Lộng Triều

Quyển 5 - Chương 29: Núi hốt luân




- Núi Hốt Luân?
Nghe thấy tên núi, Triệu Quốc Đống có chút tò mò:
- Sao lại gọi là Núi Hốt Luân? Ở đó có suối nước nóng sao?

- Núi Hốt Luân ngay ở bên kia, trên núi có một rừng cây tảo, nghe nói từ Hốt Luân xuất hiện từ một thành ngữ địa phương, ở chân núi có một loạt con suối, có suối nước lạnh, cũng có không ít suối nước nóng.

Quế Toàn Hữu trước đây vốn là giáo viên dạy văn nên nghiên cứu nhiều về khu vực Mã Thủ này.
- Một loạt con suối chạy liên tục hai ba km, nếu như không phải vị trí quá xa xôi thì ở dưới chân Núi Hốt Luân có một thung lũng, trồng lúa nước cũng được.

- Lão Quế, dùng nước suối có phải quá xa xỉ không? Vì sao không lợi dụng suối nước nóng để người ngoài đến tắm không?
Triệu Quốc Đống hỏi lại.

- Chủ tịch Triệu, nói thì dễ nhưng vào Kỳ Lân quan chỉ có một số thiện nam tín nữ gần đây mà thôi, đường cũng do bọn họ quyên góp, năm ngoái mới sửa nếu không xe sao vào được. Núi Hốt Luân từ bên thị trấn Mã Thủ không tiến vào được, phải đi vòng quanh xã Kỳ Lân chúng tôi.
Quế Toàn Hữu lắc đầu nói.

Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Vậy phong cảnh Núi Hốt Luân như thế nào? Có gì đáng xem không?

- Núi Hốt Luân ngoài rừng tỏa ra thì sâu bên trong có không ít rừng rậm nguyên thủy. Chẳng qua khu đất bên ngoài đã bị chặt sạch cây, mấy năm trước cũng trồng lại và có lẽ đã lớn. Tôi lúc còn công tác ở khu thì cũng đã tới đó, ở trong núi có thác nước, suối, không ít động vật. Chẳng qua đường núi rất khó đi. Năm ngoái có người vào núi săn và ngã gãy chân, sau lại bị Kiểm lâm bắt.

Vương Nhị Khải nói xen vào:
- Chủ tịch Triệu nếu có hứng thú thì chiều nay chúng ta tới đó xem. Trên đỉnh núi có một hồ gọi là hồ Hàn Thủy, diện tích khoảng hơn trăm mẫu, nước trông suốt không thấy đấy nhưng sâu phải tầm 20m, ngày nóng mà ngâm trong đó nửa tiếng là lạnh cóng. Ngày nóng người ngồi ở đó cũng mát mẻ, thiếu chút nữa còn phải mặc áo khoác.

- Ồ, còn có nơi như vậy sao? Đây không phải là nơi để tránh nắng sao?
Triệu Quốc Đống nói.

- Nghỉ hè, tránh nắng ư? Chẳng có ai lên núi, ngoài người lén lên núi đốn củi, săn bắn thì ai còn buồn lên tận đó?
Vương Nhị Khải cười nói.

Kỳ Lân quan có diện tích không nhỏ, hơn nữa hương khói rất thịnh vượng. Nếu thật sự xác định là trụ sở tôn giáo thì thoáng thay đổi một chút là chính quyền có thể quang minh chính đại khai thác. Nhất là Kỳ Lân quan ngoài các công trình kiến trúc ra thì còn có rượu và đồ ăn chay rất ngon. Nếu như tạo được danh tiếng thì hoàn toàn có thể hấp dẫn không ít khách thập phương tới.

Đáng tiếc chính là Hoa Lâm không chú trọng điều này. Bây giờ hắn nghe Núi Hốt Luân còn có suối nước nóng, còn có hồ nước lạnh và rừng nguyên thủy, đây chính là thắng cảnh du lịch trời sinh, phối hợp hoàn hảo với Kỳ Lân quan. Hai nơi kết hợp, tuyên truyền thì tương lai khá tốt. Ít nhất có thể thành một điểm sáng du lịch của Hoa Lâm.

- Lão Vương, tôi thấy như vậy. Hôm nay chúng tôi tới xem trụ sở khu thí nghiệm, không tới Núi Hốt Luân. Để hôm khác tôi về nói chuyện với chủ tịch Tân, cũng gọi thêm Bí thư và lãnh đạo khu vực Mã Thủ rồi cùng tới nghiên cứu nơi này. Người dân quanh đây thấy nó bình thường, nhưng với người thành phố lại khác. Khi cuộc sống của nhân dân tăng cao, ngành du lịch sẽ là ngành rất phức tạp, đây là một đề tài cần nghiên cứu cẩn thận.

Triệu Quốc Đống nói xong và thấy dù là Vương Nhị Khải, hay Du Minh Phú đều không cho là đúng. Chẳng qua Quế Toàn Hữu lại chớp chớp mắt, xem ra khá động tâm.

Chẳng qua nói đi lại nói lại, bây giờ bọn họ cảm nhận được ngành du lịch sẽ thúc đẩy sự phát triển kinh tế của địa phương là không thể. Mặc dù ngành này mới đầu không tăng chỉ số GDP lên, nhưng lại làm nông dân tăng lên thu nhập.

