Lộng Triều

Quyển 8 - Chương 28




Bữa ăn tổ chức ở khách sạn Phong Trạch, đây là một khách sạn nổi tiếng được xây dựng từ những năm 50, 60 ở Bắc Kinh, từng được các đồng chí Lãnh đạo trung ương đặc biệt ưu ái đến dùng bữa. Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng không thích ăn ở đây, đồ ăn ở đây không phải thứ hắn thích.

Lưu Nham mạnh mẽ yêu cầu nên Lưu Nhược Đồng dù không muốn nhưng ngại bị lộ nên không thể không đến. Chỉ là sự phối hợp của cô và Triệu Quốc Đống vẫn còn hơi căng cứng dù đã tập. Cũng may Thái Chánh Dương và Lưu Nham đều nghĩ hai thanh niên này xấu hổ với đàn anh nên thế, vì vậy không hề nghi ngờ. Chẳng qua bọn họ vẫn phát hiện ra quan hệ hai người không quá thân thiết như lời đã nói.

Ăn tối xong, Triệu Quốc Đống vừa cùng Thái Chánh Dương đi thì nhận được điện của Lưu Nhược Đồng nói hắn mai nhất định phải diễn tốt như tối nay, điều này làm Triệu Quốc Đống có chút buồn bực.

- Quốc Đống, Lưu Nhược Đồng này cũng được, tính cách hơi lạnh nhạt nhưng vẫn được. Danh tiếng của con cháu Lưu gia mặc dù hơi kém nhưng cũng có một hai người vẫn được. Nhà Lưu Trọng Đạt quản giáo rất chặt, hơn nữa cũng có danh tiếng trong giới ngoại giao. Chú tuổi không còn nhỏ, cũng nên ..
Thái Chánh Dương nói.

- Thái ca, có phải nhanh quá không? Em và Lưu Nhược Đồng mới quen nửa năm, gặp có vài lần, ăn vài bữa cơm mà đã đi tới hôn nhân sao? Đây là không có trách nhiệm với mình và đối phương.
Triệu Quốc Đống cẩn thận nói:
- Em đã bàn với cô ấy là tiếp xúc thêm thời gian nữa, tăng tình cảm.

- Anh không yêu cầu hai đứa lập tức kết hôn. Chẳng qua sang năm chú 28, Lưu Nhược Đồng 26 rồi. Mặc dù bây giờ nói hôn nhân muộn nhưng tuổi hai đứa cũng không quá sớm chứ?
Thái Chánh Dương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:
- Anh không biết thời gian mà chú nói là bao lâu?

Triệu Quốc Đống gãi đầu nói:
- Cái này, tình cảm quen thuộc phải cần một hai năm, đợi đến khi nước chảy thành sông thì mới nghĩ tới kết hôn mà. Anh có phải hơi nóng nảy không, ngay cả bọn em cũng …

- Quốc Đống, chú nghĩ gì mà đợi một hai năm. Bây giờ chú có thân phận gì? Chú là Thường vụ thị ủy rồi đó. Vậy mà nhà cũng không có thì lãnh đạo cấp trên sao tin chú đã trưởng thành?
Thái Chánh Dương tức giận nói.

- Có lẽ chú nghĩ anh lo việc bao đồng, nhưng anh đây là muốn tốt cho chú. Chú có trụ cột như vậy, thành tích và thanh danh tốt thì sao không suy nghĩ mau chóng tiến lên. Chỉ khi chú đứng ở vị trí càng cao thì mới thấy mình càng nhỏ bé, mới hy vọng mình bước tới sân khấu cao hơn nữa. Anh tin bây giờ chú đã cảm nhận được điều này. Từ cán bộ kiêm nhiệm đến Chủ tịch huyện, đến Thường vụ thị ủy, Bí thư Quận ủy, biến hoá trong đó thì anh nghĩ chú rất rõ ràng.

Triệu Quốc Đống biết rõ, nhưng chuyện hy sinh hạnh phúc để đổi lấy thành công thì hắn không muốn. Hơn nữa chuyện này không phải chỉ riêng hắn, Lưu Nhược Đồng cũng không muốn cơ mà.

- Thái ca, em sẽ cẩn thận suy nghĩ. Chẳng qua em không hy vọng có quyết định của thả. Đây là hạnh phúc cả đời, em thấy hai bên nên thận trọng thì tốt hơn.
Triệu Quốc Đống nói.

Thái Chánh Dương lắc đầu không nói nữa. Y cũng biết ở vấn đề này mình là người ngoài cuộc, áp lực bên ngoài thì phải thông qua nguyên nhân bên trong mới có tác dụng.

- Thái ca, chuyện thành lập Bộ năng lượng coi như xác định chưa anh?
Triệu Quốc Đống rất quan tâm vấn đề này.

