Bạch đỏ mặt:
- Không biết lớn nhỏ, dám trêu Cù tỷ à.

Trên thực tế Cù Vận Bạch khi công tác ở thị trấn, công ty đã nghe không ít lời trêu chọc này, chẳng qua cô đều giả vờ không biết, không thèm để ý. Nhưng chỉ có cậu thanh niên trẻ hơn mình vài tuổi lại làm cô chú ý, thi thoảng lại kích thích tâm tư của cô.

- Ha ha, tôi chỉ là nói Phó chủ nhiệm phải chịu trách nhiệm trong công việc với Chủ nhiệm mà, Cù tỷ đừng nghĩ sai đó. Tôi là thanh niên trong sáng.
Triệu Quốc Đống nghiêm túc nói.

- Được rồi, cậu ở trước mặt tôi mà còn ba hoa như vậy, tôi thấy hôm trước cậu trước mặt mấy cô bé kia lại gãi đầu gãi tai, có phải giả vờ không?
Cù Vận Bạch trừng mắt nhìn đối phương.

Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên vì Cù Vận Bạch chú ý đến việc tiếp xúc mấy cô bé kia. Người phụ nữ nếu chú ý đến anh, như vậy có quan hệ khá căng thẳng, hoặc là có quan hệ tình cảm. Mình và Cù Vận Bạch có quan hệ gì nhỉ? Có phải loại thứ hai không?

Triệu Quốc Đống nhìn Cù Vận Bạch làm cô hơi hoảng hốt. Chẳng qua Cù Vận Bạch vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh:
- Sao? Bị bệnh gì à mà ra vẻ thần bí như vậy hả?

- Không có gì cả, chỉ là cảm thấy hôm nay Cù tỷ có chút kỳ quái.
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Triệu Quốc Đống.

- Có gì kỳ quái chứ hả, chẳng lẽ Cù tỷ chỉ một ngày mà thay đổi được sao?
Cù Vận Bạch có chút chột dạ xoay đầu sang bên:
- Đi thôi, hôm nay đến đợt cao điểm của Hội chợ thương mại. Tôi thấy Chủ nhiệm mấy khu Khai Phát các huyện khá tích cực, xem ra chúng ta không cố gắng sẽ bị loại thải.

- Cù tỷ, tìm nhà đầu tư không có mục đích thì cũng không có tác dụng gì cả. Tôi cảm thấy chúng ta cần phải tìm đối tượng thích hợp theo dự định của mình. Nếu chúng ta đã xác định hướng phát triển của khu Khai Phát Giang Khẩu là các công ty cơ giới và sản xuất thiết bị ô tô thì phải nhằm vào đó. Nơi này có Tôn Cầm là đủ rồi. Tôi nghĩ nên đi xem mấy mục tiêu quan trọng là tốt hơn.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

Cù Vận Bạch suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cậu nói đúng, nhưng bên này dù sao cũng là gian hàng chính, chúng ta phải lưu một người lại mới được. Như vậy đi, tôi và Tiểu Tôn ở lại, cậu dẫn Trưởng phòng Hoàng đi liên lạc.

Khi Hoàng Trung Kiệt biết huyện đã quyết định Triệu Quốc Đống thay Bành Hiểu Phương phụ trách công tác thu hút đầu tư, y cảm thấy rất phức tạp.

Bành Hiểu Phương ở khu Khai Phát chỉ là cho có, nếu không có quan hệ sau lưng thì sao có thể đứng được ở khu Khai Phát. Nhưng Bành Hiểu Phương đã hứa với Hoàng Trung Kiệt là chỉ cần làm thay, khi Bành Hiểu Phương rời đi sẽ đề cử y là người thế chỗ. Mặc dù đây chỉ là thủ đoạn nhưng đó cũng là sức hấp dẫn đối với Hoàng Trung Kiệt.

