Lộng Triều

Quyển 5 - Chương 57: Bí thư huyện ủy




- Phó chủ tịch Triệu, chuyện này là thế nào?
Vẻ mặt của Trâu Trì Trường âm trầm đến dọa người:
- Công ty Tinh Hán của Chiết Giang đến huyện ta khảo sát tài nguyên du lịch, một sự kiện lớn như vậy mà tôi là bí thư huyện ủy lại không biết?

Triệu Quốc Đống cảm thấy hơi sợ, hắn biết chuyện này sớm muộn gì cũng bại lộ ra, tuy rằng hắn dựa theo yêu cầu của La Đại Hải cố gắng khống chế phạm vi ảnh hưởng của chuyện này ở mức nhỏ nhất nhưng công ty Tinh Hán có ảnh hưởng rất lớn ở tỉnh An Nguyên. Hơn nữa trong một hai tuần này thì đoàn khảo sát do công ty ngôi sao phái ra sẽ thường xuyên ra vào khu Mã Thủ, Kỳ Lân, lại còn dùng cơm ở Hoa Lâm, chuyện lớn như vậy thì so giấu diếm được ai chứ?

- Ôi, bí thư Trâu, tôi nhớ đã từng báo cáo qua với ngài về công tác này. Một lần khi dẫn công ty Đại Hoa thành lập cơ sở nuôi trồng ở huyện ta thì tôi cũng đã báo cáo với ngài về dự định triển khai điều tra tài nguyên du lịch toàn huyện, chọn lựa ra tài nguyên du lịch có điều kiện thích hợp sau đó sẽ chọn ra công ty khai thác tài nguyên cấp tỉnh thậm chí quốc gia. Kỳ thật công tác này chúng ta đã làm từ lâu nhưng giai đoạn trước chỉ có một ít công ty tới lướt qua chứ không có kết quả mang tính thực chất, cho nên tôi cảm thấy không cần thiết phải báo cáo.

- Qua hai tuần vừa rồi công ty Tinh Hán Chiết Giang tỏ ra có hứng thú khá lớn, tôi cũng đã tiến hành tiếp xúc với bọn họ và cảm thấy bọn họ có thành ý. Nhưng suy xét thấy phương diện du lịch này là công tác do phó chủ tịch Tân phụ trách cho nên sau khi tiếp xúc với bọn họ giai đoạn trước thì đã giao cho phó chủ tịch Tân thay thế, tình hình bàn bạc cụ thể hiện giờ thì tôi cũng không được rõ lắm.
Biết Triệu Quốc Đống dùng mấy lời giải thích này để bao biện chẳng qua hắn cũng không trông mong Triệu Quốc Đống có thể nói thật ra, hắn chỉ hi vọng đối phương có thể tỏ rõ thái độ. La Đại Hải thao tác gì sau lưng thì Trâu Trì Trường đều rõ, xem ra đối phương cũng đã cảnh giác với hành động của mình, ít nhất thì Miêu Nguyệt Hoa cũng đã hoàn toàn bị La Đại Hải ném quan một bên.

- Phó chủ tịch Triệu, tôi biết trong khoảng thời gian này có không ít người ngồi lê đôi mách, nhưng tôi hi vọng là cán bộ đảng viên thì cậu cần phải giữ được đầu óc tỉnh táo, thực hiện tốt chức trách của mình đồng thời cũng phải tuân thủ kỷ luật đảng. Bất cứ quyết sách trọng đại nào mà không thông qua hội nghị thường vụ huyện ủy thì đều vô ý nghĩa và phí công.
Trâu Trì Trường nói với giọng điệu sắc bén.

Triệu Quốc Đống cũng có chút tức giận, mấy người là thần tiên đánh nhau, tôi đây là người trần dính tao ương? Người đất cũng phải tức nữa là, bọn này cảm thấy mình là cán bộ ngoại lai tới tạm giữ chức thì nghĩ là quả hồng mềm phải không?

