Lộng Triều

Quyển 6 - Chương 6: Cú đấm




Việc liên lạc với Văn phòng trợ cấp tỉnh không tốn bao công sức. Triệu Quốc Đống thông qua Vương Phủ Mỹ liên lạc với Phó chủ nhiệm Văn phòng trợ cấp tỉnh, sau đó gọi thêm một vị Trưởng phòng của Sở tài chính tới. Ăn bữa cơm, mọi người đi hát.

Vương Phủ Mỹ có quan hệ khá rộng, điều này làm Triệu Quốc Đống mở ra được cánh cửa liên hệ với nhiều cơ quan trên tỉnh. Mặc dù chưa chắc chạm trực tiếp tới cán bộ cấp sở nhưng cũng là Trưởng phòng nắm giữ quyền lực trong tay.

Ít nhất dưới tác dụng của Vương Phủ Mỹ và vị Trưởng phòng Sở tài chính kia khiến vị Phó chủ nhiệm Văn phòng trợ cấp tỉnh khá vui vẻ.

- Lão Tào, một triệu đã vào tay, trong vòng hai ngày sẽ gửi tới tài khoản Hoa Lâm chúng ta. Đây có lẽ là khoản tiền lớn nhất bọn họ có thể cấp cho chúng ta.
Triệu Quốc Đống nhìn tài liệu trong tay rồi nói tiếp:
- Sáng mai giao kế hoạch này lên, không cần để ý, chúng ta ít nhất cũng phải ra vẻ một chút, không báo lên trên thì sao có thể kiếm được gì.

- Chủ tịch Triệu, vị Trưởng phòng Vương kia có lai lịch gì vậy, tôi thấy anh ta mặc dù không nói mấy nhưng lời nói rất có tác dụng. Ngay cả Trưởng phòng Giang và Chủ nhiệm Tôn đều phải khách khí.

Tào Uyên mặc dù có chút kiêu ngạo vì quan hệ của mình tại Ninh Lăng, nhưng lên tỉnh thì khá nhẫn nhịn.

- Công tác ở Văn phòng tỉnh ủy, ở bên cạnh lãnh đạo suốt ngày thì ai mà không nể mặt?
Triệu Quốc Đống cũng không giấu.
- Đi thôi, anh và lão Khổng về khách sạn nghỉ, mai còn có nhiệm vụ, Sở tài chính cũng không dễ đâu. Tiền chuyên môn mặc dù đã được lên nhưng Sở tài chính vẫn không chịu bỏ tiền. Hoa Lâm chúng ta không phải huyện khó khăn nhất mà muốn đoạt thịt từ miệng hổ thì phải đấu tranh khó khăn đó.

Tào Uyên đúng là phục vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này, đầu óc nghĩ không ít điều. Y từ lúc lên làm Phó chủ tịch thường trực thì có chút không phục Triệu Quốc Đống. Y luôn thấy đối phương may mắn đồng thời có chút quan hệ nên mới làm được tốt như vậy.

Nhưng sau khi ngồi vào chức Phó chủ tịch thường trực, Tào Uyên mới thấy áp lực của chức này rất lớn, khác hẳn với chức Chánh văn phòng Huyện ủy trước đây, chênh lệch là rất lớn, từng chuyện từng chuyện một xuất hiện, hơn nữa chẳng việc nào nhẹ cả.

- Chủ tịch Triệu, khó khăn hơn nữa chúng ta cũng phải làm mà. Còn thiếu nhiều như vậy thì chúng ta chỉ có thể liều mạng, nếu không cũng không dám về mà.

Nói thật Tào Uyên đúng là suy nghĩ về việc Triệu Quốc Đống dám can đảm lo được đầy đủ tài chính. Chuyện này tốt thì tốt nhưng sẽ có hiệu ứng phụ rất lớn, là thử thách nghiêm trọng với chính quyền. Đây là thử thách khó qua nhất hàng năm, nhất là huyện nghèo như Hoa Lâm thì một năm có thể được, nhưng hai năm, ba năm thì sao?

Trừ khi huyện tăng được thu nhập thì mới dám làm như vậy. Tào Uyên không biết Triệu Quốc Đống tin vào bản lĩnh của mình hay là muốn mua chuộc lòng người. Bây giờ khó nói rõ, chỉ có thể đứng ngoài xem mà thôi.

