Lộng Triều

Quyển 3 - Chương 53: Chuyện đột nhiên




Buổi nói chuyện chiều hôm đó rất sôi nổi. Dù là mấy người Lôi Hướng Đông hay Triệu Quốc Đống đều cảm thấy đáng để làm quen với đối phương. Mặc dù hai bên làm ở ngành khác nhau, nhưng bên ngân hàng và cơ quan nhà nước có quan hệ rất dày đặc, biết đâu hôm nào cũng có gặp gỡ thì sao?

- Tiểu Huy, bên Phúc Kiến thế nào rồi?
Mấy người Lôi Hướng Đông rời đi, Triệu Quốc Đống và Kiều Huy nói chuyện tùy tiện hơn nhiều. Mặc dù hai người mới gặp lần thứ hai nhưng đã cảm thấy rất quen.

- Cũng được, tôi coi như thành công thoát khỏi Hải Nam. Anh không thấy sự thảm thương ở đó đâu. Tôi và Đại Kiện tháng chín rời khỏi Hải Khẩu, gặp ai mặt cũng tối sầm, khắp nơi đều là các công trường dừng thi công, mọi người đều khóc không ra nước mắt.
Kiều Huy thở dài một tiếng:
- Tôi có mấy người bạn, đơn vị bọn họ yêu cầu bọn họ nhất định phải thu hồi tiền về, bọn họ cũng chỉ có thể mở mắt ngồi đó, chờ xử lý. Nhưng xử lý như thế nào bây giờ? Ai thèm mua đất. Từ mấy triệu một mẫu đất, bây giờ hạ xuống mấy chục ngàn một mẫu, quá thảm.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng:
- Dưới bong bóng luôn là những miệng máu hung dữ, ai mạo hiểm tiến vào phải có chuẩn bị tâm lý thất bại. Tiểu Huy, bên Phúc Kiến tốt nhất anh đừng đi. Tôi không cần biết anh làm gì, nhưng tôi nhắc anh không nên hy vọng vào ai, quan hệ dù rộng đến đâu. Nếu chính quyền thực sự xử lý thì chỉ có xong.

- Điểm này tôi biết, tôi không tham gia vào công việc cụ thể, tôi chẳng qua có chút quan hệ nên sang tay mà thôi. Bọn họ đều có hóa đơn, thủ tục, tôi chỉ kiếm chút tiền mà thôi.
Kiều Huy rất tự tin nói.

- Nếu chỉ kiếm chút tiền sao không về An Nguyên? Anh cho rằng anh giẫm trên bờ pháp luật là không ướt giày sao? Nếu như có chuyện dù anh tham gia nhiều ít đều vào tù.

- Ừ, sau tết tôi sẽ sang Phúc Kiến xem sao, nếu không ổn thì tôi sẽ rút ngay.

Kiều Huy không biết sao lại tin vào lời của Triệu Quốc Đống. Chuyện Hải Nam làm y có ấn tượng quá sâu. Hơn mười ngày mà đã như thiên đường và địa ngục. Nửa tháng trước còn hăng hái kiếm tiền, nửa tháng sau đã chìm xuồng.

- Vậy mới đúng, An Nguyên bây giờ có nhiều cơ hội kiếm tiền hợp pháp, như vậy tối ngủ cũng ngon mà. Sao phải mạo hiểm chứ? Thời này không còn là thời đại trước đây nữa rồi.
Triệu Quốc Đống nói.

Kiều Huy gật đầu đồng ý. Lúc trẻ không hiểu chuyện nên xúc động, nghĩ rằng muốn làm gì thì làm. Nhưng sau nhiều mưa gió khiến Kiều Huy cảm thấy thời đại này kinh tế là quan trọng nhất, các thứ khác đều không đáng gì. Cho nên y mới quyết định theo Trịnh Kiện đến Hải Nam kiếm tiền.

Điện thoại di động của Triệu Quốc Đống vang lên, hắn nhìn Kiều Huy ra vẻ xin lỗi. Kiều Huy xua tay.

- Tôi là Triệu Quốc Đống, ai đó?

- Anh họ Triệu? Có một người bạn muốn tìm anh, nghe nói anh có thể giúp cô ta.
Giọng đối phương là giọng An Đô.

- Ai cơ?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc, không ngờ có người dám dùng giọng này với mình, chán sống rồi sao?

Kiều Huy cũng thấy vẻ mặt khác lạ của Triệu Quốc Đống, giống như gặp phiền phức. Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng không biểu hiện gì khác thường nên Kiều Huy chỉ có thể ngồi im trên ghế. Hai tay xoa xoa giống như một đàn anh.

- Tôi là ai thì không cần anh biết, tôi hỏi anh có phải họ Triệu không?
Đối phương không nhịn được mà nói.

Triệu Quốc Đống cố nhịn cơn tức giận mà nói:
- Tôi họ Triệu, sao?

- Sao? Mày giỏi nhỉ, bạn mày muốn tìm mày giúp, mày có giúp không?
Giọng nói hung dữ đánh vào tai Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống vô thức đưa máy ra xa một chút.

- Bạn nào muốn tôi giúp? Anh cũng phải nói cho tôi một câu chứ, sao người đó không gọi cho tôi?
Triệu Quốc Đống có chút lo lắng có phải Phòng Tử Toàn không? Phòng Tử Toàn vì Nhà máy gạch nên sợ tiếp xúc với xã hội.

- Ừ, bạn mày tên là Lam Đại, là sinh viên đại học, phải không?
Giọng kia nói.