- Bí thư Trâu, tôi cảm thấy trong khoảng thời gian này huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện có thiếu phần kết nối, tôi đề nghị ngài có thể mời dự họp hội nghị liên tịch huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện rồi đưa một số hạng mục công việc trọng đại ra để tiến hành nghiên cứu, như vậy vừa có lợi trong việc hóa giải mâu thuẫn mà cũng có thể giải quyết được vấn đề thực tế. Huyện ủy quyết định phương hướng, ủy ban nhân dân thực thi cụ thể, nhưng huyện ủy quyết định phương hướng cũng cần phải căn cứ vào tình hình thực tế, còn ủy ban nhân dân huyện muốn thực thi cụ thể thì cũng phải cần đến lãnh đạo huyện ủy, tôi cảm thấy hội nghị liên tịch này chắc là có thể giải quyết được những vấn đề này.

Triệu Quốc Đống cũng không muốn che giấu kiểu này, làm như vậy sẽ chỉ khiến người làm thực tế như hắn càng ngày càng bị động, càng ngày càng khó chịu.

La Đại Hải không muốn lúc sắp rời chức thì lại dính tới một hạng mục lớn liên quan tới sự phát triển sau này của huyện Hoa Lâm cho nên vẫn cố gắng tránh sự ảnh hưởng của huyện ủy. Điều này không tránh khỏi khiến quan hệ giữa huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện trở nên căng thẳng, Triệu Quốc Đống không muốn trở thành người vô tội gặp họa, do đó hắn kiến nghị Trâu Trì Trường triệu tập hội nghị liên tịch để giải quyết vấn đề.

Tuy rằng trong lời của Tưởng Uẩn Hoa có ẩn ý cảnh tỉnh mình rằng La Đại Hải có khả năng sẽ tiếp nhận chức vụ bí thư huyện ủy của Trâu Trì Trường nhưng lời của Thái Chính Dương tuyệt đối cũng là chân lý. Nếu đã là bí thư huyện ủy thì chỉ cần ngày nào còn tại chức thì hắn vẫn là bí thư huyện ủy, nếu ai muốn mưu toan khiêu chiến quyền uy của hắn trong hạng mục công việc trọng đại thì là một sai lầm cấp bậc tuyệt đối không thể tha thứ được.

Triệu Quốc Đống cảm thấy về điểm này thì La Đại Hải cũng không khôn ngoan, nếu hắn muốn làm suy yếu sức ảnh hưởng của huyện ủy đối với khu du lịch núi Hốt Luân xã Kỳ Lân kia thì rất đơn giản. Bản thân là người có quyền lực cao nhất của ủy ban nhân dân huyện trong thao tác cụ thể, chỉ cần thao tác bên trên, hoạt động bên dưới một chút là có thể khống chế tiết tấu trong tay mình. Nhất là khi hắn là một phó chủ tịch huyện không thuộc hệ Trâu Trì Trường, làm như vậy thì càng dễ dàng, muốn để hạng mục này nổi bật sau khi Trâu Trì Trường rời đi cũng là việc dễ như trở bàn tay.

Dựa theo lệ thường Trâu Trì Trường nếu như muốn tiến vào xã ủy thì không thể đợi khi Ninh Lăng lên cấp rồi mới từ nhiệm bí thư huyện ủy được, trước đó khoảng một tháng phải tiến vào xã ủy hoặc là tổ trù bị công tác của ủy ban nhân dân, còn La Đại Hải thì hoàn toàn có thể lợi dụng đoạn thời gian kiêm nhiệm bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện để làm một loại hoạt động như là một nghi thức đặt móng, tạo lập hình tượng công trạng cho chính mình. Chuyện như vậy cũng chỉ đôi ba tháng, mà một hạng mục lớn như thế thì công tác giai đoạn đầu có rất nhiều công tác, tiếp xúc phối hợp ba bốn tháng nữa mới lại đến ký kết hiệp nghị thì không ai nói gì được.