Hoàng Trung Kiệt biết rõ ưu và khuyết điểm của mình. Ưu thế đó là y tốt nghiệp đại học, tuy không phải đại học hàng hiệu nhưng cũng hiếm có trong khu Khai Phát, năng lực nghiệp vụ cũng được, quan hệ với cấp trên, cấp dưới cũng được. Thiếu chính là một quan hệ mạnh mà thôi.

Mặc dù Chủ nhiệm trước và Cù Vận Bạch bây giờ đều đánh giá Hoàng Trung Kiệt khá cao, nhưng bọn họ chỉ có thể làm y là một cán bộ trung tầng có quyền lực, tiến thêm một bậc thì bọn họ không có khả năng. Huống chi Hoàng Trung Kiệt cũng tự nhận mình chưa đến mức để Cù Vận Bạch có thể hết sức đề cử.

Cù Vận Bạch khi mới tiếp xúc thì không thấy có gì đặc biệt ngoài đẹp. Nhưng chỉ cần một thời gian là sẽ thấy Cù Vận Bạch có thể làm Chủ nhiệm Ban quản lý khu Khai Phát cũng có bản lĩnh của mình. Cù Vận Bạch mặc dù có lúc do dự nhưng khi có quyết định lại quyết không lùi bước.

Hoàng Trung Kiệt vẫn hy vọng được Cù Vận Bạch tán thành nhưng vẫn không được. Mặc dù Hoàng Trung Kiệt đã kết hôn nhưng Cù Vận Bạch đúng là rất quyến rũ, người đàn ông nào chẳng muốn thể hiện với Cù Vận Bạch. Quan hệ của Cù Vận Bạch với ai cũng có vẻ tốt làm người ta thấy phấn chấn, nhưng chỉ ai muốn tiến thêm một bước trong quan hệ với cô thì mới thấy sự đề phòng của cô. Đây là kết luận sau nhiều lần thử của Hoàng Trung Kiệt. Đây là một người phụ nữ mà đàn ông khó có thể tiến vào trái tim.

Mỗi khi Hoàng Trung Kiệt và Cù Vận Bạch nói chuyện vui vẻ, y đều có chút khó hiểu, tại sao Triệu Quốc Đống lại có thể nói chuyện thân mật với Cù Vận Bạch như vậy?

Điều này làm y có chút khó hiểu, chẳng lẽ Cù Vận Bạch thích trai trẻ? Hình như hơi quá, nhưng Cù Vận Bạch hơn Triệu Quốc Đống năm sáu tuổi cơ mà. Hoàng Trung Kiệt không tin hai người có tình yêu chị em như trên Tv. Nhân tài như Triệu Quốc Đống cũng đâu cần phải dựa vào cách này mà tiến lên.

Bành Hiểu Phương có thể từ một cán bộ bình thường ở Ban Tuyên giáo điều đến khu Khai Phát làm Phó chủ nhiệm, ai cũng biết sau lưng y là Quách Chiêm Xuân. Nghe nói bố Bành Hiểu Phương có họ hàng gì đó với Quách Chiêm Xuân.

Hoàng Trung Kiệt có chút không cam tâm khi Triệu Quốc Đống lại lên chức. Y thấy tên này nhỏ hơn mình chục tuổi mà lại là lãnh đạo trực tiếp của mình thì có chút buồn bực. Lúc trước quan hệ khá tốt đó là vi Triệu Quốc Đống chỉ là kiêm nhiệm Phó chủ nhiệm mà thôi. Bây giờ Triệu Quốc Đống lại phụ trách phòng thu hút đầu tư của y.

Triệu Quốc Đống cũng nhạy cảm thấy được tâm trạng Hoàng Trung Kiệt khá kém.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống không thèm để ý, dù là ai cũng phải có tâm trạng mình, nếu là hắn cũng thế. Quan trọng nhất là sau khi bình tĩnh sẽ có thái độ gì. Nếu Hoàng Trung Kiệt vẫn có thái độ này thì Triệu Quốc Đống sẽ không hề do dự đổi Trưởng phòng Thu hút đầu tư. Một cấp dưới không hoàn toàn nghe lời chỉ gây phiền phức mà thôi.