Lộng Triều

Quyển 6 - Chương 30: Vô đề




- Hừ, hắn nghĩ mình là ai? Một mình hắn có thể lật đổ quyết định của Hội nghị thường ủy sao? Cũng không biết mình ở đâu, còn nghĩ rằng mình làm loạn tuyển cử là muốn làm gì thì làm sao?
Một giọng nữ hừ một tiếng mà nói:
- Lão Uông, lần này chúng ta nhất định phải đứng vững, không thể để hắn muốn làm gì thì làm.

- Đứng vững? Chống lại như thế nào? Hắn là Chủ tịch huyện, hắn có quyền quyết định. Trong hội nghị thường trực Ủy ban chỉ cần có hai người ủng hộ là hắn có thể vỗ bàn quyết định. Nhất là Vi Biểu phụ trách mảng này chỉ cần ủng hộ là có chút phiền phức. Cô không thấy Vi Biểu cùng Tân Tồn Hoán cũng không có tỏ thái độ sao? Nếu hai người bọn họ ủng hộ hắn, như vậy không có gì để nói, quan trọng nhất là Hội nghị thường ủy. Hắn chỉ có một phiếu, cô cũng có một phiến. La Đại Hải và Vạn Triêu Dương tất nhiên có người nói chuyện. Tôi không tin hai người này dám chống đối.

- Khó mà nói. La Đại Hải chỉ chờ về, hắn còn sợ gì? Vạn Triêu Dương cũng thế, không chừng bọn họ làm rùa đen rụt cổ
Giọng nữ thở dài một tiếng mà nói.
- La Đại Hải làm Bí thư huyện ủy cũng uất ức, bị hắn chống đối, cũng không thấy La Đại Hải ra vẻ tức tối gì cả.

Uông Minh Hi cười lạnh một tiếng.
- Cô cho rằng đây là thời kỳ Trâu Trì Trường cầm quyền sao? La Đại Hải không cố gắng chèn ép cô đã là bỏ qua cho cô đó. Nếu như La Đại Hải mà ra oai thì cô là thường vụ huyện ủy cũng không ăn thua, nói gì tôi là Phó chủ tịch huyện xếp cuối. Nước cờ hiểm mà, tin rằng một khi truyền ra thì cán bộ, viên chức đều kêu gọi thực hiện Phương án Trung Tuyến kia. Một cây cầu có thể hoàn toàn thông hai nơi, làm gì cũng tiện. Những người này còn không coi họ Triệu là cha mẹ tái sinh sao?

Uông Minh Hi thở dài một tiếng. Thằng Triệu Quốc Đống này quá nhiều chiêu, luôn biến bất lợi thành có lợi. Chỉ là lần này hắn đã phạm vào tối kỵ của quan trường, ít nhất không thể làm quá đáng như vậy. Phải biết rằng kế hoạch kia mà thay đổi thì không biết bao người phá sản.

- Hừ, hắn có thể lấy lòng thì chỉ là người bên dưới, tôi không tin hắn chống lại được áp lực cấp trên. Công ty Hoành Lâm có thể nhịn được mà nuốt quả đắng đó sao?
Miêu Nguyệt Hoa sửa lại chiếc váy rồi lạnh lùng nói:
- Anh cho rằng hắn chí công vô tư sao? Người không vì mình, trời tru đất diện. Cho dù hắn chịu được sức hấp dẫn của tiền, nhưng hắn có thể không nhìn mũ của mình sao? Tôi không tin Mạch Gia Huy nói mà hắn còn không nể mặt.

- Lão Hướng, mau lộ tin này với Công ty Hoành Lâm, phải nhanh nếu không người kia vừa lên tiếng gió chính là mưa, như vậy có chút phiền phức.
Uông Minh Hi thở dài một tiếng:
- Phải chuẩn bị mới được. Bây giờ Bí thư Kỳ và Thị trưởng Mạch đang mâu thuẫn. Nếu Bí thư Kỳ biết vấn đề thì xong rồi.