Thấy Trâu Trì Trường nhìn tới như có điều suy nghĩ, Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Bí thư Trâu, khu du lịch núi Hốt Luân xã Kỳ Lân là một chuyện trọng đại, huyện ủy tham dự quyết sách tuyệt đối là tất yếu. Nhất là công trình khai thác liên lụy tới bốn xã, đặc biệt là thị trấn Mã Thủ cùng xã Kỳ Lân của khu Mã Thủ dính dáng tới diện tích rất lớn, sự vụ nhiều. Sau này một khi song phương đã ký kết hiệp nghị xong thì có khá nhiều công tác cần lập tức thúc đẩy, mà tuổi của lão Hồ bí thư khu ủy khu Mã Thủ kiêm bí thư Đảng ủy trấn Mã Thủ lại quá lớn, thân thể cũng không tốt lắm. Tôi đề nghị có thể điều chỉnh nhân sự bên Mã Thủ để sau này huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện coi trọng nhanh chóng triển khai công tác.

Trâu Trì Trường mở to đôi mắt híp, việc này nhìn qua dường như là một giao dịch trắng trợn!

Anh ủng hộ ý kiến điều chỉnh của tôi thì tôi có thể cấp cho anh một điển lễ khởi công hạng mục nở mày nở mặt cho anh trước khi đi, cho anh dù lên thị xã cũng có thể ngẩng cao đầu.

Lần đầu tiên Trâu Trì Trường bắt đầu coi trọng vị phó chủ tịch huyện còn quá trẻ này, xem ra lời đồn khá đúng, nhóm cán bộ tạm giữ chức này thật đúng là ngọa hổ tàng long.

Rõ ràng là Triệu Quốc Đống không thích cách làm của La Đại Hải, thu hút đầu tư hạng mục này là do Triệu Quốc Đống giật dây đưa tới, nếu như có thể mau chóng đẩy mạnh là điều Triệu Quốc Đống vui nhìn thấy nhất. Thậm chí hắn có thể đoán ra ý đồ chân thật của Triệu Quốc Đống khi nóng lòng muốn làm thành hạng mục này, không ngoài việc tô đậm bảng thành tích, vì muốn tranh đoạt vị trí thường ủy mà chịu làm thêm kiếp con ngựa, thế nên bề ngoài nói ra yêu cầu điều chỉnh người đứng đầu bên Mã Thủ này chẳng qua chỉ là một đòn hỏa mù mà thôi.

Trâu Trì Trường mỉm cười, không đơn giản, tên này mới tới Hoa Lâm được bao lâu chứ? Muốn làm kinh tế thì không nói, không ngờ cũng có thể chơi chiêu này, sau này lão La, lão Phương đúng là có một đối thủ đủ phân lượng.

- Ừ, nghe nói công ty Tinh Hán này khai thác du lịch ở Miên Châu và Lam Sơn không nhỏ, Tiểu Triệu, cậu cảm thấy triển vọng của Hoa Lâm chúng ta như thế nào?
Trâu Trì Trường chuyển hướng kiến nghị của đối phương.

- Số vốn đầu tư giai đoạn đầu là 60 triệu thì đã gần xong rồi. Nghe nói bọn họ sẽ xây dựng một sơn trang nghỉ dưỡng suối nước nóng dưới chân núi Hốt Luân và muốn kiến thiết một loạt công trình đồng bộ như quán Bowling, sân tennis và bắn súng. Bọn họ còn có ý mở hạng mục khai thác dòng suối Đãng Khê, đương nhiên đây là kế hoạch sau này.
Triệu Quốc Đống cân nhắc ngôn từ:
- Cá nhân tôi đoán rằng nếu tất cả mà thuận lợi cộng thêm việc chúng ta đẩy nhanh công tác thì chắc là có thể ký hiệp nghị trước quốc khánh.

Khi nghe thấy có số tiền đầu tư là 60 triệu thì phản ứng đầu tiên của Trâu Trì Trường cũng giống như La Đại Hải đều hít sâu một hơi, 60 triệu?

- 60 triệu chỉ trong giai đoạn đầu sao?
Trâu Trì Trường ổn định được tâm trạng liền hỏi một câu.

