Lộng Triều

Quyển 6 - Chương 86-88




- Lão Đào, bên Tập đoàn Thương Lãng thì tôi nói. Bên lão Hạ, lão Phong thì anh đi làm công tác tư tưởng. Nếu không thông thì tôi ra mặt là được chứ gì?
Triệu Quốc Đống gãi đầu nói:
- Chuyện cứ quyết định như vậy đi, quy mô nhất định phải cao, phải có sức ảnh hưởng, tên thì gọi là sức hấp dẫn của khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân Thị xã Ninh Lăng. Lão Đào, anh mau thông báo công ty tổ chức sự kiện kia, tính toán lại, khách mời cũng phải điều chỉnh, tranh thủ trong vòng một tháng là xong. Ừ, danh sách khách mời phải đưa lãnh đạo Thị xã xem ra, ví dụ như mời nhân vật gì, ví dụ như Tứ Đại Thiên Vương Hongkong, Kim Đồng Ngọc Nữ Trung Quốc, còn có Điền Chấn, Lưu Hoan hay gì gì đó.

- Chủ tịch Triệu, anh đứng nói chuyện không đau lưng à. Anh biết mời những người này cần bao tiền không?
Đào Tông Hán ngửa đầu lên trời mà thở dài nói:
- Tôi nói với anh, theo kế hoạch kia thì đã mất mấy triệu, nếu mời mấy người như anh nói ít nhất cũng tăng vài lần.

- Như vậy đi, để Nước suối Thương Lãng là đơn vị tài trợ nước suối của đêm diễn, bảo bên đó bỏ ra nhiều một chút, ở đêm diễn đăng quảng cáo của cả hai công ty là được mà.
Triệu Quốc Đống cũng đã tính toán qua một chút, vì thế đành phải để Nước suối Thương Lãng chịu thiệt một chút. Dù sao tổ chức đêm diễn ở Ninh Lăng cũng không có tác dụng mấy với Nước suối Thương Lãng.

- Chủ tịch Triệu, Tập đoàn Thương Lãng không ngu mà, với danh tiếng của bọn họ còn cần phải mất tiền oan mà quảng cáo ở đây sao?
Đào Tông Hán cười nói.

- Để tôi, anh nói chuyện với lão Hạ, lão Phong là được.
Triệu Quốc Đống đứng lên nói.
- Cứ quyết định như vậy đi. Lão Đào, đây là nhiệm vụ chính trị nhất định phải hoàn thành, sau này huyện ủng hộ các anh cũng có lý do mà. Các anh cũng coi như tăng danh tiếng ở Ninh Lăng.

Báo kinh tế An Nguyên, Nhật báo Ninh Lăng cùng đưa tin về khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân sắp xây dựng xong. Vì cảm ơn Thị ủy, chính quyền Thị xã Ninh Lăng và Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm ủng hộ, Công ty khai thác khu du lịch sẽ mời một loạt ngôi sao nổi tiếng đến tổ chức đêm ca nhạc long trọng cảm ơn nhân dân Ninh Lăng, mà địa điểm là ở Sân vận động Thị xã Ninh Lăng.

Báo kinh tế An Nguyên còn đưa ra không ít bức ảnh ngôi sao, mời độc giả đưa ra dự đoán Công ty khai thác khu du lịch sẽ mời ngôi sao nào. Tứ Đại Thiên Vương Hongkong có ai sẽ đến tham gia, Trương Vũ Sinh có tham gia không, Kim Đồng Ngọc Nữ nổi tiếng Trung Quốc – Mao An và Dương ngọc Oánh, còn có Lưu Hoan với bàn hát “Hỏi một ngàn vạn lần” vang bóng một lần, đủ loại đồn đại khiến nó làm xôn xao giới giải trí An Nguyên.

Mà Ninh Lăng là nơi diễn ra càng khiến dân chúng kích động. Nhật báo Ninh Lăng thậm chí còn mở một chuyên đề về văn hóa mà trước đó chưa từng có, mỗi ngày giới thiệu một ngôi sao, ca sĩ nổi tiếng.

Khi thị trường giải trí còn chưa quá phát triển như bây giờ, nhất là nơi khá lạc hậu như Ninh Lăng, hầu hết thanh niên chỉ có thể thông qua Tv hoặc băng đĩa mà tiếp xúc với thần tượng của mình. Bây giờ đột nhiên có thể tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, bọn họ sao có thể không kích động.

Gần như thanh niên đi đường đều thảo luận xem đêm diễn này có ngôi sao nào tham gia, vé đêm diễn đắt nt. Một loạt người đang chờ ngày bán vé, thậm chí đám phe vé An Đô cũng đang suy nghĩ đến Ninh Lăng mà hoạt động.

Kỳ Dư Hồng cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Đêm diễn thành công hay không không quan trọng. Dân chúng Ninh Lăng đã chú ý sang việc khác, không ai còn để ý vụ lừa đảo tổn thất bao nhiêu. So với tổn thất tài chính của Thị xã, dân chúng chú ý việc Trương Học Hữu hay Lưu Đức Hoa nhiều hơn. Nếu không chỉ cần Lưu Hoan hát vài bài, Mao An và Dương Ngọc Oánh tới là đủ rồi.

Không chỉ có ở riêng Ninh Lăng, thành công của đêm diễn sẽ là trái tim của thị trường văn hóa An Nguyên, nhất là Tập đoàn Thương Lãng còn nhân cơ hội không ngừng đề cập tới đêm diễn này trong các lần quảng cáo, điều này càng làm người chú ý.

Trên tỉnh cũng nói rõ trong lễ chúc mừng khu du lịch Kỳ Lân Quan- núi Hốt Luân thì có Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh Nhâm Vi Phong cùng với lãnh đạo của Đại hội đại biểu nhân dân, Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh đều tới. Mà Ủy ban kế hoạch đầu tư, Sở Du lịch, Sở công thương tỉnh đều có lãnh đạo chủ yếu tham gia. Về phần Quyền chủ tịch tỉnh Ninh Pháp có tham gia hay không thì bây giờ vẫn chưa thể xác định.

