Lộng Triều

Quyển 5 - Chương 54: Tình nhân




Triệu Quốc Đống lần đầu tiên phát hiện rằng không ngờ mình lại có thể kể hết những mối tình của mình trước mặt Cù Vận Bạch mà không giấu diếm. Từ tình yêu đơn phương bị Khổng Nguyệt từ chối thời sơ trung (trung học cơ sở) đến ngưỡng mộ hoa khôi khối thời cao trung, sau đó lại đến phấn đấu truy đuổi ở trường cảnh sát. Thậm chí hắn còn kể tỉ mỉ tiền căn hậu quả giữa mình và Đường Cẩn, sự gắn bó nương tựa với Khổng Nguyệt, ngay cả cảm giác khi hắn sex với hai cô gái Đường Cẩn và Khổng Nguyệt cũng đều kể tuốt.

Tới khi kể xong hết thảy, Triệu Quốc Đống dường như buông được gánh nặng, thở dài nhẽ nhõm một hơi:
- Em cũng không biết cuộc sống sau này rốt cuộc sẽ như thế nào, đã có nhiều cô gái bước vào cuộc đời của em. Em cảm thấy cuộc sống tình cảm của mình tựa như một người lữ hành mất trí bước đi trong rừng rậm bị bao phủ sương mù, không tìm được phương hướng, cũng không biết mục đích cuối cùng của mình là cái gì, chỉ có thể gặp sao hay vậy một cách bị động, chờ đợi từng kết quả có khả năng xuất hiện.

Cù Vận Bạch lẳng lặng lắng nghe Triệu Quốc Đống nói hết, cuộc sống tình cảm của chàng thanh niên này thật muôn màu muôn vẻ, Đường Cẩn sinh động chân thật, Khổng Nguyệt đơn thuần tinh khiết nhưng chấp nhất, hình tượng của hai cô gái này cứ như là xuất hiện một cách sinh động trong đầu Cù Vận Bạch khiến cô cũng sinh ra chút đồng tình với họ.

Hiện tại Triệu Quốc Đống tựa như một thiên lý mã không biết mệt mỏi, hắn đang ra sức cất vó trên con đường quan trường và thương trường, vô luận là Đường Cẩn hay là Khổng Nguyệt thì lúc này cũng khó có thể gìm cương một Triệu Quốc Đống kiệt ngạo hoang dã này. Mà bất kể cô gái nào xuất hiện bên cạnh hắn thì nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ chặt dây cương và đi theo hắn, chỉ hơi không lưu ý là sẽ tụt lại phía sau và gần như không có cơ hội để tìm lại phần cảm tình trước đó.

Người thông minh có thể lựa chọn chạy song song với Triệu Quốc Đống, cùng tiến lên tìm kiếm cơ hội trong sự nghiệp chung, nhưng Cù Vận Bạch không cho rằng như vậy thì có thể đạt được thành công cuối cùng. Lấy biểu hiện của Triệu Quốc Đống trước mắt thì dường như bên người hắn còn chưa xuất hiện người phụ nữ nào sinh ra để dành cho hắn.

Triệu Quốc Đống hiện giờ mới chỉ 25 tuổi mà đã là phó chủ tịch huyện, tuy rằng chỉ là tạm giữ chức phó chủ tịch một huyện đồi núi nghèo khó nhưng dù gì cũng là cán bộ cấp phó huyện. Đối với rất nhiều cán bộ mà nói thì cán bộ cấp phó huyện cũng là một cánh cửa mà cả đời cũng khó vượt qua, còn hắn thì lại dễ dàng bước lên bậc thang này, đó là cũng chưa tính tới sau lưng hắn còn ẩn giấu sự hậu thuẫn kinh tế hùng mạnh.

Có lẽ bây giờ trên con đường làm quan của Triệu Quốc Đống thì biểu hiện của hắn chỉ miễn cưỡng dùng từ ngôi sao hoặc rực rỡ để hình dung; nhưng những thành công hiển hách trên thương trường của hắn cũng hoàn toàn đủ để khiến những thương nhân lão luyện khác phải xấu hổ.