- Lượng công trình giai đoạn đầu rất lớn, nhất là còn xây dựng con đường từ xã Kỳ Lân tới núi Hốt Luân, chỉ sợ sẽ hao phí không ít, chủ yếu là không thể phá hủy môi trường sinh thái núi Hốt Luân và xã Kỳ Lân, riêng hạng mục này đã có số vốn gấp hai ba lần rồi. Thôn trang và các loại phương tiện, khai thác đường du lãm trên núi, cáp treo, tu sửa khai quật các di tích lịch sử, mời truyền thông quảng cáo tuyên truyền tạo thế, thậm chí có khả năng sẽ mời đài truyền hình trung ương và hải ngoại đến quay chụp phim tài liệu và quảng cáo tuyên truyền... những việc này đều đốt rất nhiều tiền. Nói cách khác thời điểm ký hợp đồng là khi những công tác này được triển khai đồng bộ, đến lúc đó thì e là thứ bảy, chủ nhật thì huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện Hoa Lâm chúng ta cũng không được rảnh rỗi.

Trâu Trì Trường trầm ngâm không nói gì, hắn cảm giác Triệu Quốc Đống cũng không phải nói khuếch đại, về vấn đề này thì đối phương cũng không cần phải đùa giỡn mình làm gì. Một công trình khổng lồ như vậy thì lượng công tác chắc chắn không nhỏ, năm, ba tháng cũng là bình thường, đúng như Triệu Quốc Đống nói nếu hết thảy thuận lợi thì chỉ cần Hoa Lâm đẩy mạnh tốc độ công tác thì trong hai tháng là có thể ký kết hiệp nghị.

- Xem ra lượng công tác bên khu Mã Thủ tương đối nhiều mà tuổi lão Hồ cũng đã cao, thân thể cũng không tốt lắm, bản thân hắn cũng vẫn hi vọng được điều lên huyện. Phó chủ tịch Triệu, hạng mục này vẫn do cậu dẫn đầu, sau này e là cậu còn phải tiếp tục chú ý hạng mục này, mặc dù lão Tân quản lý du lịch nhưng giai đoạn trước chủ yếu là dẫn hạng mục tới kiến thiết cho nên trọng trách của cậu sẽ nặng hơn đó. Cậu cảm thấy ai thích hợp làm bí thư khu ủy Mã Thủ và bí thư Đảng ủy trấn Mã Thủ hơn?

Triệu Quốc Đống cố gắng gìm sự vui sướng trong lòng, vẻ mặt càng thêm cung kính:
- Bí thư Trâu, cán bộ phòng ban trong huyện từ trên xuống dưới thì ngài đều rõ như lòng bàn tay, tình hình khu Mã Thủ khá đặc biệt, bí thư khu ủy lại kiêm nhiệm bí thư Đảng ủy trấn Mã Thủ. Đối mặt với tình hình hiện tại thì việc phá bỏ và di dời nơi khác, chiếm đất, sửa đường đều khó giải quyết, mà bên chúng ta cũng cần phải có hành động để bên phía đầu tư nhìn thấy được hiệu suất và sự quyết đoán của chính quyền huyện ta. Do vậy cá nhân tôi cho rằng việc chọn người làm bí thư khu ủy Mã Thủ và bí thư Đảng ủy trấn Mã Thủ thì nhất định phải là một người có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú và đảm phách hơn người.

Vẻ mặt của Trâu Trì Trường vẫn không đổi, nhân tuyển mà Triệu Quốc Đống đề xuất thì hắn cũng không thích lắm, thậm chí hai năm này còn cố ý chèn ép, người nọ chắc cũng rất bất mãn với mình. Chẳng qua một bí thư huyện ủy đương nhiệm mà muốn người nào cũng hài lòng thì đúng là mò trăng dưới nước, nhận người hận mình cũng là một cách thể hiện tư cách, nếu như gặp phải kẻ có mắt không tròng thì mới là thất bại. Bất quá mình cũng sắp rời khỏi Hoa Lâm nên cũng không cần phải tính toán chi li, huống chi người nọ cũng không phải là người hợp ý với La Đại Hải, giờ cứ cho Triệu Quốc Đống một nhân tình thì tất cả đều vui vẻ.

- Ừ, tôi hiểu rồi, cậu có thể đưa vấn đề và đề xuất nhân tuyển thích hợp ra hội nghị liên tịch để nghiên cứu.