- Hai vị Chủ tịch, tôi thấy Chủ tịch Triệu lần này quyết tâm làm lớn chuyện. Tôi thấy hắn muốn ra tay độc đó. Chúng ta cần phải suy nghĩ kỹ tìm cách lừa gạt cho qua mới được.
Hướng Viễn Sơn có chút lo lắng. Năng lực của Triệu Quốc Đống như thế nào thì y hiểu. Ngưu Đức Phát bị đá bay khỏi chức Trưởng phòng giao thông, lúc ấy Triệu Quốc Đống mới là Phó chủ tịch huyện, ngay cả Trâu Trì Trường cùng Phương Trì Quốc cũng không giữ được Ngưu Đức Phát. Vậy ai dám chống đối Triệu Quốc Đống nữa?

- Lừa gạt như thế nào? Chuyện này căn bản không có cách thương lượng. Tôi nói với ông, nếu thay đổi phương án thì tiền đưa vào sẽ bay biến, chuyện này không có sự lựa chọn.
Uông Minh Hi nghiến răng nghiến lợi mà nói. Lúc trước bị Miêu Nguyệt Hoa kéo xuống nước, tất cả tài sản dồn vào công ty bất động sản Mạn Thụy. Khu đất đó vẫn bỏ hoang thì xong đời.

Miêu Nguyệt Hoa trầm ngâm một chút rồi nói:
- Trong Hội nghị thường ủy, thái độ của La Đại Hải khó nói, Vạn Triêu Dương thì có thể kéo một chút. Lão Vạn chẳng lẽ chí công vô tư không để ý người thân sao? Cháu trai, cháu dâu của y cũng có không ít cổ phần trong công ty Mạn Thụy cơ mà.

- Nếu không bảo Bí thư Trâu gọi cho họ Triệu nói một chút.
Hướng Viễn Sơn do dự một chút rồi nói.

- Hừ, mắt hắn bây giờ nhìn lên tận trời, sợ là Phó thị trưởng bình thường cũng không thèm để ý. Bí thư Trâu nói chuyện bây giờ không có tác dụng.
Miêu Nguyệt Hoa nói.
- Bây giờ một bên lão Hướng phải khiến cho Công ty Hoành Lâm ra mặt. Tôi thấy Mạch Gia Huy tự mình ra mặt, Triệu Quốc Đống chưa chắc dám chống đối. Huống chi cũng không phải một mình Thị trưởng Mạch Gia Huy, không chừng còn có người sau lưng. Ngoài ra chúng ta cũng nên chuẩn bị trong Hội nghị thường ủy. Tào Uyên cùng Bàng Quân sẽ do Công ty Mạn Thụy đối phó. Bên Giản Hồng do tôi đi làm, Hà Lương Tài thì giao cho lão Hướng. Anh và lão Hà có quan hệ từ trước mà, y thích gì anh còn không biết sao?

Lúc này Miêu Nguyệt Hoa lộ rõ vẻ kiên quyết khác với bình thường.

Ngay khi mọi người đang suy nghĩ đối phó Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống cũng đang suy nghĩ làm thế nào đối phó tình hình trước mắt.

Quế Toàn Hữu không rõ mấy việc nhỏ nhặt hai ba năm về trước. Nhưng Du Minh Phú lúc ấy làm Phó chánh văn phòng nên cũng hiểu vấn đề. Du Minh Phú bây giờ đã là Chủ tịch thị trấn Mã Thủ. Triệu Quốc Đống vừa gọi, Du Minh Phú lập tức lên ngay.

- Công ty Hoành Lâm có chỗ dựa trên tỉnh, khu đất này bọn họ vẫn cầm đó mà không làm gì cả, chắc là chờ sau khi xây dựng cầu xong sẽ khai thác, hoặc là đợi cầu xây xong sẽ bán sang tay.
Du Minh Phú có thể nói tuyệt đối trung thành với Triệu Quốc Đống nên nói rất rõ ràng.

- Có chiếm dụng đất xây dựng cầu không?
Triệu Quốc Đống hỏi.

- Ha ha, Chủ tịch Triệu, bọn họ không đến mức quá đáng như vậy đâu, Hướng Viễn Sơn cũng không to gan như vậy. Bọn họ chỉ là lấy các khu đất xung quanh mà thôi.
Du Minh Phú cười nói:
- Việc bán sang tay hợp lý, hợp pháp, nhiều lắm chỉ là nói bọn họ nhận được tin từ sớm mà thôi.