Một nhân vật như vậy thì không thể dùng ánh mắt hạn hẹp mà nhìn được, có lẽ hắn cũng từng cuồng dại nhưng đó là mối tình đầu, một khi ấn tượng đẹp của mối tình đầu bị phá vỡ thì muốn tâm tính hắn trở lại lúc trước là rất khó, nhất là hiện giờ hắn còn đang đứng giữa hai lốc xoáy quan trường và thương trường, chỉ sợ hắn lại đứng im nhìn chung quanh.

Có lẽ đây không phải là công bằng đối với các cô gái nhưng mà nó là sự thật, bản thân hắn là một người đứng ngoài cơn lốc xoáy tình cảm thì lại càng có thể dùng ánh mắt trung lập để đối xử với tất cả.

Triệu Quốc Đống dịu dàng liếm vành tai mẫn cảm của Cù Vận Bạch, khiến cô phải cười né tránh sự khiêu khích của hắn:
- Quốc Đống, chị còn tưởng rằng xung quanh em có nhiều cô gái như thế thì sẽ ăn tuốt, không ngờ em lại vẫn cẩn thận như vậy, thật đáng khen ngợi.

Bị một câu nói của Cù Vận Bạch vạch trần nguyên hình, bên dưới của hắn lại nóng bừng lên:
- Vận Bạch, lời này của chị dường như là cổ vũ em mạnh dạn lên chút nữa, bước chân phải sải dài hơn nữa sao?

- Tình cảm là thứ rất huyền diệu, em rất khó để xác định ai mới là người có tình cảm chân thành trọn đời với em. Có lẽ cả đời em sẽ đi tìm kiếm hoặc giả em sẽ phát hiện có vài cô gái đồng thời xuất hiện khiến em động tâm, có thể em sẽ thấy đến một thời điểm nào đó thì một người sẽ thích hợp với em nhất, nhưng theo bánh xe thời gian trôi đi thì tim của em lại hướng về người con gái khác, điều này cũng khó mà trách được.
Cù Vận Bạch mỉm cười, tay của Triệu Quốc Đống lại trượt xuống dưới khẽ vuốt ve vú của cô, Cù Vận Bạch nhẹ nhàng đánh tay hắn một cái:
- Quan điểm về tình yêu của mỗi người khác nhau nên dẫn tới sự không nhất trí, chị thì lại không xem như vậy.

Triệu Quốc Đống thật không ngờ Cù Vận Bạch lại có quan điểm về tình yêu độc đáo và cá tính như thế, nhìn nụ cười thản nhiên của cô thì lại không giống hư ngôn nên hắn gật gật đầu nói:
- Vận Bạch, thực không ngờ chị lại cởi mở trong tình yêu như vậy, có phải là bởi vì hay không...

- Không hoàn toàn bởi vì mối tình đầu thất bại của chị, trên thực tế lúc ấy tuy chị cũng thống khổ và tiếc nuối nhưng lại không mất hồn hay đau khổ như mấy tác phẩm văn nghệ nói, có lẽ trời sinh đã khiến chị khá lý trí trong phương diện này.
Cù Vận Bạch lắc lắc đầu.

Triệu Quốc Đống vui mừng hôn lên trên trán Cù Vận Bạch rồi trượt xuống đôi môi, từ nhẹ nhàng yêu thương đến kích tình mãnh liệt, Cù Vận Bạch nhanh chóng thần phục dưới sự tiến công dũng mãnh của Triệu Quốc Đống. Hang sâu trơn bóng lại một lần nữa bị Triệu Quốc Đống xách kiếm xông vào đột phá, tình cảm cuồng nhiệt hóa thành sự bùng nổ của tình dục, mãi cho đến khi một tiếng thét chói tai vang lên.

Mặc dù giữa hè nhưng trên núi vẫn mát mẻ như cũ, bỏ chiếc chăn mỏng xuống bao trùm hai cơ thể trần truồng xuống, hai người cứ ôm ấp nhau như vậy.

- Vận Bạch, chị đã suy nghĩ chuyện em nói chưa?

- Chuyện gì?
Cù Vận Bạch ngẩng đầu lên.