- Vậy cũng được, chúng tôi chờ Chủ tịch Triệu gọi.
Vương Nhị Khải cười nói.

- Đi thôi, hôm nay coi như đã xem, Chủ tịch La nói xã Cừ Thủy mà khu vực Tân Bình đề cử cũng được, đồng thời xã Thái Lăng – khu Thái Hòa cũng được. Tôi phải tranh thủ trong hôm nay chạy một vòng, có ấn tượng sơ bộ rồi đề nghị với các chuyên gia.
Triệu Quốc Đống nói.

- Lão Vương, xã Kỳ Lân làm rất tốt, chỉ là điều kiện trụ cột kém một chút. Ừ, anh và lão Quế sau đây cũng làm bắt tay vào các chúng ta chuẩn bị. Đường từ huyện tới Hà Khẩu sớm muộn sẽ làm, hơn nữa thời gian cũng không lâu nữa. Các anh có thể huy động dân chúng làm mấy công tác chuẩn bị, như vậy khi có kế hoạch là lập tức bắt đầu được. Tôi lộ với các anh một chút, tôi đoán huyện sẽ lập tức nghiên cứu vấn đề xây dựng giao thông, mặc dù làm đường từ huyện thành đến Tân Bình là quan trọng nhất, nhưng đường từ Hà Khẩu tới huyện cũng rất quan trọng, đây là cải thiện hệ thống giao thông phía nam Hoa Lâm, đồng thời cũng là động mạch chính phát triển kinh tế.

Mắt Vương Nhị Khải và Quế Toàn Hữu sáng lên mà nói:
- Chủ tịch Triệu, ngài nói là thật ư? Tân Bình đến huyện nghe nói sẽ sửa đường, nhưng đường từ Hà Khẩu đến huyện thành thì chưa từng nghe tới.

- Anh bây giờ không phải nghe tôi nói sao? Đường phía bắc nhất định sẽ làm trước, đó là đường nối liền từ Hoa Lâm tới các khu vực trong tình. Nhưng đường phía nam nhất định phải giải quyết, hơn nữa phải nhanh chóng giải quyết, điều này quan hệ tới sự phát triển của hai khu, chín xã, thị trấn Hoa Lâm, đồng thời là hơn hai triệu dân chúng thoát nghèo, giàu lên. Tôi nếu phụ trách mảng giao thông của Hoa Lâm thì nhất định phải giải quyết hai vấn đề này.
Triệu Quốc Đống kiên quyết nói.

- Chủ tịch Triệu, nếu thật sự làm đường từ Hà Khẩu tới huyện, xã Kỳ Lân chúng tôi cần người sẽ bỏ người ..

- Chỉ là không có tiền phải không?
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Ha ha, Chủ tịch Triệu, ngài cũng biết đó, bây giờ tài chính xã, thị trấn bên dưới rất khó khăn. Ngài xem Bí thư, chủ tịch xã chúng tôi hút thuốc gì, thuốc Asima chỉ là mua dùng tạm, bình thường đều là Hồng Mai hoặc Trà Hoa là tốt rồi. Chủ tịch Triệu, Bí thư, chủ tịch xã trên tỉnh chắc không như chúng tôi phải không?
Vương Nhị Khải cười khổ nói.

- Nói gì cũng được, nói tiền thì không có. Xã tôi khi thu tiền thuế nông nghiệp, phí thủy lợi đã mất bao công sức rồi. Huyện ép rất chặt, cán bộ thôn cũng cần tiền lương, tiền dù một phân cũng phải dùng tới. Nói khó nghe một chút chính là lấy đi một chút là nợ dân chúng một chút.
Quế Toàn Hữu thở dài một tiếng:
- Bây giờ giá lương thực lúc cao lúc thấp, dân chúng kiếm chút tiền cũng không dễ. Chúng tôi cũng không muốn thu thuế nhưng không thể.

- Bây giờ thanh niên của xã đều ra ngoài làm thuê, nhưng nửa năm chẳng về. Bọn họ muốn về đợt mùa vụ cũng tốn không ít tiền xe, nhưng ở lại nhà thì không có việc làm. Cả ngày ở nhà chỉ có thường xuyên đánh bạc mà thôi, gây mất an ninh trật tự. Chúng tôi cũng không có biện pháp tốt mà giải quyết.
Vương Nhị Khải nói.

Triệu Quốc Đống cũng biết mâu thuẫn ở nông thôn đang bùng phát. Hàng năm cứ đến thu hoạch vụ đông xuân là thời kỳ thu thuế tốt nhất, thu hoạch vụ này của dân chúng về cơ bản để ra nộp thuế, có thể nói nếu như không có người ra ngoài làm thuê thì đời sống gia đình là rất khó khăn.

Triệu Quốc Đống biết vì như vậy nên mấy cô gái trong nhà khách Huyện ủy lại coi trọng công việc của mình như vậy. Dù sao một tháng ngoài tiền ăn ra thì cũng được 200 tệ, tốt hơn nhiều so với bố mẹ làm vất vả cả ngày.

Nếu như con đường bắc nam được làm, chỉ riêng mở rộng đường và đào đất, chuyển đá cũng đã có việc cho không ít nông dân làm. Mà giao thông một khi được cải thiệu cũng có thể tạo điều kiện thu hút đầu tư.