Lộng Triều

Quyển 7 - Chương 57




Đường Diệu Văn và Hoắc Vân Đạt mặc dù đều tươi cười nhưng bọn họ tin vào Triệu Quốc Đống bao nhiêu thì khó có thể biết.

Đường Diệu Văn còn đỡ hơn một chút. Dù sao y cũng là Phó bí thư Huyện ủy, có danh phận này thì dù như thế nào cũng dễ triển khai công việc. Tuyên truyền cũng dễ hơn.

Nhưng Hoắc Vân Đạt lại rất lo lắng. Hoa Lâm có tính bài ngoại thì y sớm nghe thấy. Dù là khi Trâu Trì Trường làm Bí thư huyện ủy cũng khó có thể khống chế hoàn toàn Hoa Lâm, hơn nữa khi đó hai người Phương Trì Quốc và Điền Hoa rất mạnh khiến Trâu Trì Trường cùng La Đại Hải cũng giảm sức ảnh hưởng.

Về phần Triệu Quốc Đống từ ngoài tới tại sao có thể đoạt chức Chủ tịch huyện thì Hoắc Vân Đạt không rõ. Nhưng y có thể khẳng định nhất định là do La Đại Hải tuyệt đối ủng hộ. Nếu không có La Đại Hải khi ấy làm Bí thư huyện ủy ngầm ủng hộ, Hoắc Vân Đạt tin Triệu Quốc Đống không thể đẩy được người Thị ủy đã xác định ra ngoài.

Bây giờ La Đại Hải đã đi, Triệu Quốc Đống và Lỗ Đạt từ ngoài tới, Đường Diệu Văn còn lo cho thân chưa xong, Bàng Quân là người địa phương nhưng mới lên chức, có cùng tâm tư với Triệu Quốc Đống không? Hoắc Vân Đạt không dám xác định. Khi được điều tới Hoa Lâm thì Hoắc Vân Đạt vừa vui vừa lo. Vui vì hai năm nay tốc độ kinh tế của Hoa Lâm phát triển nhanh, có thể nói rõ tổ chức tin y. Lo chính là vấn đề tuyển cử, vị Bí thư huyện ủy trẻ tuổi này có thể khống chế được tình hình hay không?

Chẳng qua lo lắng của Đường Diệu Văn và Hoắc Vân Đạt rất nhanh biến mất khi theo Triệu Quốc Đống xuống xã, thị trấn.

Khi Triệu Quốc Đống đến mấy xã, thị trấn khu Tân Bình, cán bộ thôn, xã đều vui mừng, đây là điều mà hai người chưa từng thấy. Về việc tuyển cử, các cán bộ đều tỏ vẻ không gây chuyện. Mấy đơn vị khác đều không hề khác.

Ở Mã Thủ, Triệu Quốc Đống như về quê, cán bộ khu, xã, thôn đều tới. Khi nói chuyện về khu du lịch mang tới chỗ tốt gì cho bọn họ, bọn họ mang ra đủ loại ví dụ như có thể làm đồ thủ công, mở quán ăn, nhà nghỉ. Một thôn dân ở cách khu du lịch vài trăm mét nở nụ cười rất vui vẻ vầ thật lòng.

Triệu Quốc Đống cũng rất nhiệt tình giới thiệu Đường Diệu Văn và Hoắc Vân Đạt cho cán bộ cơ sở nhận biết. Mặc dù lãnh đạo Đảng ủy Khu và xã, thị trấn đều biết bọn họ, nhưng cán bộ cấp phó thì không quá quen Đường Diệu Văn và Hoắc Vân Đạt. Bây giờ có thể tiếp xúc gần như vậy đã giúp Đường Diệu Văn và Hoắc Vân Đạt có thể hòa hợp với bọn họ.

Du Minh Phú đã sớm chuẩn bị thuốc lá cho hai vị Chủ tịch huyện. Mặc dù Đường Diệu Văn không hút thuốc nhưng y và Hoắc Vân Đạt cùng phát thuốc cho mọi người, mau chóng kéo gần khoảng cách với cán bộ.

Hai ngày liên tiếp xuống cơ sở, quan niệm của Đường Diệu Văn và Hoắc Vân Đạt đã thay đổi.

Ở Tân Bình, khu vực trồng cỏ không ngừng được mở rộng, nông dân rất tích cực nuôi bò, dê, gần như nhà nào cũng nuôi. Xe thu mua của Công ty Đại Hoa và Tam Điệp tới tận thôn đợi thôn dân mang bò, dê béo tới, một tay giao tiền, một tay nhận hàng.

Ở Hà Khẩu, công tác trồng chè và cây ăn quả cũng tiến hành sôi nổi. Khu thí nghiệm nông nghiệp đã bắt đầu cải tiến ở đây, đây là một bước rất quan trọng để tạo được thương hiệu chè Hoa Lâm. Mà đào Mi Hầu cũng bắt đầu đẩy mạnh trồng trọt.

- Lão Đường, lão Hoắc, hai hôm nay các anh thấy thế nào?
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào trong xe mà nói.