Kỳ Dư Hồng rất hài lòng. Y không hy vọng lãnh đạo có thể vì một đêm diễn mà thay đổi hoàn toàn cái nhìn với Ninh Lăng, chỉ mong xóa được ảnh hưởng của vụ án lừa gạt kia là tốt rồi.

Tổ công tác của Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy đã chính thức tham gia, điều tra xem có cán bộ cơ quan hành chính nào vó hành vi vi phạm pháp luật hay không? Mà nghe đồn Viện kiểm sát tỉnh cũng đã tham gia điều tra, truy cứu trách nhiệm của chính quyền, điều này làm Kỳ Dư Hồng có chút lo lắng.

Mặc dù không truy cứu đến y, nhưng nó xuất hiện khi y làm Bí thư Thị ủy, nếu nói không có chút trách nhiệm nào là không thể. Mà một khi có cán bộ bị truy cứu trách nhiệm hình sợ thì y là Bí thư Thị ủy cũng bị ảnh hưởng. Cho nên Kỳ Dư Hồng mong chuyện này cứ kéo dài, kéo ba, bốn tháng qua tết là được.

Nói thật, Kỳ Dư Hồng đánh giá cao Vưu Liên Hương. Nếu không có Vưu Liên Hương kịp thời nhắc nhở và đề nghị thì y bây giờ càng khó khăn hơn nữa.

Mà nghĩ tới Mai Anh Hoa, Kỳ Dư Hồng lại rất tức giận. Tên này ngoài gây phiền phức ra thì không làm gì được. Bây giờ Mai Anh Hoa không những không thoát được trách nhiệm, chỉ sợ ngay cả Chu Xuân Tú cũng không thoát.

- Lão Tương, Thiên Phóng, xem ra Mai Anh Hoa không thể ở lại được nữa. Mặc dù không biết Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy xử lý như thế nào, nhưng xem ra y có trách nhiệm chủ yếu. Công tác bên Khu Khai Phát không thể tê liệt. Mặc dù xảy ra chuyện nhưng công việc cần phải tiếp tục. Ý tôi là do lão Chu tạm thời kiêm chức Bí thư đảng ủy, nhưng năm sau nghĩ đến việc điều chỉnh phân công công việc của Thị xã, có lẽ sẽ do lãnh đạo Thị xã khác đến kiêm nhiệm chức Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát. Hơn nữa công việc Khu Khai Phát không thể dừng lại, cho nên Chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát phải nhanh chóng được xác định.

- Đúng thế, Ban quản lý Khu Khai Phát không thể dừng hoạt động, cần phải suy nghĩ kỹ. Chỉ là lựa chọn người cần thận trọng, vừa có đầu óc kinh tế, vừa phải nhạy cảm về chính trị, tác phong làm việc kiên định.

Tương Uẩn Hoa thản nhiên nói, nghe không ra muốn nghiêng về ai. Nhưng Kỳ Dư Hồng nghe ra lại thấy có mùi. Mai Anh Hoa là do y cố gắng đề bạt, nhưng lên một năm không có thành tích gì mà lại có vụ án lớn như vậy, Kỳ Dư Hồng biết các Thường vụ thị ủy đã ý kiến với mình. Nhưng xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ nói còn có thể tự tát vào mặt y sao?
- Ừ, điểm này chúng ta cần suy nghĩ kỹ.
Kỳ Dư Hồng gật đầu nói:
- Thiên Phóng, anh có ai thích hợp không?

- Tôi và Bí thư Tương đã bàn về ba người. Một là Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát Từ Chấn Bình, một vị là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế kế hoạch Thị xã – Lý Trạch Hải, một là Chủ tịch huyện Hoa Lâm – Triệu Quốc Đống.


Kỳ Dư Hồng nhíu mày. Triệu Quốc Đống ư? Đây là quan điểm của Tương Uẩn Hoa hay là Chương Thiên Phóng? Lúc trước khi y và Chương Thiên Phóng bàn về người làm Chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát thì không nhắc tới Triệu Quốc Đống mà.

- Lão Tương, ý kiến của anh là như thế nào?

Đồng chí Từ Chấn Bình thì tôi khá hiểu. Đây là người kiên định, đáng tin nhưng tôi cảm thấy có lẽ do đồng chí ở cơ quan quá lâu, nên tôi vẫn cảm thấy Từ Chấn Bình không có tinh thần tiến thủ, thiếu việc dám nghĩ dám làm. Khu Khai Phát Ninh Lăng chúng ta không thể so sánh với An Đô, thậm chí Kiến Dương cùng Miên Châu. Trụ cột của người ta tốt, mở đầu cao, vị trí địa lý tốt hơn chúng ta nhiều. Cho nên Khu Khai Phát Ninh Lăng chúng ta muốn tiến thật nhanh, đuổi kịp bọn họ thì người phụ trách phải có sự xông xáo, nhưng lại không được thiếu sự chín chắn. Từ Chấn Bình sợ rằng thiếu một điểm.

- Ừ, ý kiến của lão Tương cũng khá giống tôi. Từ Chấn Bình tôi thấy phù hợp với công tác bình tĩnh, thời gian trước khi thành lập Khu Khai Phát thì anh ta rất vất vả, nhưng sau khi xây dựng xong và chính thức tiến hành thu hút đầu tư thì anh ta lại có vẻ không theo kịp.
Kỳ Dư Hồng cũng đồng ý với ý kiến của Tương Uẩn Hoa.

