Lộng Triều

Quyển 7 - Chương 81




Dụi mặt vào mái tóc của Cổ Tiểu Âu, Triệu Quốc Đống cảm tấy trong tim mình có một dòng nước ấm chảy qua, nó như một dòng nước làm dịu trái tim hắn, làm chân tình của hắn dần khôi phục.

Thực tế không thể không khiến người ta tỏ vẻ lạnh lùng, mặc dù là tình cảm bạn học cũng sẽ bị quyền và tài chính ăn mòn, làm người ta không dám tin rằng mỗi việc xảy ra bên mình đều là không bình thường.

Tiểu Âu rất cao, Triệu Quốc Đống từ sau ôm cô mà có cảm giác rất khó hiểu. Hai tay hắn ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Cổ Tiểu Âu, Triệu Quốc Đống cảm giác một cỗ chân tình bắt đầu nảy mầm trong lòng hắn, giống như đêm qua sau khi hắn quan hệ với Cổ Tiểu Âu đã đi vào một tâm cảnh vi diệu, nó khác hẳn so với trước đây.

- Thực ra em rất tự ti. Từ bé đến lớn em đã khác người, tóc em khác người ta, mắt em cũng khác người. Em lại cao hơn các cô gái khác, ngực to hơn, những điều này làm em tự ti.
Cổ Tiểu Âu lí nhí nói:
- Năm học cấp hai em thậm chí còn dùng vải buộc chặt ngực lại để hy vọng giống các cô gái khác.

- Em ngốc quá, người ta mong còn không được, vậy mà em.

Triệu Quốc Đống dịu dàng vuốt ve đôi chân của cô.

Cổ Tiểu Âu có bộ ngực mặc dù kém hơn Từ Xuân Nhạn một chút nhưng cô lại có đôi chân thon dài cân đối làm Triệu Quốc Đống si mê, lại phối hợp với bờ mông căng tròn. Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận dòng máu lai đúng là có ưu thế rõ ràng. Người phương đông có tỉ lệ cân đối, mà người da trắng lại làm cô có thân hình cao dáo và cơ thể khỏe đẹp. Dù là ngực hay là mông thì nó đều căng tròn như tập từ nhỏ.

- Đúng thế, lúc ấy sao em biết được cái này chứ? Hơn nữa lại còn ở Giang Miếu thì sao biết.
Cổ Tiểu Âu dịu dàng dựa đầu vào vai Triệu Quốc Đống:
- Đến khi vào đại học em mới được bạn cùng phòng hâm mộ, em mới có thể tự tin ưỡn ngực và đối mặt với anh.

Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng rồi vỗ vỗ vào bờ mông căng tròn của cô.
- Anh có gì đáng để em làm như vậy? Chẳng lẽ vì anh cứu em sao? Bây giờ không phải là thời cổ nữa, không còn chuyện lấy thân báo đáp đâu.

- Nói như thế nào nhỉ? Có lẽ lần đó nó như một mầm cây nếu không có nước và dinh dưỡng thích hợp thì nó sẽ không phát triển, sau đó anh lại hợp tác với bố em, đó chính là nước và dinh dưỡng. Về sau nó càng lúc càng sung túc, mầm cây đâm chồi nảy lộ.
Cổ Tiểu Âu nhỏ giọng nói:
- em không giống người khác, trong lòng muốn mà không dám theo đuổi hoặc là lo này lo kia. Không thưởng thức qua thì sao biết nó ngọt hay đắng? Dù là chua, ngọt, cay, đắng thì vẫn hơn uống nước lã mà.

Nói tới hai câu sau, giọng Cổ Tiểu Âu lớn hơn đôi chút. Triệu Quốc Đống chỉ có thể ôm chặt cô vào lòng. Cô yêu hắn như vậy, hắn còn có thể mong gì chứ? Đúng như cô nói, dù có duyên hay không thì ít nhất cũng đã theo đuổi, hưởng thụ, có kết quả hay không không quan trọng. Hơn nữa nhiều lúc kết quả chưa chắc tốt đẹp như khi được hưởng thụ.

- Em biết anh là người làm việc lớn. Bố em thường xuyên nhắc tới anh, nói anh là rồng trong hang sâu, gặp mây sẽ bay lên. Không cần biết anh làm chính trị hay kinh doanh, anh không phải người chấp nhận nhàm chán, cho nên bố mới không muốn em có gì với anh.

- Ồ, Cổ thúc nói như vậy sao?

- Bố em nói đừng nhìn Đức Sơn và Trường Xuyên bây giờ rất oai phong nhưng đều do anh tạo cơ sở, anh đứng sau chỉ huy. Nó giống như Công ty Thiên Phu của Dương thúc vậy, không có anh đặt phương hướng thì công ty sao phát triển lớn như vậy. Hì hì, đương nhiên bố em cũng không kiếm được nhiều như vậy. Bố nói cả đời bố đã đánh cuộc lên anh, lúc ấy anh nói bố đầu tư vào Công ty Thiên Phu, bố đã làm.

Cổ Tiểu Âu hôn nhẹ lên môi Triệu Quốc Đống rồi ngọt ngào nói.

