Lộng Triều

Quyển 3 - Chương 58: Muốn dùng phải chế phục




- Khó nói được. Tôi đã nói bóng gió với Bí thư Ninh về Triệu Quốc, nhưng lĩnh vực tôi phụ trách không liên quan mấy với Triệu Quốc, không dám nói quá nhiều nếu không sẽ phản tác dụng.
Thái Chánh Dương trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Chẳng qua tôi thấy bây giờ Bí thư Ninh chưa có quyết định, có lẽ còn đang suy nghĩ.

Thái Chánh Dương nói như vậy làm mọi người phải suy nghĩ. Bí thư Thị ủy nếu không nghĩ đến anh, vậy anh dù được đưa lên cũng bị phủ quyết. Như vậy Sở công an muốn đề bạt anh cũng khó khăn.

- Điều này có thể, Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy Cục Công an thoạt nhìn thì oai phong, nhưng vào Hội nghị thường vụ Thị ủy thường không giơ tay biểu quyết, từ vị trí xếp hạng cũng có thể thấy. Nếu như không phải do Phó bí thư kiêm nhiệm chức Bí thư đảng ủy Cục Công an thì sẽ xếp thứ hai, thứ ba từ dưới lên.
Hùng Chính Lâm nói một câu. Ở Thông Thành hơn nửa năm nên Hùng Chính Lâm cũng biết nhiều ngôn từ chính trị.

- Ha ha, mấy người đừng an ủi tôi. Đúng như lão Hùng nói đó, ngồi trên vị trí đó đâu có nhàn hạ mà như ngồi trên lò lửa vậy.
Lưu Triệu Quốc xua tay nói. Y biết vấn đề trong này. Ninh Pháp có cái nhìn với y là bình thường, không nói tốt xấu. Nhưng Hoàng Nguyên Thịnh lại có quan hệ với y, nằm giữa đúng là có chút khó khăn. Huống chi không phải chỉ riêng chức Cục trưởng mà còn là Bí thư nữa, thuận theo tự nhiên thôi.

- Ừ, vừa đi vừa xem.
Liễu Đạo Nguyên gật đầu đồng ý.
- Cố gắng có khi lại không đẹp. Chánh Dương cũng đừng nói quá nhiều, Ninh Pháp không phải người có thể ảnh hưởng.

- Ừ, tôi biết, chẳng qua Triệu Quốc cũng không nên bỏ cơ hội, dù một tia hy vọng cũng phải cố hết sức.
Thái Chánh Dương đương nhiên biết việc này.

Lúc trước y vào Thị ủy thì Hoàng Nguyên Thịnh kịch liệt phản đối. Trong các Thường vụ thị ủy cũng có tranh luận, thậm chí có người đề nghị tạm thời để đó. Nhưng Ninh Pháp kiên trì ủng hộ y, cuối cùng y đã được vào Thị ủy. Trong sáu vị Phó thị trưởng thì lập tức nhảy lên thứ hai, chỉ kém mỗi Phó thị trưởng thường trực Kiều Ba.

Hai ngày mồng 6, 7 đến nhà mấy người, Lam Đại biểu hiện rất ngoan ngoãn, điều này làm Triệu Quốc Đống thấy rất không ổn. Nhưng hắn muốn giãy dụa cũng không có ý nghĩa. Triệu Quốc Đống đành để mặc cô, sau mồng 7 là mọi người phải đi làm, xem cô tìm lý do gì mà quấn lấy.

Kỳ nghỉ tết coi như đã kết thúc, mọi người thường thấy mình lại rất mệt mỏi. Tầm 15 âm thì mọi người mới đi vào được trong công việc, lúc này vẫn còn không khí lễ tết.

Ngày đầu đi làm, Cù Vận Bạch triệu tập toàn bộ nhân viên Ban quản lý khu Khai Phát, nhưng đây chỉ là chúc tết mọi người mà thôi.

Trước ngày 15 thì vẫn là thời gian nhậu nhẹt, tụ tập với bạn bè, đồng nghiệp. Mới 11 giờ trưa mà văn phòng đã không có ai, hiện tượng này không ai có thể thay đổi. Dù là Cù Vận Bạch và Triệu Quốc Đống biết rõ tình hình cũng đành chịu.

Sau hội nghị toàn Ban quản lý, Cù Vận Bạch lại tổ chức hội nghị với cán bộ trung tầng của Ban quản lý. Mặc dù năm trước đã chỉ rõ Triệu Quốc Đống phụ trách công tác thu hút đầu tư, nhưng lần này Cù Vận Bạch đã phân công rõ ràng. Triệu Quốc Đống phụ trách công tác thu hút đầu tư và các công tác phục vụ, phụ trách công tác Đồn công an. Bặc Viễn phụ trách thu hồi, giải tỏa đất, xây dựng…

Sau khi phân công công việc, các phòng về làm việc. Văn bản Triệu Quốc Đống phụ trách thu hút đầu tư đã được gửi đến mấy phòng.

Vừa tan họp, Trưởng phòng, Phó Trưởng phòng ba phòng kia đều tự giác theo Triệu Quốc Đống đến văn phòng của hắn. Triệu Quốc Đống vừa bỏ cặp ngồi xuống thì Phó Trưởng phòng Giám sát an toàn – Khang Nhâm đã rót trà cho hắn.

Triệu Quốc Đống lần đầu tiên được đãi ngộ như vậy, trước đó hắn chỉ là kiêm nhiệm mà thôi, cán bộ Ban quản lý mặc dù tôn trọng nhưng không coi Triệu Quốc Đống là lãnh đạo Ban quản lý, cũng lắm chỉ coi hắn là Trưởng đồn công an có năng lực giỏi. Nhưng sau tết cán bộ Ban quản lý đã ngửi thấy hướng gió.