- Về phần Lý Trạch Hải và Triệu Quốc Đống thì tôi thấy đều có thể. Lý Trạch Hải trước đây khi ở huyện Tào Tập đã phụ trách mảng công nghiệp một thời gian, bây giờ cũng rèn luyện ở Ủy ban Kinh tế kế hoạch, tôi nghĩ đồng chí này có thể đảm nhiệm. Triệu Quốc Đống cũng được, hơn năm qua tốc độ phát triển kinh tế của Hoa Lâm là rất nhanh, luôn nằm trong top đầu của Thị xã, cũng là nhân tài làm kinh tế. Chẳng qua Triệu Quốc Đống mới làm Chủ tịch huyện Hoa Lâm một thời gian, bây giờ điều chỉnh là không quá thích hợp. Điều này còn cần Bí thư Kỳ suy nghĩ.
Tương Uẩn Hoa lấy lui làm tiến mà nói.

Chương Thiên Phóng có chút kinh ngạc. Lúc trước khi y và Tương Uẩn Hoa bàn về người làm Chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát, y đưa ra Triệu Quốc Đống, Tương Uẩn Hoa cũng tỏ vẻ đồng ý. Chẳng qua bây giờ nghe giọng của Tương Uẩn Hoa thì thái độ có vẻ đã có thay đổi. Chẳng lẽ Tương Uẩn Hoa cảm thấy Kỳ Dư Hồng sẽ không đồng ý để Triệu Quốc Đống đến Khu Khai Phát sao?

Chương Thiên Phóng vẫn luôn thấy người làm Chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát tốt nhất là Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống mặc dù còn trẻ nhưng đầu óc linh hoạt, quan hệ rộng, quan niệm tư tưởng hơn xa người bình thường, hơn nữa có năng lực công tác và khí phách. Triệu Quốc Đống hơn hẳn Mai Anh Hoa nhiều.

Chỉ là Chương Thiên Phóng làm Trưởng ban tổ chức cán bộ cũng phải suy nghĩ ý kiến cấp trên. Lý Trạch Hải quan hệ mật thiết với Kỳ Dư Hồng, hơn nữa trong thời gian này Lý Trạch Hải cũng mời Ban Tổ chức cán bộ đi tụ tập vài buổi, ý đồ rất rõ ràng. Xem ra Lý Trạch Hải muốn nhìn vào vị trí Chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát. Chương Thiên Phóng không thể không suy xét nặng nhẹ trong này. Cho nên y mới có thể hỏi ý kiến Tương Uẩn Hoa về Triệu Quốc Đống. Tương Uẩn Hoa không đồng ý thì Chương Thiên Phóng sẽ không làm việc phí công. Mà Tương Uẩn Hoa ủng hộ thì y thật ra tin mình cùng Tương Uẩn Hoa sẽ có thể thuyết phục Kỳ Dư Hồng để Triệu Quốc Đống đến Khu Khai Phát làm việc.

Nhưng bây giờ Tương Uẩn Hoa lại rút chân khi chuẩn bị tiến vào cánh cửa, cách này làm cho Chương Thiên Phóng không tiện mở miệng nói. Y cũng biết quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Tương Uẩn Hoa rất tốt, nhưng rốt cuộc là mật thiết hay là coi như cũng được thì Chương Thiên Phóng tạm thời chưa thể xác định. Nếu Tương Uẩn Hoa có thái độ mập mờ như vậy thì Chương Thiên Phóng phải ngồi mà quan sát.

- Triệu Quốc Đống đúng là một nhân tài. Tôi thấy tăng trưởng GDP và thuế của Hoa Lâm năm nay sẽ đứng đầu Thị xã. Chẳng qua lão Tương nói đúng, bây giờ đang là thời kỳ quan trọng của việc cải tạo thành cũ Hoa Lâm. Mà một khi cầu Quế Khê xây dựng xong, vậy việc xây dựng khu Hà Đông – Hoa Lâm sẽ tiến tới. Mà từ năm trước đến năm nay bộ máy Hoa Lâm đã điều chỉnh nhiều lần, bây giờ không thích hợp điều chỉnh nữa. Nếu thật sự điều Triệu Quốc Đống đi thì tôi e La Đại Hải không muốn.
Kỳ Dư Hồng cười nói:
- Hơn nữa kinh tế Hoa Lâm đang phát triển mạnh, đây là tấm gương cho mấy huyện khó khăn khác. Huyện Hoa Lâm có thể thay đổi bộ mặt, vậy Thương Hóa, Phong Đình sao có thể đứng mãi không tiến. Khuê Dương, Thổ Thành tại sao không thay đổi?

Kỳ Dư Hồng đi vòng hơi xa nhưng cả Tương Uẩn Hoa và Chương Thiên Phóng đều biết Kỳ Dư Hồng đã lộ rõ ý đồ. Lời này chính là muốn điều chỉnh bộ máy mấy huyện kia.

- Hai anh mặc dù không phụ trách công tác kinh tế nhưng làm công tác tổ chức cán bộ thì cũng cần phải học cách xem xét tình hình, phải hiểu rõ chỉ thị tinh thần của Trung ương và tỉnh. Công tác kinh tế là công tác quan trọng nhất hiện nay. Làm như thế nào để phát triển nhanh hơn thì phải tìm kiếm con đường mới từ Trung ương đến địa phương. Phát triển kinh tế cũng là việc quan trọng nhất đối với Đảng ủy, chính quyền từng cấp. Mà Ban Tổ chức cán bộ khi lựa chọn cán bộ cũng cần coi trọng vấn đề này. Phải chọn cán bộ giỏi về công tác kinh tế, có thể làm công tác kinh tế, nhất là làm kinh tế một nơi phát triển mạnh. Khi đề bạt cán bộ cần phải ưu tiên đến những người đó đầu tiên, cố gắng đưa bọn họ tới vị trí thích hợp nhất mà phát huy năng lực và tác dụng của bọn họ.

