Lộng Triều

Quyển 4 - Chương 3: Cơ hội lớn




- Đường Tử Châu cũng tìm tới rồi sao?

Liễu Đạo Nguyên run lên. Đường Tử Châu là Thị trưởng Kiến Dương, là người rất muốn Cao tốc An Du được xây dựng, là người la hét nhiều nhất, muốn Cao tốc An Du khởi công trong thời gian ngắn nhất. Cao tốc An Du gần như đi hết qua mấy quận, huyện quan trọng nhất của Kiến Dương, Đường Tử Châu là Thị trưởng Kiến Dương nên rất cố sức trong việc này.

- Ông nói có thể không tìm tới sao? Đây là trọng tâm xem hai ba năm tới Tỉnh ủy nghiêng về việc phát triển Đông Nam hay Tây Bắc. Ai cũng có thể thấy nếu Cao tốc An Du, An Quế khởi công trước, ở đó sẽ chiếm ưu thế trong vài năm, thậm chí mười năm tới. Thậm chí cũng đẩy mạnh tới cả An Nam, An Bắc.

Thái Chánh Dương thở dài một tiếng, đây là hai sự lựa chọn rất khó khăn.

Cao tốc An Du nối liền Kiến Dương cùng Miên Châu, hai thành phố có kinh tế kém hơn An Đô một chút mà thôi. Như vậy hành lang kinh tế này sẽ hình thành, qua đó khiến cả vùng Đông Bắc tỉnh phát triển. Chỉ một tiếng là có thể từ An Đô đến Kiến Dương, hai tiếng là tới được Miên Châu, hòa hợp với cả vùng Tây bắc.

Nếu chỉ nói về lợi ích kinh tế thì Cao tốc An Du nhất định được chọn đầu tiên. Dù sao tỉnh không thể bỏ ra nhiều tài chính như vậy. Tỉnh bỏ một phần, ngân hàng cho vay một phần, sau khi xây dựng xong sẽ lựa chọn việc lập trạm thu phí. Đường cao tốc này sẽ nối thông tất cả các thành phố phát triển nhất tỉnh lại với nhau.

Mười huyện có kinh tế tốt nhất tỉnh thì Cao tốc An Du đi qua bảy. Lưu lượng xe qua lại nhiều hơn Cao tốc An Quế nhiều, lợi ích kinh tế cũng nhiều, thu hồi nhanh. Đây là hấp dẫn quá lớn đối với tỉnh.

Nhưng Cao tốc An Quế cũng có ưu thế rõ ràng. Đối với khu vực Đông Nam hơi nghèo thì đây là con đường giàu có. Có bốn quận, huyện trong chín quận, huyện của Thành phố Đường Giang được Cao tốc An Quế đi qua, trong đó có một Quận rất phát triển, ngoài ra còn có một huyện nghèo khó. Trong mười quận, huyện của Tân Châu thì có ba quận, huyện được đi thông. Ngoài ra Vinh Sơn cũng có một huyện nghèo được đi qua.

Từ góc độ chính trị thì Cao tốc An Quế có tác dụng lớn đối với phát triển kinh tế khu vực Đông Nam, tác dụng khó có thể tưởng tượng. Bất cứ lãnh đạo nào khí lựa chọn cũng phải suy nghĩ kỹ càng.

Hơn nữa Tân Châu có ưu thế vận chuyển đường sông. Sông Thương Lãng và Mông Giang đều hợp lại ở Tân Châu, sau đó tiến vào Trường Giang. Chỉ cần nạo vét thì tàu vài trăm tần từ Trường Giang có thể tiến vào Tân Châu. Qua đó việc vận chuyển đường sông về hàng hóa của tỉnh cũng tăng mạnh.

Mà ngày sau khi Cao tốc An Quế thông xe thì từ An Đô có thể chạy tới Tân Châu, Liễu Châu, Nam Ninh đến Bắc Hải hoặc Khâm Châu, tiến ra biển. Đây là con đường ngắn nhất nhanh nhất từ tỉnh ra biển, cũng là con đường nối thẳng với khu vực Đông Nam Á.