- Chính là hạng mục nếu công ty Tinh Hán thật sự nguyện ý đến Hoa Lâm đầu tư khai phá, nước khoáng Thương Lang bỏ vốn, chị đại biểu cho nước khoáng Thương Lang tới công ty để sử dụng quyền lợi cổ đông, vừa có thể luyện tập mà cũng trợ giúp em sử dụng quyền lực và trách nhiệm của đại cổ đông.

Cù Vận Bạch lắc đầu:
- Không, chị nghĩ rồi, bây giờ chị nhìn vấn đề từ góc độ cán bộ hành chính, nếu thực sự tham gia vào một hạng mục khai phá thì sẽ liên quan đến việc đầu tư và sử dụng hàng chục triệu, chị chưa bao giờ tiếp xúc qua, chỉ sợ là mục tiêu thì cao nhưng năng lực thì thấp, lầm lỡ đại sự.

- Chị chưa thử qua thì làm sao biết được?
Triệu Quốc Đống nhíu mày:
- Cũng không phải đại sự gì, một hai chục triệu em lo tốt.

Nhẹ nhàng gõ đầu Triệu Quốc Đống một cái, Cù Vận Bạch quyến rũ gắt:
- Chị biết em có tiền, nhưng em cũng phải có trách nhiệm với những cổ động khác, nếu thật sự muốn thực hiện hạng mục này thì chỉ có để cho anh em Đào gia thì chắc chắn sẽ phát huy hết khả năng, chị không muốn thêm phiền phức.

- Ôi, chị đã không muốn đi thì em cũng không miễn cưỡng.
Triệu Quốc Đống nâng mặt Cù Vận Bạch lên:
- Quá độc lập cao ngạo chưa chắc là chuyện tốt.

- Chị có đặc biệt như vậy không?
Cù Vận Bạch ôm cổ Triệu Quốc Đống, nhìn chằm chằm vào mắt hắn rồi dịu dàng thỏ thẻ:
- Nói thật, vừa rồi trong đầu chị có nảy sinh một ý nghĩ, ngẫm lại nếu chàng tình nhân nhỏ của chị có nhiều tiền như vậy thì chị cần gì phải vất vả khổ cực chống trụ ở Giang Khẩu làm gì, còn không bằng bỏ hết thế sự đi du lịch các nơi trên thế giới, dù gì cũng có loại coi tiền như rác là em nguyện ý nuôi chị mà.

Giờ khắc này từ trên người Cù Vận Bạch toát ra vẻ kiều mị mị hoặc khiến bên dưới Triệu Quốc Đống lập tức dựng đứng như chào cờ, vẻ phong tình của người đàn bà thành thục lúc này bộc lộ hết cả khiến Triệu Quốc Đống hận không thể tiến vào thân thể đối phương một lần nữa. Cù Vận Bạch cũng lập tức cảm nhận được biến hóa thân thể của đối phương, lại gõ đầu Triệu Quốc Đống phát nữa:
- Cả ngày chỉ biết việc này, cũng không biết em làm phó chủ tịch huyện như thế nào nữa, các cô gái ở bên cạnh em cũng phải cẩn thận.

Vẻ xinh đẹp tràn ngập nữ tính của Cù Vận Bạch khiến trong tim Triệu Quốc Đống thấy dịu dàng vô cùng, hắn dán sát vào người đối phương hít sâu một hơi:
- Vận Bạch, có thể biết chị đúng là vận may của em.

- Ừ, chị cũng vậy.
Cù Vận Bạch giống như một ma nữ thiên biến vạn hóa, từ sự mị hoặc của tình nhân chuyển thành sự thương yêu nồng nàn đầy nữ tính mà không hề gượng gạo khiến Triệu Quốc Đống cứ trầm mê trong đó mà không thể tự thoát ra được.

Mãi hồi lâu sau, Cù Vận Bạch mới lại trở lại chính đề:
- Quốc Đống, nếu em thật sự cần một người thích hợp thì em họ của chị có thể được đó.

- Em họ của chị? Cù Vận Lam?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra.