Kỳ Dư Hồng nói này này có nhiều điều phải suy nghĩ. Tương Uẩn Hoa cũng phải suy nghĩ. Hai huyện Phong Đình cùng Thổ Thành năm nay phát triển quá chậm, hơn nữa bộ máy không đoàn kết. Kỳ Dư Hồng có ý kiến với việc này, lời này mặc dù thoáng cái kéo bốn huyện vào nhưng Tương Uẩn Hoa cảm thấy Kỳ Dư Hồng bây giờ càng lúc càng cứng rắn, cũng càng lúc càng muốn điều chỉnh bộ máy cấp huyện.

- Tôi thấy Lý Trạch Hải khi phụ trách công tác kinh tế của Tào Tập đã đạt được thành tích đặc biệt, lại công tác ở Ủy ban kinh tế kỹ thuật một thời gian dài, coi như đã rèn luyện một phen từ trên xuống dưới, có lẽ có thể đảm nhiệm vị trí Chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát. Ý của tôi là xác định Lý Trạch Hải.
Kỳ Dư Hồng rất quyết đoán nói:
- về phần Triệu Quốc Đống thì để cậu ta tiếp tục ở Hoa Lâm làm ra thành tích. Tôi thật ra hy vọng cậu ta có thể biến Hoa Lâm thành tấm gương của toàn Hoa Lâm. Ban tổ chức cán bộ các anh cũng nên xuống nghiên cứu nhiều vào. Kinh tế Hoa Lâm có thể phát triển nhanh như vậy là có quan hệ lớn với Triệu Quốc Đống, nhưng cũng có cố gắng của các cán bộ khác. Hoa Lâm có thể hình thành không khí phát triển kinh tế tốt như vậy, tôi thấy nó có quan hệ lớn đối với việc chỉnh đốn tác phong làm việc của Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm. Hy vọng các anh có thể tổng kết từ việc này.

……

- Cao, quá cao.
Triệu Quốc Đống chắp tay sau lưng nhìn những tờ quảng cáo treo khắp đường phố An Đô. Một nam một nữ xinh đẹp cầm chai Nước suối Thương Lãng ngẩng đầu nhìn sân khấu đầy ngôi sao, trong đó còn có mấy chữ lớn viết ở bên dưới.

- Đêm quyến rũ, chấn động Ninh Lăng. Siêu sao vừa ra, sóng gió Hoa Hải.

- Who? Trương Học Hữu, Lưu Đức Hoa, Quách Phú Thành hay là Lê Minh? Tứ Đại Thiên Vương ai có thể gọi là cô đơn? Trương VŨ Sinh và Tề Tần, ai mới được coi là chân mệnh thiên tử của ca nhạc Đài Loan? Mao An và Dương Ngọc Oánh, Lý Xuân Ba, Điền Chấn, Lưu Hoan, ai đứng đầu Trung Quốc trong năm 1996?

Hai chữ “Hoa” và “Lâm” được in rất lớn, lộ rõ địa vị đặc biệt của Hoa Lâm. Điều này làm cho nhiệt độ An Đô vốn đang lạnh cũng có vẻ tăng lên vài độ.

- Anh, anh đang nói gì thế?
Đức Sơn đẩy cửa tiến vào. Tên này mặc áo khoác màu tro, đeo kính râm, cộng thêm chiếc cặp Louis đúng là ra vẻ người thành đạt.

- Anh đang nói lãnh đạo Thị xã Ninh Lăng đúng là cao, chỉ một chiêu đã diệt sạch những nhân tố không ổn định từ trong trứng nước. Anh đúng là không biết một đêm diễn còn có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Ngay cả An Đô cũng bị tác động, xem ra không ít fan hâm mộ.

- Anh, anh nói thì nhẹ nhàng nhưng đêm diễn này chúng ta đã bỏ ra không ít tiền. Đào Tông Hán quá gian xảo. Y tính giỏi thật, quảng cáo khu du lịch cho y mà lại muốn chúng ta bỏ nhiều tiền.
Đức Sơn có chút buồn bực mà nói:
- Anh, anh đáp ứng hắn làm gì. Khu du lịch của hắn sau này còn cần chính quyền ủng hộ cơ mà, dám không nghe lời anh sao? Anh lại không có chỗ tốt gì từ hắn thì sao phải sợ? Nói hắn ủng hộ công việc của Ủy ban là được chứ gì?

- Chú hiểu gì? Nếu làm như vậy thì ai còn đến Hoa Lâm đầu tư chứ? Đây không phải làm xấu mặt Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm sao?
Triệu Quốc Đống mắng:
- Được rồi, Đức Sơn, chú đừng có ở đó mà ra vẻ với anh. Chuyện này anh làm chủ, chẳng qua công ty làm rất tốt, hoàn toàn có thể nhân cơ hội này mà tuyên truyền.

- Ha ha, anh, em chẳng qua chỉ nói mấy câu mà thôi, em không có ý gì khác mà.
Đức Sơn vội vàng giải thích.

Ba anh em Triệu Quốc Đống đã lâu không tụ tập với nhau. Triệu Quốc Đống cũng nhớ hai thằng em nên mới nhân cơ hội mà lên An Đô.

- Anh, em vừa lúc có việc cần bàn với anh.
Trường Xuyên cầm một tập tài liệu trong tay mà nói:
- Có mười mấy Quỹ tín dụng tư nhân của Thành phố An Đô đang tiến hành chỉnh hợp lại, nghe nói cuối năm sẽ hoàn thành việc tổng hợp tài sản và chính thức thành lập Ngân hàng thương mại An Đô. Em lên tỉnh họp thì vài người bạn trong giới kinh doanh hỏi em có muốn mua cổ phần của ngân hàng thương mại này hay không? Ồ, đây là tài liệu chuẩn bị của Ngân hàng thương mại An Đô.


- Ồ.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, việc này đúng là trùng hợp. Đám người Phong Việt Nhân đang bàn việc mua cổ phần của Ngân hàng thương mại Ninh Ba. Hắn còn đang tính Tập đoàn Thương Lãng có phải là nhân cơ hội tiến vào hệ thống tài chính hay không? Vậy mà Ngân hàng thương mại An Đô lại sắp thành lập.
- Chú thấy việc này như thế nào?