Bành Hiểu Phương trên danh nghĩa vào viện chữa bệnh, mà Triệu Quốc Đống lại phụ trách mấy phòng ban, thậm chí công tác an ninh trật tự chỉ là giám sát mà thôi. Điều này có nghĩa Triệu Quốc Đống là lãnh đạo chính thức của Ban quản lý. Trưởng, phó ba phòng đều rõ vị Phó chủ nhiệm Triệu này đã sang bên hành chính.

- Mọi người đều quen biết từ trước nên không cần khách sáo. Vừa nãy Chủ nhiệm Cù đã nói rõ ràng, có qua được tháng năm hay không, nếu không qua thì mọi người đều giải tán. Khu Khai Phát xóa sổ, Ban quản lý không còn, cùng lắm chỉ một hai người ở lại. Không chừng chúng ta phải xuống xã.

Triệu Quốc Đống mời mọi người ngồi xuống rồi nói:
- Tôi cũng không nói nhiều. Vừa nãy Chủ nhiệm Cù đã nói một số chuyện làm mọi người vui mừng. Ví dụ như hai công ty Phượng Hoàng, Thiên Sơn tiến vào, nhưng đây mới là ký hiệp định, hạng mục còn chưa được chứng thực. Mọi người cảm thấy chỉ dựa vào mấy công ty này là khu Khai Phát Giang Khẩu chúng ta có thể an toàn thoát ra sao? Tôi thấy không thể.

- Khu Khai Phát Huyện Hoa Dương riêng năm trước có hơn 60 triệu tiền đầu tư, khu Khai Phát Vọng Đường chỉ trong Hội chợ thương mại đã ký kết 30 triệu tiền đầu tư. Khu Khai Phát Lộc Sơn thì cũng có mấy hạng mục với tổng số tiền trên 40 triệu. Ngay cả Nghiễm Ninh tương đương chúng ta thì cũng đã đi trước. Theo tôi biết chỉ riêng trước tết bọn họ đã ký ba hợp đồng đầu tư trên tám triệu. Mà huyện Trường Tân nghe nói cũng có một hạng mục trên 12 triệu đầu tư vào khu Khai Phát bọn họ. Mọi người phải tỉnh lại, chúng ta bây giờ có thể ngồi chơi hay không?

Một loạt con số Triệu Quốc Đống đưa ra làm mọi người thấy rất áp lực.

Trên thực tế tình hình mấy khu Khai Phát kia đều rất rõ ràng. Hoa Dương và Vọng Đường không cần phải suy nghĩ, hai huyện này có kinh tế đứng đầu của thành phố, khu Khai Phát có điều kiện rất tốt, hàng năm đều có số vốn đầu tư trên 50n triệu. Mà Lộc Sơn thuộc lớp thứ hai, nhưng chênh lệch với mấy quận, huyện khác khá rõ. Giang Khẩu, Nghiễm Ninh, Trường Tân, Huyện Mai thuộc hàng thứ ba. Hơn nữa Giang Khẩu còn xếp sau trong hàng thứ ba. Muốn mấy tháng thay đổi tình hình thì rất khó khăn. Việc lên Nhật báo An Đô và hai công ty kia đầu tư làm người ta có hy vọng. Nhưng bây giờ Triệu Quốc Đống nói như chậu nước lạnh dội vào đầu mọi người.

Triệu Quốc Đống thấy mọi người tối mặt lại, không khí nặng nề thì biết mình đã tạo được hiệu quả.

Nếu muốn làm mọi người phục thì chỉ dựa vào việc lôi kéo là không đủ, phải lập uy. Thời gian không đợi người, hắn vừa nhận chức nên cần bọn họ ủng hộ, chỉ làm mọi người đoàn kết về lợi ích thì mới đồng tâm hiệp lực được.

- Có lẽ mọi người muốn nói nếu không có hy vọng thì không bằng giải tán tìm đường ra cho sớm phải không?
Triệu Quốc Đống đổi giọng:
- Hy vọng không phải không có nhưng phải do chúng ta cố gắng. Trong thành phố có 11 khu Khai Phát chỉ giữ lại sáu. Ngoài khu Khai Phát thành phố và Bích Trì xác định giữ lại, như vậy chỉ còn bốn chỗ. Chúng ta làm như thế nào đề khu Khai Phát Giang Khẩu chiếm một chỗ? Mọi người có đề nghị nào không?

Văn phòng trở nên yên tĩnh, mọi người ngồi đều nghĩ biện pháp. Kéo một hai công ty đến khu Khai Phát Giang Khẩu là không khó, vấn đề làm thế nào có thể rút ngắn khoảng cách tài chính lớn như vậy chỉ trong hai ba tháng ngắn ngủi. Khu Khai Phát Giang Khẩu có chênh lệch không nhỏ với các quận, huyện khác, mình cố gắng, người khác ngồi chờ sao?

Người phòng Giám sát an toàn đỡ hơn chút vì thu hút đầu tư không phải do bọn họ phụ trách, bọn họ phụ trách công tác giám sát, chính xác là công tác hỗ trợ.

Mà Hoàng Trung Kiệt là Trưởng phòng Thu hút đầu tư; Trưởng phòng Hạng mục – Lâu Phương nên có chút áp lực. Triệu Quốc Đống nhìn hai người bọn họ rất không thoải mái. Bọn họ đang chờ Triệu Quốc Đống mở miệng nói. Nhưng mở miệng nói thì dễ, có thể làm mọi người cảm thấy có tác dụng lại là khác.