Lộng Triều

Quyển 8 - Chương 42




Tính toán của Triệu Quốc Đống rất phù hợp với ý đồ của Kỳ Dư Hồng. Tây Giang phụ trách điều tra chính đương nhiên là tốt nhất. Triệu Quốc Đống là Bí thư Quận ủy nên không thể để việc dính ra quá rộng, nếu như làm ảnh hưởng tất cả sẽ không tốt với Tây Giang, xử lý tàn cuộc cũng phí sức hơn.

Chẳng qua đây là suy nghĩ quá lý tưởng, lực lượng của Tây Giang không thể xử lý cả hai việc kia, Thị xã tham gia là tất nhiên. Giao Công an quận cho Viện kiểm sát Thị xã xử lý, còn chuyện bên thị trường xây dựng do Tây Giang phụ trách giải quyết. Đây là lựa chọn tốt nhất, có thể tránh cho Lục Kiếm Dân tham gia quá sâu, mà bên Lam Quang thì Kỳ Dư Hồng dễ xử lý hơn.

Triệu Quốc Đống làm như vậy khiến Kỳ Dư Hồng rất hài lòng. Cẩn thân suy nghĩ một chút, Kỳ Dư Hồng coi như hiểu rõ hết vấn đề.

Triệu Quốc Đống làm Kỳ Dư Hồng có cảm giác khác hẳn trước đây. Trước đây Kỳ Dư Hồng cho rằng Triệu Quốc Đống có khí phách, có tầm nhìn xa nhưng lại thiếu trí tuệ chính trị. Nhưng bây giờ cách làm của Triệu Quốc Đống đã khiến Triệu Quốc Đống có đánh giá khác hẳn.

- Quốc Đống, về cơ bản tôi đồng ý với ý kiến của cậu. Vấn đề của Tây Giang do nguyên nhân lịch sử mà có, đã đến lúc không thể không giải quyết. Cuộc vận động chỉnh đốn tác phong làm việc thời gian qua đã mang tới hiệu quả rất tốt, có thể nói tư tưởng của cán bộ Tây Giang đã dần tăng lên. Cho nên chúng ta phải quý trọng cơ hội này
Kỳ Dư Hồng suy nghĩ mà nói.

- Hành vi hủ bại đương nhiên phải nghiêm túc xử lý, nhưng cũng phải chú ý đến đại cuộc phát triển kinh tế, không nên gây mất ổn định. Tôi không phải không nói không trừng trị hủ bại, nhưng khi điều tra phải chú ý phương pháp, phải phân biệt rõ phần lớn cán bộ và đám sâu mọt ra, có chứng cứ phải nghiêm túc xử lý, nhưng khi không có chứng cứ xác thực thì cần phải chú ý ảnh hưởng.

- Đại hội đảng 15 mang tới cơ hội phát triển lớn cho Ninh Lăng chúng ta. Nhất là có cơ hội xây dựng trụ sở của công ty Quốc điện tại Khu Khai Phát chính là cơ hội ngàn năm có một đối với Ninh Lăng. Tôi cảm thấy trụ sở này có tác dụng quá lớn đối với toàn Ninh Lăng chứ không riêng gì Khu Khai Phát. Tây Giang cũng có thể nắm bắt cơ hội này, duy trì xu thế vững vàng, khống chế cục diện, vượt qua khó khăn mà phát triển. Cố gắng tạo ra bộ mặt hoàn toàn mới cho mọi người xem. Tôi tin rằng cậu có năng lực đưa Tây Giang thoát khỏi khó khăn này.

Triệu Quốc Đống cũng hiểu ra ý trong lời nói của Kỳ Dư Hồng. Có vài thứ không thể nói rõ, một câu giữ vững ổn định, học cách khống chế cục diện đó chính là muốn xem anh có hiểu được hay không?

- Bí thư Kỳ yên tâm, là Thường vụ thị ủy, Bí thư Quận ủy Tây Giang, tôi cam đoan hoàn toàn phục tùng đại cuộc, sẽ xử lý tốt với vấn đề hiện nay của Tây Giang, đảm bảo Tây Giang không mất ổn định, không bị ảnh hưởng lớn. Đảm bảo sang năm Tây Giang sẽ hoàn thành tốt nvu phát triển kinh tế, xã hội, chính trị, không phụ lòng kỳ vọng của Thị ủy.

Triệu Quốc Đống từ khách sạn đi ra mà thấy rất mệt.

Quá mệt, mưa gió trong quan trường đúng là quá lớn, đạn thường được bọc trong viên kẹo. So sánh với Tây Giang thì bầu trời Hoa Lâm trong sáng hơn nhiều. Vạn Triêu Dương, Miêu Nguyệt Hoa, thậm chí là Uông Minh Hi đều là quá kém.

Mặt ai cũng bị bao lớp khăn che khuất. Mỗi câu nói của lãnh đạo đều có thể suy nghĩ ra vô số ý, nhưng làm như thế nào hiểu được thì phải dựa vào bản lĩnh của anh, phải xem trình độ của anh.

Bành Trường Quý lần đầu thấy Triệu Quốc Đống có vẻ mặt như vậy. Hắn mệt mỏi dựa vào lưng không nói gì làm Bành Trường Quý có chút kinh ngạc.

Xem ra lãnh đạo gặp chuyện phiền phức rồi, rất hiếm thấy. Ít nhất đây là lần đầu Bành Trường Quý thấy.