- Ngân hàng thương mại An Đô vẫn chưa thành lập nhưng nghe nói hiệu quả kinh doanh của hơn mười Quỹ tín dụng kia không tốt mấy, em có chút do dự. Nhưng nghe anh nói thì ở Trung Quốc ngành sản xuất không lo lỗ chính là ngành sản xuất lũng đoạn thị trường. Mà hệ thống ngân hàng chính là ngành lũng đoạn nên em cũng hơi động tâm.

Triệu Quốc Đống không xem tài liệu mà thản nhiên nói:
- Quan điểm của anh cũng nghiêng về việc này. Có thể mua cổ phần của hệ thống tài chính là cơ hội rất tốt, có tác dụng lớn đối với sự phát triển của tập đoàn sau này. Ngoài ra anh nghe nói Ngân hàng thương mại Ninh Ba có vẻ muốn thành lập, chính quyền địa phương bên đó cũng mời các công ty mua cổ phần. Lão Phong và lão Hạ, còn có mấy người Hoa ca đang bàn về việc này. Anh cảm thấy chú có thể bảo Cù Vận Lam bàn với bọn họ, xem có cơ hội hay không. Anh cảm thấy Ngân hàng thương mại Ninh Ba cũng được đó.

- Ồ, trùng hợp như vậy sao?
Trường Xuyên ngẩn ra.
- Chẳng qua Tập đoàn Thương Lãng chúng ta chưa có gì ở Chiết Giang, không biết có cơ hội hay không?

- Không nhất định, Tập đoàn Thương Lãng bây giờ coi như là tập đoàn có tiếng ở cả Trung Quốc, nhất là đứng hàng đầu trong ngành sản xuất nước suối. Anh tin chính quyền địa phương khi chọn công ty tham gia mua cổ phần thì cũng hy vọng có thể có công ty nổi tiếng tham gia. Như vậy sẽ giảm nguy cơ tài chính, còn có nhiều lợi ích cho nghiệp vụ sau này. Nhất là tập đoàn có tiền mặt luân chuyển nhiều như Tập đoàn Thương Lãng càng được bọn họ chào đón hơn nưã. Chẳng qua An Đô nếu cũng muốn mời Tập đoàn Thương Lãng vào, chú thật ra có thể cân bằng một chút. Chỉ là cơ hội mua cổ phần của hệ thống tài chính tuyệt đối không được bỏ qua. Chỉ cần tài chính cho phép thì phải cố gắng mua vào.

Tập đoàn Thương Lãng mặc dù khác với các tập đoàn tài chính tiến vào hệ thống tài chính mà hô mưa gọi gió, cũng không có ý phát triển nhiều ngành nghề. Nhưng nếu có thể mua cổ phần của hệ thống tài chính thì sao có thể ngồi ngoài mà nhìn. Tập đoàn Thương Lãng đã có kế hoạch niêm yết trên thị trường chứng khoán Hongkong trong vài năm tới, như vậy nắm giữ cổ phần trong các Ngân hàng thương mại không thể nghi ngờ sẽ giúp nhiều khi lên thị trường chứng khoán. Hơn nữa cổ phần trong các Ngân hàng thương mại sẽ càng lúc càng khan hiếm khi kinh tế phát triển. Bây giờ có lẽ mọi người chưa cảm nhận được nhưng càng về sau anh sẽ cảm thấy được giá trị tài sản này tăng lên rất nhiều. Hơn nữa sức ảnh hưởng cũng khó có thể tưởng tượng.

- Anh, tài chính thật ra không có vấn đề gì. Tập đoàn Thương Lãng chúng ta năm nay lãi cao hơn nhiều năm trước, nhất là thị trường Đông bắc, Hoa bắc phát triển nhanh vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta. Nước suối Trường Bạch đã thành công được Đại hội đại biểu nhân dân Trung ương và các bộ ngành Trung ương dùng để tiếp khách. Ngoài ra lợi nhuận từ các sản phẩm cũng tăng lên rất nhanh. Em đoán năm nay nước suối Thánh Thủy Trường Bạch chiếm 5% tổng lợi nhuận của Tập đoàn Thương Lãng, sang năm có thể đạt tới 10 hoặc 15%.
Trường Xuyên có chút tự hào mà nói. Bởi vì có sản phẩm nước suối Thánh Thủy cao cấp nên y mới muốn giữ được vị trí độc lập của Tập đoàn Thương Lãng.

- Sáu tháng tiêu thụ mạnh nhất làm số sản phẩm của chúng ta đạt trên 900 triệu, có lẽ cả năm đột phá một tỷ sản phẩm là không vấn đề gì. Lợi nhuận có thể đạt được 260 triệu đã vượt quá dự đoán lúc trước của chúng ta là 180 triệu. Trừ đi số tiền đầu tư vào dây chuyền sản xuất ở Đông Bắc, Hoa Bắc thì có lẽ lãi ròng ít nhất cũng đạt được 120 triệu.

- Ừ, rất nhiều tiền mặt ở trong tay là việc tốt, có thể thích hợp tiến hành đầu tư và giúp đỡ các công ty có tiềm năng, nhất là tham gia cổ phần vào ngân hàng thương mại càng tốt hơn cả.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Cần cho vay thì phải cho vay, nhưng nên đầu tư cũng không được buông tay. Trường Xuyên, chuyện này chú tính toán cho kỹ. Ngân hàng thương mại Ninh Ba theo anh đoán về sau sẽ có thực lực kinh tế rất mạnh, có thể giúp Tập đoàn Thương Lãng chúng ta mở rộng thị trường Chiết Giang. Chú có thể thông qua lần biểu diễn này của công ty khai thác khu du lịch mà tiếp xúc với mấy người lão Hạ, lão Phong. Bọn họ có mạng lưới quan hệ rộng ở Chiết Giang, tthoong qua bọn họ để tỏ vẻ chú muốn mua cổ phần của Ngân hàng thương mại Ninh Ba với chính quyền địa phương.