Liễu Đạo Nguyên hít sâu một hơi, đây là một cuộc chiến tranh không tiếng súng. Y tin rằng sau khi quy hoạch giao thông của tỉnh An Nguyên được đưa ra, các thành phố như Miên Châu, Kiến Dương, Đường Giang, Tân Châu, Vinh Sơn, Lô Hóa đều muốn điên lên, không ngừng chạy lên tỉnh. Xây dựng cao tốc này trước, đó sẽ là cơ hội đi trước vài năm.

Trong thời đại phát triển rất nhanh này, mỗi ngày đã đáng quý nữa là vài năm. Liễu Đạo Nguyên tin lãnh đạo của hai thành phố Kiến Dương, Miên Châu cũng đều nóng lòng như mình.

- Chánh Dương, tôi cũng không khách sáo. Cao tốc An Quế đối với Tân Châu là quan trọng nhất, hơn tất cả các hạng mục khác. Tôi dù không làm Bí thư Tân Châu cung phải để Cao tốc An Quế làm trước.
Liễu Đạo Nguyên kiên quyết nói:
- Đây là cơ hội ngàn năm với Tân Châu. Nếu không thể bắt được thì tôi xấu hổ với mấy triệu dân chúng Tân Châu.

- Lão Liễu, Đường Tử Châu đến cũng ra vẻ dù mất chức cũng phải nắm được Cao tốc An Du. Y và Thường Anh Toàn đều nói dù mất chức cũng phải đảm bảo Cao tốc An Du nhanh chóng khởi công, hơn nữa xem ra bọn họ đã sớm liên lạc với Miên Châu. Bây giờ bọn họ đang ép lên tỉnh.
Thái Chánh Dương cười khổ một tiếng.

- Mẹ nó chứ, tôi không tin Tỉnh ủy có can đảm không nghe tiếng kêu của mấy triệu dân chúng Tân Châu, Đường Giang và Vinh Sơn.
Liễu Đạo Nguyên tức giận nói. Y quay đầu lại thấy Triệu Quốc Đống đang ngồi bên cười cười không nói gì liền hừ một tiếng:
- Quốc Đống, chú đừng có giả vờ với anh. Nếu chú có thể nghĩ biện pháp để Cao tốc An Quế làm trước Cao tốc An Du, anh sẽ để chú làm Phó trưởng ban thư ký Thị ủy.

Liễu Đạo Nguyên nói bắt đầu loạn. Y đương nhiên biết rõ ưu thế về kinh tế của Miên Châu cùng Kiến Dương. Hơn nữa Bí thư của hai nơi này trước đây đều đã từng làm Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy và Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, quyền không yếu hơn y. Nhất là Phó chủ tịch thường trực Trương Nghiễm Lan bây giờ vốn là Bí thư Thị ủy Kiến Dương. Trương Nghiễm Lan nhất định sẽ ủng hộ Cao tốc An Du xây dựng trước. Là Phó chủ tịch thường trực phụ trách kinh tế toàn tỉnh thì sức ảnh hưởng cũng rất mạnh.

- Anh nói thật không?
Triệu Quốc Đống từ từ nói.

Câu này của Triệu Quốc Đống làm Liễu Đạo Nguyên và Thái Chánh Dương chấn động, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống. Liễu Đạo Nguyên nói:
- Liễu ca này có bao giờ nói không giữ lời. Trong tỉnh nói rõ chỉ chọn một. Nếu như chú có thể để Cao tốc An Quế trúng cử rồi tới Tân Châu, trong vòng ba năm thì chú có thể làm Phó trưởng ban thư ký hoặc làm Bí thư huyện ủy, anh có năng lực đó.

- Ha ha, em nói đùa thôi. Có thể làm Cao tốc An Quế trúng cử thì em không chắc. Nhưng em có biện pháp để Cao tốc An Quế chiếm ưu thế một chút.
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói.

- Ồ? Mau nói đi.
Liễu Đạo Nguyên và Thái Chánh Dương nhìn nhau. Y biết Triệu Quốc Đống không phải nói khoác, hơn nữa Triệu Quốc Đống luôn đưa ra được ý tưởng mới mẻ. Nghĩ như vậy Liễu Đạo Nguyên liền chăm chú lắng nghe.