Lam Đại? Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc, sao cô ấy biết số điện thoại của mình? Hắn nghĩ tối đó ăn xong mình hình như nói số điện thoại cho Cổ Tiểu Âu. Chẳng qua Lam Đại sao lại dính tới mấy người này. Lam Đại không phải người Cát Lâm sao? Tết không về nhà mà ở An Đô ư?

Triệu Quốc Đống rất khó hiểu mà nói:
- Ừ, bạn tôi, cô ấy làm sao? Cô ấy ở đâu? Các người là ai?

- Bọn tao là ai không phải chuyện của mày. Cô ấy đang ở bên chỗ tao, tao hỏi mày có thể giúp cô ấy không?

- Giúp?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, mặc dù không biết Lam Đại làm gì mà qua lại với đám này. Nhưng một cô gái đợt tết lại đi với đám này có lẽ không tình nguyện.
- Tôi nói với các người, có việc tìm tôi là được, có chuyện gì do tôi giải quyết. Tôi cảnh cáo các anh nếu Lam Đại làm sao, tôi sẽ cho các người biết trên đời không có thuốc hối hận.

- Ha ha, còn có người uy hiếp tao? Diệu ca, anh nghe không, có người uy hiếp tôi?
Đầu bên kia im một lát, Triệu Quốc Đống chỉ nghe đối phương ừ một tiếng rồi hậm hực nói:
- Thằng ranh, dịp tết tao không so đo nhiều. Bạn mày vay bọn tao 200 ngàn, một câu mang tiền đưa người đi.

Diệu ca, 200 ngàn? Vay nặng lãi sao? Lam Đại sao lại vay 200 ngàn? Triệu Quốc Đống rất khó hiểu. Hắn không sợ đám xã hội đen này, nhưng nếu đột nhiên tiến vào cũng đau đầu.

Diệu ca này có lẽ là tên Diệu ca dính vào vụ án kia. Nhưng Khúc Quân đã thông qua Đội cảnh sát hình sự thành phố thì thấy trong hơn năm Đàm Đông không có quan hệ gì với Diệu ca mà, nghe nói Đàm Đông và Diệu ca kia còn cãi nhau, vì thế đầu mối mất. Diệu ca mặc dù không sạch sẽ nhưng không phạm tội quá nặng, cũng không có chứng cứ cụ thể.

- Không vấn đề gì, 200 ngàn tôi trả được. Nhưng tôi muốn nói chuyện với bạn của mình.
Triệu Quốc Đống nói.

- Ồ? Mày chờ điện thoại của tao.
Đối phương có lẽ không ngờ Triệu Quốc Đống đáp ứng nhanh như vậy.

Lúc trước bất đắc dĩ lục soát được sổ điện thoại của nữ sinh viên. Trong đó chỉ có vài số, hầu hết là bên Cát Lâm, không có tác dụng gì. Chỉ có một số điện thoại di động duy nhất ở An Nguyên. Thời buổi này người có điện thoại di động là rất hiếm, có thể dùng đều là người có tiền. Vì thế y mới gọi thử xem lừa được không?

- Ha ha, con điếm này đúng là câu được cá lớn. 200 ngàn, chậc chậc, thằng đó quan tâm mày thật, lập tức đồng ý. 200 ngàn, mẹ nó chứ, sao vừa nãy bọn tao mượn mày tiền, mày lại nói không có.

Trong một căn nhà ở An Đô, một thằng ranh nhìn chằm chằm vào cô bé.

Cô không biết mình tối đó sau khi nghe Triệu Quốc Đống nhắc tới tên Diệu ca, cô sao lại nhớ số điện thoại của Triệu Quốc Đống lại, còn viết vào sổ. Không biết có phải cô nghĩ Triệu Quốc Đống đáng tin, hay Triệu Quốc Đống giải quyết được vấn đề cho mình hay không?

Nhưng bây giờ cô không biết sao Triệu Quốc Đống trả lời đám người này như thế nào, nhưng có thể khẳng định Triệu Quốc Đống đã đồng ý với đối phương. Lam Đại không thể tin.

Có lẽ Triệu Quốc Đống cố ý lừa và dùng thân phận cảnh sát giải quyết. Nếu như vậy thì Lam Đại thà mong Triệu Quốc Đống đừng tham gia. Nếu không mẹ và em cô sẽ rất nguy hiểm.

- Diệu ca, tên kia đã đồng ý trả tiền, nhưng muốn nói chuyện với con điếm này trước.
Thằng kia có chút lo lắng nói với người đàn ông trung niên đang đánh bài.

- Ồ, nói chuyện trước ư?
Diệu ca nhìn người đàn ông đối diện:
- Mãnh ca, anh thấy sao? Con bé này vậy mà có thằng bỏ tiền ra cho nó, nhưng đối phương muốn nói chuyện trước với nó.

- Ừ, không sao. Bố con bé này vay tiền, bây giờ bố nó vào tù, nó phải gánh thay. Đơn vay là nó, chạy đâu cũng không sợ.
Người đàn ông nói giọng Đông Bắc lên tiếng:
- Đi đến địa bàn Diệu ca do Diệu ca tự làm chủ.

- Thôi Tam, bảo con bé nói chuyện với đối phương.
Diệu ca nhìn Lam Đại rồi hừ một tiếng:
- Con ranh, bọn tao không làm khó mày, lần nào cũng đều gọi mày đến bàn. Bây giờ mày ngay cả nhà cũng không về, định ở lại An Đô mãi sao? Mãnh ca cũng tới đây hai ba lần, mày không trả ít nào, như vậy là không được. Thiếu nợ trả tiền là tất nhiên, nếu bây giờ có người trả tiền cho mày, tao không cần biết có quan hệ gì, chỉ cần trả tiền là được. Mày có thể nói chuyện với đối phương nhưng đừng giở trò biết không?