- Vâng, em sẽ bảo Cù Vận Lam liên lạc với bọn họ trước. Nghe nói mấy người bọn họ sắp tới sẽ đến An Đô, đến lúc đó gặp và đàm phán cụ thể.
Trường Xuyên thấy Triệu Quốc Đống coi trọng việc này như vậy liền chú ý hơn. Y suy nghĩ một chút rồi nói:
- Anh, còn có một số việc em muốn hỏi ý kiến của anh. Bây giờ Tập đoàn Thương Lãng phát triển rất nhanh, hơn nữa nghiệp vụ cũng dần lan khắp cả nước. Trụ sở chính của công ty nằm ở Tân Châu đã không còn quá thích hợp. Em, Đức Sơn và nhân viên quản lý của tập đoàn đã bàn và dự định chuyển trụ sở chính tới Bắc Kinh hoặc là Thượng Hải nên định hỏi ý kiến của anh.

Triệu Quốc Đống thấy Trường Xuyên muốn nói lại thôi, Đức Sơn lại có chút khẩn trương thì biết hai thằng này nhất định có chuyện quan trọng muốn nói với hắn. Chỉ là hắn không ngờ hai thằng này nhanh như vậy đã muốn chuyển trụ sở của Tập đoàn Thương Lãng đi. Hắn cũng biết đây là điều nhất định phải làm, chủ yếu không nghĩ nó đến nhanh như vậy mà thôi.

- Chuyển trụ sở?
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi. Tập đoàn Thương Lãng đã trưởng thành, đã không còn là thời đại khi hắn mới thành lập Tập đoàn Thương Lãng nữa. Sản lượng trên một tỷ, bây giờ bình nước lớn đã bắt đầu tiến vào thị trường An Nguyên, Tứ Xuyên cùng với Hồ Nam, Hồ Bắc, có lẽ sang năm sẽ phát triển mạnh hơn nữa. Nước suối cao cấp Thánh Thủy tiêu thụ mạnh như vậy cũng làm Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc. Sự trưởng thành của Trường Xuyên và Đức Sơn làm cho Triệu Quốc Đống vui mừng. Hai thằng em của hắn đã có thể phụ trách một mảng.

- Vâng, anh, bọn em tính rồi, nếu như công ty chỉ giới hạn ở Tân Châu sẽ không có lợi cho sự phát triển của công ty. Nhất là trụ sở ở Đông bắc, Hoa bắc đã có thể vượt qua bên Tân Châu, cùng với ở bên đó có thị trường tiêu thụ rộng lớn hơn nữa, xu thế này càng lúc càng rõ ràng. Điều này cũng có nghĩa Tập đoàn Thương Lãng không chỉ giới hạn ở Trung Quốc, chúng ta cũng nên tính tới thị trường nước ngoài như Nga. Ngoài ra em cũng đang suy nghĩ vấn đề đa nguyên hóa, ví dụ như em cảm thấy tương lai lớn của ngành thuốc. Đúng như anh nói nếu muốn làm lớn thì không thể đứng yên. Bây giờ thị trường nước cạnh tranh càng lúc càng kịch liệt, mấy công ty đối thủ đang tranh đoạt thị trường với nhau và với chúng ta. Bởi vì chúng ta không thể mở rộng nước tinh khiết nên về tổng thể chúng ta kém bọn họ nhiều. Cảm giác này nó cứ đè trên đầu em làm em cảm thấy mình không nên chậm trễ.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, hắn còn đang suy nghĩ cho bước phát triển tiếp theo của Tập đoàn Thương Lãng thì Trường Xuyên đã có suy nghĩ vượt ra khỏi trói buộc truyền thống. Đa nguyên hóa là con dao hai lưỡi cuối cùng đã thành sự lựa chọn của Tập đoàn Thương Lãng. Chẳng qua hắn cũng phải thừa nhận Trường Xuyên nhạy bén. Ngành thuốc về sau là ngành có lãi lớn nhưng cũng là ngành chịu phê phán nhiều nhất.

- Anh, anh sao thế?
Thấy Triệu Quốc Đống có vẻ suy nghĩ vu vơ, Trường Xuyên và Đức Sơn đều có chút lo lắng. Hai thằng sợ những điều mình nói làm cho ông anh bực.

- Ừ, không có gì, phải nói anh rất vui, thật đố. Trường Xuyên, Đức Sơn, hai chú cứ dựa theo ý của mình mà làm. Chẳng qua anh nhắc hai thằng, đa nguyên hóa và chuyên môn hóa không phải mâu thuẫn tuyệt đối. Khi xử lý vấn đề chuyên môn hóa và đa nguyên hóa cần rất thận trọng. Ngoài ra giữ được lượng tiền mặt lưu động là rất quan trọng. Ngoài ra cũng phải chú ý cơ chế chọn lựa, bồi dưỡng cán bộ, phải học được cách đoàn kết trong, liên minh ngoài. Vừa chú trọng tự bồi dưỡng cán bộ trong nội bộ công ty, cũng cần suy nghĩ lôi kéo nhân tài từ ngoài vào. Còn vấn đề khác thì anh không nói, cứ làm theo hai đứa đi.

Sau khi ăn xong, Triệu Quốc Đống vẫn không bình tĩnh lại được. Tương Uẩn Hoa gọi điện tới càng làm hắn phải suy nghĩ nhiều hơn.

Vị trí Chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát rõ ràng làm người ta chú ý hơn là Chủ tịch huyện Hoa Lâm. Bản thân Triệu Quốc Đống cũng tin mình ngồi vào vị trí đó sẽ đạt thành tích lớn hơn nữa. Nhưng Tương Uẩn Hoa lại nói với hắn đừng hy vọng vào việc này.