Triệu Quốc Đống thầm nghĩ mặc dù Công ty Thiên Phu mấy lần tăng cổ phần, Cổ Chí Thường cũng xuống làm cổ đông lớn thứ tư của tập đoàn. Nhưng bây giờ Tập đoàn Thiên Phu đã lớn hơn trước hơn trăm lần, nghiệp vụ càng lúc càng lớn, nó nổi tiếng trong ngành xây dựng của cả tỉnh An Nguyên và khu vực Trung Tây. Hơn nữa Địa ốc Thiên Phu cũng bắt đầu phát triển mạnh, tiến vào thị trường bất động sản An Đô, quy mô rất lớn. Số vốn 200 ngàn của Cổ Chí Thường lúc đầu đã lên mấy chục triệu. Nếu Tập đoàn Thiên Phu mà niêm yết lên thị trường chứng khoán ở Hongkong hay Thượng Hải thì nó còn lớn hơn nữa.

- Tiểu Âu, Cổ thúc nói quá rồi. Anh chẳng qua lúc đầu chỉ chỉ điểm giúp Dương ca một chút mà thôi. Chủ yếu là do Dương ca kinh doanh tốt, sau đó về cơ bản không cần ý kiến của anh.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

- Quốc Đống ca, anh đừng khiêm tốn. Bố em mặc dù không phải người trong nghề nhưng lại nhìn người rất chuẩn. Bố em nói anh không muốn vào kinh doanh là do anh thấy có thể làm nên sự nghiệp lớn hơn nữa trong chính trị. Bố em nói anh có tương lai vô hạn.
Cổ Tiểu Âu khẽ giãy dụa người, cô cảm thấy bên dưới của Triệu Quốc Đống có phản ứng nên đắc ý ưỡn ưỡn người làm Triệu Quốc Đống càng khó chịu.
- Bố em bảo em rằng anh là người làm việc lớn, không dừng bước vì ai. Người ta chỉ đi ngang qua anh mà thôi, dù ai muốn giữ anh lại cũng không được.

Triệu Quốc Đống không ngờ Cổ Chí Thường lại đánh giá về mình chính xác như vậy.

- Tiểu Âu, bố em thật sự nói như vậy sao?
Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ mà nói.

- Vâng, bố nói anh sẽ không chịu đứng yên một chỗ, dù ở phương diện nào cũng vậy. Em cũng không muốn cuộc sống nhàm chán như mặt nước, như vậy cuộc sống còn gì đặc sắc. Hơn nữa càng có người cạnh tranh thì em mới thấy kích thích.

Triệu Quốc Đống đột nhiên nghĩ tới gì đó rồi nói:
- Tiểu Âu, anh nghe lời vừa nãy của em thì hơi khó hiểu đó.

- Hừ, đừng nghĩ rằng giấu tốt là em không biết. Em thấy ánh mắt khác thường của Kiều San khi nhìn anh. Anh tin không, lát nữa nếu Kiều San biết em ngủ với anh thì mặt sẽ rất khó chịu, chỉ cần hơi chú ý quan sát là được. Kiều San là như vậy, nói khác với lòng, trong lòng thì muốn nhưng không chịu thừa nhận. Như vậy Kiều San chỉ là kẻ thất bại vĩnh viễn.

Triệu Quốc Đống đúng là hơi sợ, Cổ Tiểu Âu này sao nói chuyện tình cảm như chuyện bình thường thế nhỉ?

Ngay cả Cổ Tiểu Âu, Triệu Quốc Đống còn không muốn dính vào nữa là Kiều San. Hơn nữa quan hệ giữa hắn và Kiều San không quá quen thuộc mà. Hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng nhìn ra Kiều San và Lam Đại có suy nghĩ nhiều hơn Cổ Tiểu Âu. Mặc dù hắn hiểu đây là bất đắc dĩ trong cuộc sống nhưng vẫn không thích.

Lúc ăn ssangs, Triệu Quốc Đống biết chuyện tối qua mình ngủ với Cổ Tiểu Âu không giấu được hai cô kia. Kiều San mặc dù có vẻ bình tĩnh nhưng Triệu Quốc Đống vẫn nhận ra vẻ mất mát và không cam lòng trong mắt cô. Đồng Úc lại trốn tránh ánh mắt không nhìn hắn. Cổ Tiểu Âu thực ra lại rất thoải mái, điều này làm Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu.

Ba cô đều sắp tốt nghiệp. Triệu Quốc Đống hỏi ý định của ba cô. Cổ Tiểu Âu thì không sao, cô không lo mình sẽ làm gì. Đêm thi thất bại làm cô không muốn làm người mẫu nữa.

Mà Kiều San cùng Đồng Úc thì lại gặp vấn đề khá khó khăn khi tốt nghiệp. Kiều San là người An Huy – Túc Châu, đây là nơi có kinh tế khá chậm phát triển, chẳng qua điều kiện gia đình nhà Kiều San còn đỡ. Về phần nhà Đồng Úc thì ở một huyện nông thôn phía nam, kinh tế rất kém.

Triệu Quốc Đống cũng không biết Cổ Tiểu Âu nghĩ như thế nào. Chẳng qua cô lại nói với Triệu Quốc Đống rằng hy vọng hắn giúp Kiều San và Đồng Úc. Nhất là Đồng Úc có thể ở lại Thành phố An Đô và vào một cơ quan ổn định thì hay hơn cả. Điều này làm Triệu Quốc Đống nghi ngờ Cổ Tiểu Âu có phải thử mình không?

Chẳng qua nhìn ánh mắt thuần khiết của cô, Triệu Quốc Đống liền hết nghi ngờ. Với tính cách của Cổ Tiểu Âu thì không cần làm như vậy để dò xét hắn.