- Em quen sao?
Cù Vận Bạch có chút ngạc nhiên, quan hệ giữa cô và người em họ này rất đặc biệt, đứa em họ này gần như chưa bao giờ qua lại với cô mặc dù ở Giang Khẩu cũng tính là một người có danh tiếng.

- Phó giám đốc nhà hàng Giang Thành, em có thể không biết sao?
Triệu Quốc Đống mỉm cười:
- Chu Tinh Văn thích ăn cơm ở đó nhất, em cũng tới đó vài lần.

- Ôi, Vận Lam đã không còn là phó giám đốc nhà hàng Giang Thành. Nhà hàng này đã thay đổi theo hình thức đầu tư cổ phần, chị cùng nó đều không thích làm lãnh đạo vui cho nên tự nhiên bị gạt bỏ ra ngoài.

Cù Vận Bạch nói xong liền cười chua xót, từ sau khi Mao Đạo Lâm rời khỏi Giang Khẩu thì dường như những lãnh đạo mới tới đều có cái nhìn với hai chị em cô. Mình thì bị vứt xó ở phòng du lịch còn Cù Vận Lam cũng chịu cảnh cá trong chậu, điều này làm cho Vận Lam oán phẫn với thái độ của mình, cho là mình liên lụy đến nó. Mà Vận Lam cũng giống như mình đều là dạng phụ nữ có tâm tự sự nghiệp mãnh liệt, ở phương diện này thì hai chị em rất giống nhau.

Triệu Quốc Đống lập tức minh bạch chuyện cũ ẩn dưới nụ cười chua xót, khẽ hừ một tiếng:
- Nơi này không giữ người thì còn có chỗ khác, chỉ cần chị cảm thấy được là không thành vấn đề, chờ bên này định xong thì chị bảo Vận Lam đến là được.

Cù Vận Bạch lại một lần nữa hiểu thêm về cách làm việc quyết đoán và nhanh nhẹn của Triệu Quốc Đống. Từ giấc ngủ say tỉnh lại, Triệu Quốc Đống đã đứng dậy gọi điện thoại còn Cù Vận Bạch thì nằm dưới chăn mỏng mặc sức hưởng thụ sức sống phấn chấn mà buổi sớm mang đến. Nghe thấy Triệu Quốc Đống bảo đối phương chú ý quản lý tài chính, chuẩn bị 20 triệu, đối phương dường như cũng chỉ hỏi đơn giản một chút mà thôi.

- Em trai của em à?
Cù Vận Bạch nâng thân thể mỏi nhừ dậy, đôi đồi thịt căng mẩy bật lộ hẳn ra ngoài.

- Ừ, là Thường Xuyên, em còn chưa kể qua chuyện trong nhà với chị nhỉ. Thường Xuyên là cậu tư, tính tình trầm ổn, Đức Sơn là cậu ba, tính cách có phần thô lỗ nhưng hào sảng trượng nghĩa cho nên kết giao bạn bè rộng rãi. Nhưng sự vụ bình thường ở công ty thì vẫn do Thường Xuyên xử lý, em còn một cậu út tên Vân Hải đang học đại học.

- Ừ, nhưng theo chị thấy thì đại sự công ty đều do em quyết định, việc điều động một hai chục triệu giống như vừa rồi em em đều không hỏi qua sao?
Cù Vận Bạch cười.

- Em chỉ là vạch phương hướng chiến lược cho bọn nó, công việc hàng ngày trong công ty thì em không hỏi đến.
Triệu Quốc Đống mỉm cười.

- Phương hướng chiến lược? Điều này chẳng lẽ còn chưa đủ sao, sự trưởng thành và phát triển của một công ty được quyết định chủ yếu bởi phương hướng chiến lược, nếu nói công ty này do một tay em sáng lập cũng không đủ.
Cù Vận Bạch biết Triệu Quốc Đống không muốn kể công nên lắc lắc đầu.

Triệu Quốc Đống dường như cảm nhận được sự lo lắng của Cù Vận Bạch:
- Vận Bạch, chị không biết chuyện nhà của chúng em, ngày sau chị thấy Đức Sơn và Thường Xuyên thì sẽ biết.