- Việc này chú lo làm gì? PHân rồi hợp, hợp rồi phân, đó cũng là do quan niệm quản lý kinh tế của quốc gia không ngừng thay đổi mà thành. Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc đã nghiên cứu vấn đề này, có lẽ cũng có thể có vài quy hoạch.

- Có phải là đám bên Khoáng sản phản đối mạnh không anh?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.

- Ồ.
Thái Chánh Dương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống mà nói.
- Lỗ tai chú thính thật đó, không chỉ có bên Than đá mà bên Dầu mỏ cũng không bằng lòng thành lập Bộ năng lượng. Bên điện lực cũng là như vậy, chủ yếu là do lợi ích của các ngành. Hừ, bọn họ không phải là thiển cận, không phải ngu dốt mà là quá thông minh.

- Ha ha, chỉ sợ có một số người thông minh lại đi lầm đường. Phó Thủ tướng Hồng không phải người dễ chọc. Chuyện ngài xác định thì sẽ làm bằng được.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Ôi, Bộ năng lượng dù có thể thành lập mà muốn phát huy tác dụng của nó cũng cần một quá trình, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Thái Chánh Dương lắc đầu nói:
- Cục ngành sản xuất quản lý năng lượng của Bộ Thương mại chỉ là cho có, không phát huy tác dụng của nó. Theo tình hình thay đổi cũng yêu cầu quốc gia phải thống nhất tiến hành quản lý ngành sản xuất năng lượng, nếu không cứ phân tán sẽ ảnh hưởng đến chính sách sau này của chúng ta.

- Cải cách thì khó tránh khỏi động tới lợi ích một số người, phải xem người thực hiện. Vì lợi ích quốc gia thì tất cả đều phải nhường bước.

- Ừ, anh cũng có quan điểm này, đây cũng là quan điểm của Phó Thủ tướng Hồng. Cải cách khó tránh khỏi phải trả giá nhưng vì lợi ích lâu dài thì vẫn phải làm.

- Đau đớn là không tránh khỏi nhưng nó có thể loại bỏ nhiều nỗi đau hơn nữa.
Triệu Quốc Đống nói thêm.

- Ồ.
Thái Chánh Dương có chút kinh ngạc nhìn Triệu Quốc Đống.

- Cơn đau từ cải cách công ty nhà nước đã bắt đầu hiện rõ, ảnh hưởng tới ổn định xã hội, đồng thời cũng tạo ảnh hưởng lớn đối với việc mở rộng cải cách. Cải cách là trào lưu không thể thay đổi, nhưng quốc gia nên làm như thế nào để giảm đau? Ví dụ như cơ chế bảo hiểm thất nghiệp cùng bảo đảm chế độ sống thấp nhất. Việc tái nghề cũng cần theo kịp, phải hoàn thiện hệ thống đảm bảo cuộc sống cho công nhân mất việc, như vậy sẽ tránh khỏi mâu thuẫn quá lớn.

Thái Chánh Dương gật đầu. Y mặc dù không còn phụ trách mảng này nhưng dù sao cũng đã tiến hành thí điểm ở An Đô nên cũng từng gặp khó khăn khi công nhân mất việc.
- Vất vả làm việc vì quốc gia mấy chục năm, đến trung tuổi đột nhiên bị đẩy ra ngoài, nếu chính quyền không giúp bọn họ, bọn họ không có kỹ năng thì sao được.

Thái Chánh Dương thở dài một tiếng mà nói:
- Quốc Đống, chú có thể nghĩ xa như vậy là rất tốt. Quốc gia sớm muộn sẽ đi bước này. Chậm không bằng sớm đi một chút. Nhưng quốc gia cũng có chỗ khó xử của mình. Thứ nhất tranh cãi trong cải cách các công ty nhà nước là rất lớn. Đại hội đảng 15 mặc dù đã xác định phương hướng chung nhưng áp dụng cụ thể như thế nào thì phải đợi Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần thứ 9 diễn ra mới có thể chứng thực. Anh thực ra cũng rất lo lắng nhưng gấp cũng không được. Chúng ta chỉ có thể nghĩ biện pháp khiến dư luận chú ý, chuẩn bị vài công tác ban đầu.

Triệu Quốc Đống cũng biết thực tế chỉ có thể làm như vậy. Bây giờ các cơ quan chính quyền đang tranh cãi không ít về phương hướng cải cách. Lúc này chỉ sợ ngay cả Phó Thủ tướng Hồng cũng không xác định được bao nhiêu. Dù sao Trung Quốc quá lớn, quá đặc biệt, lại không có tiền lệ. Nhưng không có tiền lệ chỉ có thể tăng cường cải cách, mới có thể cởi bỏ trói buộc, chỉ có thể như vậy thì mới giải phóng sức sản xuất. Chỉ như vậy Trung Quốc mới có thể tiến vào biển lớn.