- Bí thư Triệu, một câu, rất xúc động.
Đường Diệu Văn đây là thật lòng mà nói. Hai ngày, y thấy rõ biểu hiện xôn xao của ở nông thôn Hoa Lâm, điều này làm y muốn xắn tay lên làm một hồi, không muốn uổng công xuống cơ sở một lần.
- Bí thư Triệu, tôi đã xuống nông thôn mấy huyện khác nhưng chưa từng có cảm giác này. Cảm xúc đó làm tôi muốn bắt tay ngay vào làm việc. Đây là lời thật lòng của tôi, không phải khen ngợi.

- Ồ, lão Đường, anh đây không phải là khen quá hay sao?
Triệu Quốc Đống cười nói. Hắn có thể từ ánh mắt đối phương mà nhận ra đối phương có chút kích động.

Có nguyện vọng làm việc là quan trọng nhất, Triệu Quốc Đống sợ nhất là kẻ chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, nếu là người như vậy thì hắn không do dự ép đối phương ngồi im tại chỗ, không thể làm được gì. Nếu như anh muốn làm việc thì được, nhưng đừng gây loạn cho tôi là được.

Đương nhiên tốt nhất là Đường Diệu Văn có thể đồng tâm hợp lực làm việc với hắn. Đây là điều mà Triệu Quốc Đống kỳ vọng nhất. Dù năng lực của anh kém một chút cũng không sao. Không ai vừa sinh ra đã giỏi, chỉ cần anh nguyện ý làm, hai người bàn bạc dần dần sẽ ra mà. CŨng không phải ngành công nghệ cao gì, chỉ cần muốn làm việc thì sẽ tìm được con đường mà.

- Bí thư Triệu, tôi nói thật đó. Trước khi đến Hoa Lâm tôi còn nửa tin nửa ngờ. Hoa Lâm hai năm qua như thế nào thì tôi cũng hiểu, tôi cũng xuống vài lần nhưng do nghiệp vụ khác nên chỉ đi qua một chút mà thôi, không xuống các xã, thị trấn mà nghiên cứu, nên hiểu về Hoa Lâm chỉ là con số bên ngoài.
Đường Diệu Văn suy nghĩ một chút rồi nói.

- Nhưng hôm qua và hôm nay tận mắt nhìn thấy, ha ha, Bí thư Triệu, trước tôi còn lo xuống xã, thị trấn có gặp chuyện chặn đường kêu oan không? Nhất là trực tiếp xuống đồng, ngồi nói chuyện với dân chúng không ngừng có ai đó oan ức chặn chúng ta thì quá mất mặt. Chẳng qua tôi không ngờ chuyện lại làm người ta cảm động như vậy. Tôi và lão Hoắc trao đổi và có một kết luận là ở Huyện Hoa Lâm có thể làm việc mình muốn làm.
- Đúng thế, Bí thư Triệu, tôi vẫn cho rằng công tác nông nghiệp ở Khuê Dương đã tốt, nhất là sự uy tín của chính quyền cơ sở đứng hàng đầu Thị xã. Tôi vốn làm Bí thư đảng ủy thị trấn Mưu Dương cách huyện thành 10Km, vẫn kiêu ngạo vì công tác tổ chức ở cơ sở. Nhưng hai hôm nay đi cùng Bí thư Triệu xem một chút, tôi cảm thấy công tác cơ sở ở Mưu Dương, Khuê Dương vẫn còn không ít điểm không đủ. Đó là cán bộ cơ sở thiếu ý thức kinh tế. Ừ, đây là chênh lệch về quan điểm.

Hoắc Vân Đạt ngồi trên quay đầu lại nói:
- Tôi đặc biệt chú ý tới cán bộ cơ sở của Xã Kỳ Lân cùng Hà Khẩu. Phó chủ tịch xã Kỳ Lân có thể tốn nửa tiếng ngồi nói chuyện với một ông chủ cửa hàng, thảo luận làm như thế nào để càng được khách du lịch nghênh đón, tranh luận với nhân viên quản lý của khu du lịch về phí bãi đỗ xe. Tôi thấy Đảng ủy xã này không đơn giản, quan niệm kinh tế là rất tốt. Một Phó chủ tịch xã làm tốt như vậy cơ mà.

- Vị Chủ tịch thị trấn Hà Khẩu thì tôi phát hiện y rất quen thuộc với hạng mục của tập đoàn Dụ Thái, công trình xây dựng Nhà máy chè mới dùng bao đất, thuê bao công nhân, công nhân được bao tiền… còn dự định cần bao nông dân trồng trọt, y biết rõ. Y còn nói nếu nhà máy thuê người tàn tật và đạt tỷ lệ nhất định thì sẽ có một vài điều kiện ưu đãi, một Chủ tịch sao lại hiểu rõ và đưa ra ý kiến cho nhà máy như vậy thì nhà máy đó có thể muốn đi nơi khác sao?

Triệu Quốc Đống cũng hiểu Hoắc Vân Đạt khi còn làm Bí thư đảng ủy Mục Dương thì khá có năng lực, luôn hoàn thành tiền thuế của xã, hơn nữa làm việc linh hoạt, điều này đối với một nơi nghèo như xã là không dễ dàng gì.

Đương nhiên như Lưu Như Hoài nói thì năng lực hoạt động của Hoắc Vân Đạt cũng khá mạnh, điều này cũng là bình thường. Nếu không dù anh có vùi đầu làm việc đến đâu thì không có ai coi trọng, anh cũng phí công.