- Hợp lý, hợp pháp? Miễn cưỡng coi như vậy đi.
Triệu Quốc Đống nói:
- Công ty Hoành Lâm có chỗ dựa gì trên Thị xã?

- Có thể có quan hệ với Thị trưởng Mạch.
Du Minh Phú suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi chỉ biết một chút mà thôi. Giám đốc Công ty Hoành Lâm –Trương Hoàng Lâm có quan hệ mật thiết với em trai Thị trưởng Mạch, vẫn đầu tư ở Ninh Lăng, cũng không tới huyện. Chẳng qua giá đất ở Huyện Hoa Lâm khá rẻ, bên kia sông chỉ có 20 ngàn một mẫu, nếu cầu qua đây thì giá lập tức tăng lên gấp đôi. Lúc ấy bọn họ mua đất đã mang tới một khoản tiền cho huyện, đồng thời khiến nhiều công ty tới mua đất.

- Vậy công ty bất động sản Mạn Thụy thì sao?
Triệu Quốc Đống sau khi biết tin này liền hiểu mình mà thay đổi phương án quy hoạch thì sẽ chịu áp lực lớn như thế nào. Mình có thể chống đỡ được hay không mới là quan trọng.
- Lúc ấy chính là do công ty Mạn Thụy và Công ty Hoành Lâm khơi mào mua đất bên kia sông. Công ty Mạn Thụy vốn là một Công ty xây dựng tư nhân trong huyện, chỉ nhận mấy căn nhà nhỏ mà thoi. Chẳng qua tên giám đốc có lẽ tìm được con đường nào đó, không ít công trình trong huyện các Công ty xây dựng khác không lấy được, Công ty Mạn Thụy lại lấy được. Nghe nói có không ít người trong huyện có cổ phần trong Công ty Mạn Thụy. Ha ha, cái này cụ thể tôi không biết. Chẳng qua Chủ tịch Uông, lão Hướng phòng Đất đai có quan hệ mật thiết với Công ty Mạn Thụy này. Ngoài ra lúc Bí thư Trâu còn ở đây cũng khá chiếu cố cho công ty này.

Triệu Quốc Đống coi như hiểu được vấn đề. Trâu Trì Trường chiếu cố, Miêu Nguyệt Hoa lại kiên quyết phản đối là tất nhiên. Tào Uyên có lẽ do người trên Thị xã nói trước. Chẳng qua Tào Uyên không phải người Mạch hệ, trong này nhất định có vấn đề.

Uông Minh Hi có lẽ do quan hệ lợi ích, xem ra chuyện này đã làm động tập đoàn lợi ích lớn của Thị xã và huyện.

Bảo sao hai người Vi Biểu cùng Tân Tồn Hoán vốn ủng hộ hắn lại không tỏ thái độ. Nếu đưa ra Hội nghị thường ủy thì đúng như lời Vi Biểu nói, hắn thành kẻ cô đơn.

Có nên mạo hiểm như vậy không?

Triệu Quốc Đống cảm thấy rất nặng nề. Hắn đã thuyết phục được Vi Biểu và Tân Tồn Hoán ủng hộ trong hội nghị thường trực Ủy ban. Chẳng qua đấu trong Hội nghị thường ủy thì không xác định được. Thái độ của La Đại Hải và Vạn Triêu Dương đã thay đổi, vậy còn các thường vụ khác?

Còn có một điều rất quan trọng là nếu Mạch Gia Huy gọi cho hắn, nói thực hiện phương án kia thì hắn nên làm như thế nào? Khuất phục hay chống lại? Nếu là như vậy thì dù Lý Đỉnh Nam chịu chi tiền thì chính quyền Thị xã cũng sẽ không rót tiền vào cầu Quế Khê.

Triệu Quốc Đống cảm thấy mình đi vào ngõ cụt, nhưng khuất phục sẽ trái với lương tâm của hắn.

Chẳng qua nghĩ tới cảnh xuống cấp, nguy hiểm của các nhà dân khu vực ven sông, Triệu Quốc Đống lại thấy mình không thể bỏ qua cơ hội một công đôi việc này.