Bành Trường Quý sau khi xuất ngũ đã được điều về tổ lái xe của Ủy ban huyện Hoa Lâm, đến bây giờ đã được 10 năm.

Bành Trường Quý không hay nói chuyện, càng không biết nịnh bợ cho nên thường lái xe kém nhất trong huyện. Chẳng qua Triệu Quốc Đống lại thích tính cách của y. Từ Chủ tịch huyện đến Bí thư huyện ủy, cuối cùng điều lên Ninh Lăng thì đều chủ động hỏi Bành Trường Quý có muốn tiếp tục lên làm lái xe cho hắn hay không?

Bành Trường Quý vốn cũng không muốn lên Ninh Lăng vì nó hơi xa nhà. Chẳng qua khi hỏi ý kiến gia đình thì vợ đã phê một trận, nói lãnh đạo nhìn trúng anh, mang anh lên Ninh Lăng thì xa nhà một chút có sao. Mà bây giờ đường từ Ninh Lăng đến Hoa Lâm đã sửa xong, chạy xe không đầy hai tiếng. Con cũng gần 10 tuổi, cũng không phải không thể chia lìa.

Vợ y còn nói cũng muốn con lên Ninh Lăng học, về sau học ra trường mà không có việc thì phải nhờ lãnh đạo giúp chứ? Nhất là sau khi biết con của Mã Bản Quý được Triệu Quốc Đống giúp xin việc ở An Đô, vợ Bành Trường Quý càng thêm hy vọng vào việc chồng đi theo Triệu Quốc Đống.

Bành Trường Quý vì thế liền được điều lên tổ lái xe Thị ủy, tiếp tục làm lái xe cho Triệu Quốc Đống.

Làm lái xe cho lãnh đạo, Bành Trường Quý biết sẽ có lúc đụng chạm tới cuộc sống riêng của lãnh đạo, nhất là có vài chuyện không thể để người khác biết. Ví dụ như Chánh văn phòng Quế có quan hệ mật thiết với lãnh đạo, ví dụ như Trưởng ban Tiếu có vẻ đi lại gần với lãnh đạo, hoặc là chỗ ở bí ẩn của lãnh đạo có một người phụ nữ.

Triệu Quốc Đống nhiều lúc cũng không giấu Bành Trường Quý, phải nói muốn giấu cũng không được. Ví dụ như quan hệ giữa hắn và Trình Nhược Lâm thì Bành Trường Quý cũng biết. Lần đầu Bành Trường Quý thấy Trình Nhược Lâm đi cùng lãnh đạo thì biết ngay lời đồn kia không phải là vu vơ.

Chẳng qua Bành Trường Quý thấy cũng bình thường mà. Dù là Trâu Trì Trường hay là Điền Ngọc trước đâu đều kiêu căng hơn lãnh đạo bây giờ nhiều. Trâu Trì Trường cùng phó chủ tịch huyện Miêu Nguyệt Hoa có quan hệ mập mờ, Điền Ngọc công khai bao gái rồi rũ bỏ người ta không thương tiếc, thậm chí còn bố trí gái bao vào nhà khách Huyện ủy làm việc, còn có con. Đây là những việc người Hoa Lâm đã quá quen.

Mà vị lãnh đạo này còn giữ được mình hơn nhiều, ít nhất chỉ là lời đồn, ngoài người thân tín biết một chút thì không có ai chính thức hiểu rõ. Hơn nữa lãnh đạo còn chưa kết hôn thì càng không vấn đề gì.

Làm lãnh đạo đúng là quá vất vả. Khi người khác thấy bọn họ oai phong nhưng khổ sở chỉ có bọn họ mới biết, chỉ có người thân tín mới biết mà thôi.

Triệu Quốc Đống có vẻ quên không bảo Bành Trường Quý chạy xe tới đâu. Hắn nằm im trên ghế, Bành Trường Quý cũng không nói gì mà lặng lẽ lái xe.

Lục Kiếm Dân cùng Lam Quang cùng với Thư Chí Cao sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội hiếm có này. Vì thế việc Triệu Quốc Đống cần làm bây giờ là bảo vệ cân bằng, xử lý tốt quan hệ của hai bên, tránh mâu thuẫn quá lớn.

Nghĩ đến việc đấu trí với Lục Kiếm Dân và Lam Quang, Triệu Quốc Đống liền đau đầu.

Kỳ Dư Hồng rõ ràng không muốn Lục Kiếm Dân phát huy quá nhiều ở việc này. Có lẽ bên Lam Quang thì Kỳ Dư Hồng sẽ có biện pháp để phối hợp. Trong việc này hắn bị kẹp vào giữa, mấy câu nói của Kỳ Dư Hồng với hắn khi hắn chuẩn bị rời đi chính là muốn hắn đảm bảo chừng mực, phối hợp quan hệ khắp nơi.

Cũng không biết bao lâu Triệu Quốc Đống mới tỉnh lại mà lặng lẽ thở dài một tiếng Vương Ích cùng Lạc Dục Thành như hai con sói giơ răng nanh ra cũng còn cần chờ hắn đi thuyết phục. Đám người Viện kiểm sát Thị xã cũng đang xoa tay xoa chân chuẩn bị làm lớn, cũng không thể nào kéo dài. Nếu mất cơ hội thì càng thêm phiền phức hơn.