Lộng Triều

Quyển 7 - Chương 64




Sau khi hội nghị kết thúc, mọi người lên xe đi đến Ninh Uyển ăn tiệc. Đường Diệu Văn thở dài nói:
- Bí thư Triệu, xem ra Khuê Dương đúng là đạp vào kho báu. Hạng mục này của bọn họ bằng hai năm cố gắng của chúng ta, hơn nữa hiệu quả của hạng mục này là rất lớn.

- Lão Đường, không nên nghĩ việc đơn giản như vậy. Theo tôi hiểu về hạng mục này thì than bùn không phải mới xuất hiện ở Khuê Dương, sao trước đây không có công ty nào muốn tới Khuê Dương?

Đường Diệu Văn ngẩn ra rồi nói:
- trong này còn có vấn đề gì sao?

- Nhà máy khai thác than bùn xây dựng ở thị trấn Thanh Phổ, nó nằm phía Tây Nam Khuê Dương, ở sâu trong núi, cách huyện thành Khuê Dương 45km, trong đó có 30km là đường khó đi, lại là đường núi. Như vậy hạng mục hơn một trăm vạn tấn than xây dựng ở Thanh Phổ thì điều kiện giao thông như vậy sao có thể giải quyết? Mà quốc lộ 915 của Khuê Dương còn có mấy chục Km đường xấu tới Ninh Lăng, nếu như xây dựng nhà máy ở đây thì hệ thống giao thông của Khuê Dương bây giờ sao có thể chống được hạng mục này. Điều này có nghĩa đường trong nội bộ Khuê Dương sẽ phải làm lại, như vậy khoản đầu tư sẽ là bao nhiêu? Mà nghe nói Thị xã đã hứa với tập đoàn kia rằng mấy con đường này sẽ do Thị xã và huyện phụ trách xây dựng.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng:
- Trong một hai năm mà tài chính Thị xã, huyện gánh chịu trên 20 triệu làm đường ư? Tôi cho rằng tiền thu được từ thí điểm nông dân chuyển hộ khẩu lên thành thị hầu hết được Thị xã đầu tư vào làm đường ở Khuê Dương.

Đường Diệu Văn có chút buồn bực nói:
- Mẹ nó chứ, tiền do Hoa Lâm bỏ ra nhiều nhất, chúng ta xin làm đường tới Tây Hà, người ta nói đường này cũng được, Thị xã không bỏ tiền. Vậy mà Thị xã dồn 20 triệu sang Khuê Dương là sao? Không công bằng.

- Anh đừng hy vọng tên xấu xa bỏ nhiều tiền cho Hoa Lâm chúng ta.

Triệu Quốc Đống cười nói:
- Như vậy cũng tốt, chúng ta đi đâu cũng có thể nói cứng mà, không có dính gì tới Thị xã, chúng ta toàn bộ dựa vào mình mà xây dựng Hoa Lâm.

- Nhưng như vậy là không công bằng. Đường từ Tân Bình đến Tây Hà chỉ có mười mấy Km mà Thị xã không hỗ trợ chút nào sao?
Đường Diệu Văn đúng là có chút tức giận, đây là do vấn đề mặt mũi.

- Đường từ Tây Hà sang Hoa Lâm là đường của riêng hai huyện, không tác dụng gì mấy với Thị xã mà. Chẳng qua con đường này lại có tác dụng lớn đối với Hoa Lâm. Thứ nhất có thể mở rộng ngành chăn nuôi gia súc ở Tân Bình sang Tây Hà, kéo nó vào phạm vi mở rộng công nghiệp của huyện ta, như vậy càng cung cấp được nhiều hàng hóa cho Công ty Đại Hoa và Tam Điệp, như vậy có thể kéo theo các ngành khác phát triển. Nói khó nghe một chút chính là phía nhà máy Tây Hà là một nơi sản sinh cho ngành công nghiệp thực phẩm của Hoa Lâm chúng ta.

Triệu Quốc Đống cười phá lên nói:
- Thứ hai con đường này mà thông sẽ khiến Triệu Quốc Đống thành trung tâm thương mại của An Đông, Tương Tây. Đi về tây có thể thông với Tào Tập, về bắc có thể lan sang Tây Hà, Thông Thành, về đông có thể ảnh hưởng tới Tương Tây, về nam có thể tiến với Bồng Hoa…
Đường Diệu Văn lặng lẽ gật đầu. Y không thể không thừa nhận tầm nhìn của Triệu Quốc Đống rất xa. Khi người ta đang nhìn chằm chằm vào GDP và nghĩ làm như thế nào để thu hút đầu tư thì hắn đã suy nghĩ tới việc lợi dụng điều kiện địa lý của Hoa Lâm, củng cố ưu thế sản nghiệp.

Mặc dù chỉ là buổi tiệc gặp mặt nhưng trên thực tế cũng là cho hai vị Lãnh đạo thị ủy mới tới quen thuộc với Bí thư, Chủ tịch huyện và các vị Cục trưởng.

Trong bữa ăn các vị Bí thư, Chủ tịch huyện và các vị Cục trưởng đều thay nhau tới mời lãnh đạo. Triệu Quốc Đống rất không muốn nhưng không thể không lên.