Hai ngày sau đó Triệu Quốc Đống gần như kín lịch dùng cơm. Trưa đối phó Sở tài chính thì hắn mời Thái Chánh Dương giúp. Cũng may vị phó giám đốc Sở tài chính kia cũng có quan hệ khá tốt với Thái Chánh Dương. Nhất là khi Thái Chánh Dương làm Bí thư huyện ủy Huyện Hoa Dương thì đối phương mới là Trưởng phòng, lúc này địa vị hai người đã khác nhưng vẫn duy trì quan hệ. Việc Triệu Quốc Đống lo lắng không ngờ lại thuận lợi như vậy. Quan trường Trung Quốc đúng là chú trọng quan hệ.

- Lão Đồ, Huyện Hoa Lâm là huyện nghèo nổi tiếng của tỉnh. Quốc Đống bây giờ làm Chủ tịch huyện ở đó, sau này bên tài chính có gì khó thì còn phải cần bên anh giúp đó.

Thái Chánh Dương nằm trên chiếc phản gỗ khá tùy ý mà nói. Mấy năm trước khi gặp còn kính trọng đối phương, nhưng ba năm y lên ba cấp thành giám đốc Sở Giao thông, đối phương cũng chỉ tiến thêm một bước, địa vị hai bên ngang nhau. Sở tài chính dù sao cũng là sở hàng đầu, phụ trách tài chính toàn tỉnh. Trưa nay có thể mời đối phương tới cũng là do Thái Chánh Dương ra mặt, nếu không đối phương đúng là rất bận không thể đi.

- Lão Thái, nếu là người của Sở Giao thông đi ra thì trong phạm vi quyền hạn tôi sẽ giúp đỡ. Chẳng qua tài chính xóa nghèo thì do Văn phòng trợ cấp tỉnh thống nhất bố trí, bên tôi chỉ có thể đi qua con đường bình thường. Tiểu Triệu, nếu Huyện Hoa Lâm có hạng mục gì thì tốt nhất dựa theo trình tự bình thường, chỉ cần có thể đi qua các cơ quan liên quan thì ở sở tôi sẽ lo được.

Đồ Minh Nghĩa công tác ở Sở tài chính nhiều năm, từ một cán bộ bình thường tiến từng bước thành phó giám đốc cũng không dễ dàng. Y thấy rất nhiều. Thái Chánh Dương mỗi ngày có không ít người mời dùng bữa mà lại tự mình ra mặt nói giúp Triệu Quốc Đống – Chủ tịch một huyện nghèo như vậy, điều này làm Đồ Minh Nghĩa đánh giá Triệu Quốc Đống cao hơn một chút.

- Lão Đồ, đừng có ra vẻ trước mặt tôi. Tài chính của hạng mục đương nhiên là tốt, tôi nói là tài chính trợ cấp chuyên môn cơ, chuyện này anh không gạt được tôi đâu.
Thái Chánh Dương cười mắng:
- Anh cho rằng tôi không hiểu mấy vấn đề đó ở Sở tài chính sao? Chỉ cần không giấu vào túi mình, phó giám đốc sở các anh hàng năm có ai không nắm mấy triệu tùy ý sử dụng? Nếu không thì anh làm phó giám đốc làm gì? Tốt hơn hết là làm Trưởng phòng.

Câu này của Thái Chánh Dương làm Đồ Minh Nghĩa rất thoải mái. Phó giám đốc Sở tài chính không hề kém giám đốc các sở khác là mấy. Chẳng qua Thái Chánh Dương bây giờ kiêm chức trợ lý chủ tịch tỉnh. Mặc dù chỉ là kiêm chức nhưng nó lại có ý nghĩa khác. Thường thường đó là dấu hiệu báo trước, Thái Chánh Dương hai năm nay tiến bộ rất nhanh đã đủ để người ta chú ý. Mà Thái Chánh Dương nói thẳng như vậy tức là coi Đồ Minh Nghĩa làm bạn.