- Không hẳn, chỉ là đi trước một bước mà thôi.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- trên thực tế hai con đường cao tốc này đều rất quan trọng đối với tỉnh An Nguyên. Nếu chỉ chọn một trong hai thì lãnh đạo tỉnh rất khó chọn. Nếu muốn tăng ưu thế cho Cao tốc An Quế, em nghĩ nếu Cao tốc An Quế có thể tiến hành công tác chuẩn bị từ trước thì sẽ giúp lãnh đạo tỉnh hạ quyết tâm nhanh hơn.

- Chú nói là triển khai công tác chuẩn bị ư? Nhưng chẳng may Cao tốc An Quế không được chọn thì sao?
Liễu Đạo Nguyên có chút lo lắng nói.

- Ha ha, anh vừa rồi không phải nói Cao tốc An Quế không được chọn thì anh không làm Bí thư Thị ủy Tân Châu sao? Dồn mình vào chỗ chết rồi mới sống. Thực tế thì Cao tốc An Quế đang ở thế kém hơn, chỉ có thể dùng khí thế dám nghĩ dám làm mới có thể thể hiện sự mong đợi của dân chúng đối với Cao tốc An Quế.
Triệu Quốc Đống chớp chớp mắt rồi nói;
- Không nhừng chỉ Tân Châu mà ngay cả Đường Giang, Vinh Sơn đều cần làm như vậy. Bây giờ chỉ xem bọn họ dám làm như vậy không thôi. Chứ không nói vài câu không khiến lãnh đạo tỉnh sợ đâu.

- Quốc Đống, chú đừng đưa ra ý tưởng xấu như vậy. Trước khi tỉnh có quyết định mà thành phố làm như vậy chính là dồn mình vào chỗ hiểm. Triển khai công việc từ trước mà không được chọn, như vậy sẽ có trách nhiệm đó.
Thái Chánh Dương cũng nhíu mày nói. Đây chính là đánh bạc, không ai dám mạo hiểm với tương lai của mình.

- Lúc phi thường phải có biện pháp phi thường. Cao tốc An Quế cần sớm xây dựng, công tác chuẩn bị cũng phải làm trước là rất bình thường. Theo xu thế xây dựng đường cao tốc của Trung Quốc, em thấy dù Cao tốc An Du khởi công tước thì Cao tốc An Quế cũng không kéo dài tới lúc Cao tốc An Du xây dựng xong mới bắt đầu làm. Có nhiều cách thu gom tài chính, chẳng qua bây giờ bước tiến của Trung Quốc còn chưa đủ. Tỉnh An Nguyên tại sao không thể là người thử ăn cua đầu tiên?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.

Liễu Đạo Nguyên trầm ngâm suy nghĩ. Triệu Quốc Đống nói có ý gì thì y biết. Đây không phải là đơn giản tuyên truyền, chính xác là phải hành động toàn diện, phải tạo xu thế cùng với thành lập cơ cấu để triển khai công việc.

Triệu Quốc Đống và Liễu Đạo Nguyên nói không sai, đây là đánh bạc, nêu mà làm sai thì sẽ mất mũ.

Không khí trong phòng khá nặng nề. Thái Chánh Dương và Triệu Quốc Đống đều biết Liễu Đạo Nguyên gặp điều khó khăn, đây là việc một lãnh đạo có dám vì địa phương phát triển mà mạo hiểm tiền đồ của mình hay không?

- Liễu ca, đi bước này rất nguy hiểm, nhưng em thấy có thể thực hiện mấy công việc khác để chống lại nguy hiểm, như vậy có thể tăng khả năng Cao tốc An Quế có thể được chọn, cũng gánh vác một phần nguy hiểm cho tỉnh.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi rồi từ từ nói.

Liễu Đạo Nguyên và Thái Chánh Dương nhìn Triệu Quốc Đống:
- Chú còn giấu gì trong đầu vậy hả? Mau nói ra ngay.