Nguyên nhân rất đơn giản, Kỳ Dư Hồng muốn chọn Lý Trạch Hải. Hai Kỳ Dư Hồng kiên trì nguyên tắc Bí thư đảng ủy Ban quản lý do lãnh đạo Thị xã kiêm nhiệm, tương đương cắt đứt khả năng Chủ nhiệm Ban quản lý muốn nhân cơ hội lên chức. Ở tình hình này Tương Uẩn Hoa cho rằng Triệu Quốc Đống đến Ban quản lý Khu Khai Phát không làm lãnh đạo cao nhất. Hơn nữa cũng không được Kỳ Dư Hồng hoàn toàn tán đồng, vậy tốt hơn hết là ở lại Hoa Lâm, sang năm La Đại Hải đến tuổi thì Triệu Quốc Đống đầy lý do lên làm Bí thư huyện ủy.

Triệu Quốc Đống cũng biết bố trí của Tương Uẩn Hoa là tốt nhất. Ban quản lý Khu Khai Phát vừa xảy ra chuyện, mà Hoa Lâm lại đang phát triển theo quỹ đạo ổn định. Nhất là bây giờ công trình cải tạo thành cũ và xây dựng cầu đang toàn diện diễn ra, đúng là lúc có thành tích. Khi cầu Quế Khê thông, khu vực Hà Đông sẽ đón chào cơ hội chưa từng có. Triệu Quốc Đống rất tin vào điều này.


Chẳng qua có một chi tiết làm Triệu Quốc Đống vốn giật mình càng không yên hơn nữa. Mấy thằng em trưởng thành quá nhanh làm Triệu Quốc Đống có chút mất mát. Nhất là Trường Xuyên muốn chuyển trụ sở của công ty khỏi Tân Châu, ngoài việc giữ lại công trình kiến trúc tiêu biểu kia thì sẽ các thứ khác chuẩn bị bán hết đất đai. Hơn nữa công ty đã liên lạc xong với Tân Châu, điều này làm Triệu Quốc Đống vừa đánh giá cao quan hệ của Trường Xuyên và Đức Sơn, lại thấy mình bị giấu diếm.

Cách làm bán đất này của Tập đoàn Thương Lãng vậy mà được Tân Châu đồng ý, hơn nữa còn rõ ràng biết trụ sở Tập đoàn Thương Lãng muốn chuyển đi cũng đủ để làm người ta phải suy nghĩ. Triệu Quốc Đống không muốn quan tâm Đức Sơn giở trò gì ở Tân Châu. Bí thư thị ủy Tân Châu bây giờ - Tôn Nghĩa Phu có quan hệ với Đức Sơn đã vượt xa một lãnh đạo địa phương và chủ một công ty. Như Đức Sơn nói thì một cuộc điện của y là có thể đưa tới Phó thị trưởng Tân Châu, dù kẻ đó đang làm gì.

Trưởng thành thì phải dùng cái đầu của mình mà suy nghĩ, trưởng thành cũng phải chịu trách nhiệm và nghĩa vụ của mình, đây là điều mà Triệu Quốc Đống phải nhắc Đức Sơn.

Đến chiều khi Triệu Quốc Đống ăn cơm với Dương Thiên Bồi, Kiều Huy, Hứa Minh Viễn, tâm trạng của hắn mới tốt hơn một chút. Chẳng qua những lời nói của Dương Thiên Bồi làm Triệu Quốc Đống có chút động tâm.

Mai Giang Minh Châu số 2 được rất nhiều người đặt mua. Có thu hoạch quá lớn từ Mai Giang Minh Châu số 1, Mai Giang Minh Châu số 2 chỉ có thể dùng từ quá nóng bỏng. Ngay cả Dương Thiên Bồi và Kiều Huy đều có chút kinh ngạc vì số người cơ sở tiền lại nhiều đến vậy. Vì thế những căn biệt thự kiểu cổ kết hợp kiến trúc Trung Âu mới đạt được thành công lớn như vậy

Cùng lúc đó hai khu đất cạnh dòng Lan Khê cũng tiến hành xây dựng. Khu đất của cục Tài chính được xây thành “Lan Khê Ngự Uyển” với những căn biệt thự kiểu Châu Âu, xung quanh là những mảng xanh nhiều màu sắc. Mảnh đất mà cục Giao thông dành cho được xây thành những căn nhà ba, bốn tầng lấy tên Khê Bạn Dật Cảnh làm chính. Hai hạng mục này cùng khởi động khiến thị trường bất động sản An Đô trở nên điên cuồng. Mặc dù hai hạng mục này không quá lớn nhưng Tập đoàn Thiên Phu vừa tiến vào thị trường bất động sản đã dũng cảm không ngừng ra tay, không có thời gian ngừng nghỉ mà trực tiếp đẩy ra bốn hạng mục là điều không ai người tới.

- Được rồi, mấy anh phải nhớ một câu quy mô tư bản, cách quản lý hiện đại, nắm giữ đất đai, các vấn đề này tổng hợp lại sẽ là một công ty bất động sản thành công. Thực ra có thể hai trong ba đã là không dễ, nếu có đủ cả ba thì đó chính là ông hoàng trong giới bất động sản.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Bây giờ Địa ốc Thiên Phu đang làm ăn tốt, đi theo con đường căn hộ cao cấp làm nhiều người chú ý. Nhưng sau đây làm như thế nào phải do Minh Viễn tính toán. Vận dụng tài sản và quỹ đất là hai nhân tố chính của công ty bất động sản, đồng thời phải dựa vào quản lý hiện đại. Minh Viễn, tài sản và đất thì anh không cần quan tâm. Có Bồi ca và Huy ca, còn lại dựa vào anh.