Các lãnh đạo chia hai bàn. Bên Thị ủy do Kỳ Dư Hồng cầm đầu ngồi một bàn, bên chính quyền Thị xã do Mạch Gia Huy cầm đầu ngồi một bàn.

Triệu Quốc Đống và Đường Diệu Văn đến bàn Thị ủy thì Nghiêm Lập Dân vừa vặn nhìn tới.
- Ồ, Bí thư huyện ủy trẻ nhất Ninh Lăng tới. Quốc Đống, cậu đúng là khó mời, phải chờ các huyện khác tới hết rồi mới tới sao?

- Ha ha, Bí thư Nghiêm không nên nói như vậy. Tôi ít tuổi, thiếu kinh nghiệm thì sao có thể so sánh với các vị lãnh đạo khác? Ngài không nên trách tôi việc nhỏ này chứ? Hai vị lãnh đạo mới tới mà Bí thư Nghiêm nói như vậy không phải làm mất hình tượng của tôi sao?

Triệu Quốc Đống có chút tức giận. Người này nói thì có lẽ có người không nghe ra, nhưng hắn lại nghe ra mánh khóe của đối phương. Cho nên hắn cũng cứng rắn đáp lại một câu. Đừng nghĩ ngồi lên trên là muốn làm gì cũng được.

Mắt Nghiêm Lập Dân lóe ra một tia tức giận rồi biến mất. Y lạnh nhạt nói:
- Quốc Đống, cậu đúng là giỏi mồm mép, cậu và Diệu Văn sẽ bắt đầu từ Bí thư Kỳ hay là Bí thư Lục?

- Ha ha, Bí thư Nghiêm, ngài bảo sao thì tôi làm vậy.
Triệu Quốc Đống cười nói.

Nghiêm Lập Dân nhíu mày rồi cười lạnh một tiếng:
- Vậy bắt đầu từ Bí thư Kỳ đi, chúng tôi chờ.

- Được. Triệu Quốc Đống cầm chén lên rồi thản nhiên nói:
- Bí thư Kỳ, Bí thư Nghiêm đã bố trí thì xin bắt đầu từ ngài. Cảm ơn Thị ủy quan tâm và ủng hộ Hoa Lâm. Hy vọng Bí thư Kỳ có thể tới Hoa Lâm xem nhiều một chút, để có thể thấy sự biến hoá của Hoa Lâm chúng tôi, đưa ra chỉ thị với Hoa Lâm.

Kỳ Dư Hồng biết Nghiêm Lập Dân và Triệu Quốc Đống không hòa hợp, chẳng qua y cũng không quá để ý. Triệu Quốc Đống mà không có ai gõ một chút thì còn không phải suốt ngày gây chuyện sao?

Triệu Quốc Đống vốn định dùng cơ hội này đâm Nghiêm Lập Dân một chút, nhưng hắn suy nghĩ mãi liền bỏ ý tưởng không lý trí này. Hắn có thể khẳng định ngày sau Nghiêm Lập Dân sẽ gây không ít phiền phức cho hắn. Nhưng hắn không sợ. Làm Bí thư huyện ủy mà sợ phiền phức thì thà đừng làm còn hơn.

So sánh với bên Thị ủy khá căng cứng, Triệu Quốc Đống ở bên chính quyền Thị xã tùy tiện hơn nhiều. Dù là Kim Vĩnh Kiện, Mạnh Uyên hay Phù Quyên đều có đánh giá tốt với Triệu Quốc Đống. Dù sao thành tích của Hoa Lâm hai năm qua là rất rõ ràng. Hơn nữa ai cũng Hoa Lâm được như vậy không thể không nhắc tới Triệu Quốc Đống.

Hội nghị kết thúc, Triệu Quốc Đống liền xin phép Vưu Liên Hương và ngồi xe chạy lên sân bay Thái Bình An Đô. Hắn lên được Bắc Kinh đã là 8, chi nhánh Hoa Bắc của Tập đoàn Thương Lãng đến đón máy bay, đưa Triệu Quốc Đống tới khách sạn Côn Lôn. Điều này làm Triệu Quốc Đống cảm thấy đây là việc tốt. Có một tập đoàn phục vụ mình như vậy đúng là có lợi.

Trước khi lên máy bay Triệu Quốc Đống đã gọi điện cho Thái Chánh Dương, Thái Chánh Dương trong thời gian này đúng là rất bận vì chuẩn bị cùng Thủ tướng sang tám nước Châu Phi.

Ngoài việc củng cố quan hệ truyền thống ra, Triệu Quốc Đống nghĩ nhất định vấn đề năng lượng là trọng điểm trong chuyến thăm của Thủ tướng tới Châu Phi. Nếu không Thái Chánh Dương bây giờ phụ trách mảng này sao có thể đi cùng.

Buổi gặp mặt bố trí vào buổi chiều thứ bảy, chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng không rõ tình hình của đối phương, điều này làm hắn có chút tức giận. Nhưng vì có Thái Chánh Dương nên hắn phải ăn mặc hẳn hoi.

Thái Chánh Dương nói Triệu Quốc Đống làm như thế nào thể hiện đủ sức hấp dẫn của đàn ông, làm đối phương chấn động, lời này làm Triệu Quốc Đống muốn ngất. Sao nó không giống gặp mặt mà như đi thị uy vậy? Chẳng lẽ đối phương có gì đặc biệt sao?