Triệu Quốc Đống cũng nằm bên hưởng thụ tấm phản tăng cường sức khỏe mới lưu hành ở Thành phố An Đô. Ăn cơm xong, nói chuyện và nghỉ ngơi một chút, Đồ Minh Nghĩa liền nói tới đây thư giãn, Thái Chánh Dương không hề từ chối, Triệu Quốc Đống cũng hiểu rõ Đồ Minh Nghĩa đưa đến đâu, hắn chỉ cần thanh toán là được. Tào Uyên và lão Khổng biết ý không theo tới đây.

- Ha ha, sao lừa được anh. Nhưng dù sao cũng phải có cơ hội thích hợp chứ, tiền chảy ra cần có lão Đặng ký. Tuy nói tôi có thể quyết định nhưng cũng phải hợp quy định mới được.
Đồ Minh Nghĩa cười nói.

- Xin giám đốc Đồ yên tâm, Hoa Lâm nếu đã gửi yêu cầu tới ngài thì đã xong hết thủ tục, tuyệt đối không làm khó ngài.

Triệu Quốc Đống vội vàng cam đoan. Đối phương tỏ thái độ như vậy là không dễ, đây coi như là nể mặt Thái Chánh Dương nên mới được vậy. Còn thân phận của hắn thì đối phương chẳng buồn nói chuyện. Toàn tỉnh có hơn trăm quận, huyện, ai buồn làm quen với một vị Chủ tịch huyện nghèo như hắn?

- Ha ha Tiểu Triệu đừng khách khí, có gì cứ nói ra. Từ khi lão Thái đây làm Phó thị trưởng, đến làm giám đốc Sở Giao thông thì tôi chưa thấy y mang nhân viên theo cùng bao giờ.
Đồ Minh Nghĩa cười nói.

Cuối năm nên ai cũng bận, lãnh đạo sở càng bận hơn. Ngồi một lúc mà Thái Chánh Dương và Đồ Minh Nghĩa đều nhận được mấy cuộc điện thoại.

Hai người lúc thì cau mày, lúc thì cười tươi, lúc thân thiết, lúc không nhớ đối phương là ai, lúc thật lòng mời, tóm lại chỉ gần tiếng mà Triệu Quốc Đống đã thấy rõ sự bận rộn của lãnh đạo.

Tiễn Đồ Minh Nghĩa, Triệu Quốc Đống mới đưa Thái Chánh Dương về Sở Giao thông.

- Quốc Đống, trong thời gian này chú có phải là nhàn đúng không? Chủ tịch huyện và Phó chủ tịch huyện mặc dù chỉ khác nhau một chữ nhưng hơn kém ngàn dặm. Rất nhiều người cả đời giãy dụa trong chữ này. Mà chỉ khi nào chú lên làm Chủ tịch hay Bí thư huyện ủy thì mới cảm nhận được đạo lý làm quan.
Thái Chánh Dương dựa vào ghế, nhắm mắt lại mà nói:
- Lần này lão Liễu đã giúp chú rất nhiều, ít nhất giúp chú tiết kiệm ba năm. Ha ha, ba năm đối với một người trong quan trường chính là vô số cơ hội.

Triệu Quốc Đống lặng lẽ lắng nghe. Lúc này mỗi câu của Thái Chánh Dương đều là đúc rút từ kinh nghiệm. Triệu Quốc Đống hiểu mình cần nghe nhiều, tìm hiểu và rút ra bài học cho mình. Được Thái Chánh Dương chỉ điểm như vậy thì càng có lợi cho hắn.

Thái Chánh Dương là ai? Là Bí thư huyện ủy huyện giàu nhất An Đô, có thể khống chế một huyện như vậy phát triển mạnh thì không có bản lĩnh là không được.

- Quốc Đống, anh có thể giúp chú, nhưng cuối cùng vẫn phải dựa vào chính chú. Hoa Lâm là huyện nghèo nhưng lại là cơ hội rèn luyện với chú. Trong hai ba năm này, anh đề nghị chú làm tốt ở Hoa Lâm. Đương nhiên cần tuyên truyền phải tuyên truyền, mắt lãnh đạo rất sáng, chỉ cần chú làm tốt thì lãnh đạo sẽ thấy mà.

Triệu Quốc Đống cảm thấy Thái Chánh Dương có chút lo lắng vì hắn lên chức quá nhanh nên mới nhắc nhở.