- Quốc Đống, bây giờ đại lộ Khám Hồ còn hẻo lánh, nhưng bên thành phố đang cố gắng và hy vọng chúng ta nhận vài mảnh đất bên đó. Anh lo bên đó ít người, nếu cầm thì sẽ dính tới rất nhiều tài chính.
Dương Thiên Bồi gắp miếng thịt dê rồi nói.

- Lớn như thế nào?
Triệu Quốc Đống nói.

- Lớn nhỏ khác nhau, cũng có thể thành một mảnh chung. Lớn có khu đất rộng 300, 400 mẫu, nhỏ có mảnh 50, 60 mẫu, lớn nhỏ có khoảng chục mảnh, có thể lựa chọn.
cũng nói xen vào.

- Theo em đoán vài năm tới thị trường bất động sản sẽ hết đóng băng. Đại lộ Khám Hồ sẽ tăng người ở khi các trụ sở hành chính của thành phố chuyển tới đó. Nếu có thể lấy một vài mảnh đất thì là tốt. Chỉ là phải tổng hợp tài chính lưu động và đất dự trữ một cách hợp lý. Một hai năm tới thị trường bất động sản chưa phát triển, nhưng khi nó nóng lên mà anh muốn lấy đất với giá rẻ như vậy là không thể?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu tôi là hai anh, tôi vừa phát triển nghiệp vụ, vừa không ngừng lấy đất. Tài chính không đủ thì cố gắng nghĩ biện pháp với bên ngân hàng. Huy ca, ở việc này còn phải dựa vào anh nhiều hơn. Lấy lý do là vay tiền xây dựng công trình cho chính quyền thành phố, tôi cảm thấy bên ngân hàng có thể chấp nhận.

- Nghe cậu nói giống như không liên quan gì tới cậu vậy.
Kiều Huy chỉ có thể cười nói như vậy mà thôi. Thực hiện như thế nào thì y không cần ai chỉ điểm. Y tin vào ánh mắt của Triệu Quốc Đống, tin vào dự đoán về tương lai của thị trường bất động sản do Triệu Quốc Đống đưa ra.

Hứa Minh Viễn chỉ loáng thoáng biết một chút điều trong này, y cũng không muốn tìm hiểu cụ thể làm gì. Đứng ở vị trí nào, làm gì thì y hiểu rõ. Y cũng biết mình giỏi về làm việc gì, có thể làm gì. Ngành sản xuất bất động sản thực ra cũng không đơn giản như Triệu Quốc Đống nói. Quy mô tài chính và dự trữ đất nói thì đơn giản, nhưng người có thể làm tốt sẽ là nhân tài. Y cũng không hiểu hai vấn đề đó, y chỉ giỏi về quản lý.

………

Triệu Quốc Đống ưỡn ưỡn người, hắn nhìn Cù Vận Bạch đang nằm ngủ rồi nghiêng người ngồi dậy.

Mấy chuyện hôm nay làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ. Tập đoàn Thương Lãng phát triển mạnh cùng với sự trưởng thành của Trường Xuyên, Đức Sơn, Nước suối Thương Lãng đã là một trong các sản phẩm hàng đầu trong ngành sản xuất của Trung Quốc. Trường Xuyên cũng có ý tưởng và quy hoạch của mình. Mà Tập đoàn Thiên Phu cũng là như vậy, sau vài hạng mục coi như nó đã đứng vững trong nền bất động sản An Đô. Hơn nữa Triệu Quốc Đống tin có Kiều Huy cùng Hứa Minh Viễn gia nhập, Dương Thiên Bồi có thể dồn nhiều tâm trí vào việc quy hoạch của tập đoàn. Theo thị trường bất động sản ấm lên, Tập đoàn Thiên Phu phát triển là nhất định.

Những điều này hơn xa so với con đường chính trị của hắn, điều này làm Triệu Quốc Đống có chút mất mát. Nếu không phải hắn quyết tâm tạo sự nghiệp trong chính trị, thì dù là Tập đoàn Thương Lãng hay là Tập đoàn Thiên Phu, Triệu Quốc Đống tin tưởng có thể đưa nó thành quái vật của Trung Quốc.

Triệu Quốc Đống không khỏi lắc đầu. Ngay khi hắn đang vui mừng vì lôi kéo được một công ty đầu tư với vốn chục triệu, lượng tiêu thụ của Tập đoàn Thương Lãng đã vượt quá một tỷ sản phẩm, chênh lệch đúng là quá lớn.

- Sao vậy Quốc Đống?
Cù Vận Bạch mở mở đôi mắt còn ngái ngủ ra rồi nói.

- Không có gì, em suy nghĩ một chút mà thôi.
Triệu Quốc Đống đưa tay vuốt tóc Cù Vận Bạch.

- Có chuyện gì sao?
Cù Vận Bạch vội vàng hỏi.

Triệu Quốc Đống cười cười nói chuyện hôm nay mình đã gặp và nghe ra với cô.

Cù Vận Bạch dựa sát người vào lòng Triệu Quốc Đống, ngồi nghe hắn nói.

- Quốc Đống, sao em lại thấy mất mát? Bởi vì em cảm thấy bọn họ có tài sản lớn, hay là thấy bọn họ sáng tạo được nhiều giá trị? Hay là thấy xã hội không công bằng?
Cù Vận Bạch suy nghĩ một chút rồi nói.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi lắc đầu.

- Không phải đúng không? Chị thấy một người đã lựa chọn con đường của mình thì không cần so sánh với người khác, mà chỉ cần quan tâm mình có làm được mục tiêu mình đặt ra hay không. Huyện Hoa Lâm dưới sự cố gắng làm việc của em đã thay đổi nhiều, cuộc sống của dân chúng được cải thiện cũng có một phần công lao của em, xây dựng huyện thành cũng có công của em. GDP của Hoa Lâm tăng lên cũng là công của em.

- Về phần tài chính thì đúng như em nói đó, khi tiền vượt quá con số nhất định vậy nó chỉ là mấy con số mà thôi. Chị nghĩ em không đến mức buồn vì mấy con số này chứ?