Lộng Triều

Quyển 8 - Chương 58




- Bí thư Triệu đây là phê bình tôi không làm tốt công việc rồi.
Tông Kiến làm ở Thị ủy nhiều năm và có quan hệ mật thiết với Kỳ Dư Hồng. Cho nên y cũng không ngại gì mấy Triệu Quốc Đống là thường vụ mới. Chẳng qua Triệu Quốc Đống còn trẻ, tiềm lực phát triển lớn, y cũng không muốn làm mất lòng. Cho nên cũng chuyên môn tới chào.
- Tối Bí thư Triệu có bố trí gì không, nếu không thì chúng ta tụ tập một chút.

- Được rồi, tôi ngồi một chút rồi đi, chỉ đến uống trà cho tỉnh rượu thôi.
Triệu Quốc Đống xua tay nói:
- Bọn họ cũng phải về Hoa Lâm.

- Hai vị này nhìn có vẻ quen quen.
Tông Kiến nhìn hai người Trần Lôi và La Băng.

- Đây là trưởng phòng công an Hoa Lâm – Trần Lôi và Trưởng phòng thông tin Hoa Lâm – La Băng. Đây là Phó trưởng ban thư ký Thị ủy kiêm Chánh văn phòng – Tông Kiến. Sau khi Bí thư Hoàng rời đi, lão Tông lên làm Chánh văn phòng, coi như là tổng quản của Thị ủy.
Triệu Quốc Đống cười cười. Tông Kiến lúc này đang nhìn chằm chằm vào La Băng, nhìn đến độ La Băng phải kéo khăn lụa xuống.

Triệu Quốc Đống cũng từng nghe Vưu Liên Hương nhắc về việc này, điểm này Vưu Liên Hương cũng có chút bất đắc dĩ. Kỳ Dư Hồng tự mình lựa chọn nói Hoàng Côn đi, Tông Kiến nhận chức Chánh văn phòng Thị ủy.

Triệu Quốc Đống cũng không biết sao Kỳ Dư Hồng lại coi trọng người như Tông Kiến, tên này phụ trách chiêu đãi còn được, nhưng làm Chánh văn phòng Thị ủy thì có chút không thích hợp. Chẳng qua chuyện này cũng không đến lượt Triệu Quốc Đống quan tâm.

Nói chuyện vài câu, Tông Kiến mới quyến luyến rời ánh mắt khỏi Lôi Bằng mà rời đi.

Nhân lúc Trần Lôi vào phòng vệ sinh, La Băng mặt tái lại rồi thở hổn hển nói:
- Bí thư Triệu, vị Trưởng ban thư ký Tông này sao lại là người như vậy?

- Con người có hàng trăm loại. La Băng, cô phải thích ứng một chút, đối với loại người này thì cô không cần cho mặt mũi tốt, nhưng đừng có làm mất lòng. Chỉ cần y không quá đáng thì cô cứ coi như con ruồi là được. Nếu như y có từ gì quá đáng thì cô không nên khách khí.

- Tôi thấy là buồn nôn.
La Băng khó khăn lắm mới khống chế được mình không phát tác ngay tại chỗ.
- Y giống hệt một con sói, văn phòng Thị ủy sao lại có cán bộ như vậy?

- Được rồi, cô dù sao cũng không gặp y hàng ngày, nếu như cô nói thì phụ nữ trong văn phòng Thị ủy không phải suốt ngày đều đi nôn sao?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- La Băng, cô phải đổi tính cách mới được. Cô là Trưởng phòng, bên dưới nhiều cán bộ như vậy thì phải làm tốt cách xử lý quan hệ.

Triệu Quốc Đống quan tâm như vậy, La Băng không biết nói gì. Chẳng qua nghĩ đến mình từng lộ cơ thể trước mặt người đàn ông này, lại nghĩ đến Trình Nhược Lâm được mây mưa làm dịu, La Băng luôn khó có thể nghĩ người đàn ông này có quan hệ với Trình Nhược Lâm kia.

Cô vốn không có cảm giác đặc biệt gì với Triệu Quốc Đống, thậm chí còn không quen nhìn. Bí thư huyện ủy trẻ như vậy thì phải dựa vào chỗ dựa mà lên.

Nhưng hai năm qua Triệu Quốc Đống ở Hoa Lâm có danh tiếng tốt, giỏi làm kinh tế, tất cả công trình đấu thầu đều công khai, hoan nghênh Ủy ban kỷ luật và Thanh tra cấp trên đến giám sát. Hành động này bị nhiều người phê phán vì ngu.

Chẳng qua mấy điều đó chỉ khiến La Băng tò mò về Triệu Quốc Đống, như vậy quan hệ giữa Trình Nhược Lâm và Triệu Quốc Đống càng làm cô thêm khó hiểu và muốn tìm hiểu về hắn hơn nữa.

Lôi Bằng khi làm Phó trưởng ban Tuyên giáo đã có quan hệ tốt với Trình Nhược Lâm, sau đó cô lên làm Trưởng phòng thông tin, Trình Nhược Lâm làm Phó Trưởng phòng, quan hệ càng thêm gần gũi.

Mà cô thấy Trình Nhược Lâm trước đây luôn có vẻ buồn bã, nhưng bây giờ Trình Nhược Lâm như thành người khác hẳn. Chẳng những lạc quan, hơn nữa thường xuyên nở nụ cười, ánh mắt nụ cười đều khá hẳn.

Có lời đồn Trình Nhược Lâm có quan hệ mật thiết với Triệu Quốc Đống này, La Băng mới đầu còn không tin. Nhưng rất nhanh cô từ đủ loại dấu hiệu phán đoán lời đồn là thật. Cô lấy phương án bài trừ những người đàn ông bên cạnh Trình Nhược Lâm, mà Triệu Quốc Đống mặc dù xuất hiện với tần xuất thấp nhất nhưng lại có thể nhất.

Mặc dù Trình Nhược Lâm kiên quyết phản đối, nhưng Lôi Bằng có thể cảm nhận một tia khẩn trương của đối phương.

Trình Nhược Lâm không phải loại phụ nữ dùng tiền mua chuộc được, điều này La Băng rất tin. Như vậy Triệu Quốc Đống làm như thế nào phá vỡ trái tim băng giá của Trình Nhược Lâm? Điều này càng làm La Băng tò mò về hắn hơn.

Xe Mercedes – Benz từ từ tiến vào Sơn trang Đường Hồ. Nhân viên bãi đỗ xe rất kinh ngạc nhìn xe Mercedes - Benz600 đầy bụi tiến đến. Loại xe này dù là ở Sơn trang Đường Hồ cũng hiếm thấy, dù là ở Ninh Lăng cũng không có mấy người bỏ hơn triệu mà mua loại xe này.

- Anh đang ở đâu thế?
Triệu Quốc Đống nghe thấy thế liền biết Trường Xuyên đã tới nên nói:
- Chú đi vào trong, qua cửa, sau đó hỏi nhân viên phục vụ là biết.

Khi Trường Xuyên vào phòng thì thấy Triệu Quốc Đống đang ngồi trên ghế nói chuyện với một người phụ nữ. Trần Lôi đã sang bàn khác xem cuộc chiến.

- Anh.
Trường Xuyên đến gần và đánh giá ông anh mình, cảm thấy ông anh mình có vẻ mặt không tốt, hơn nữa còn có mùi rượu nên chắc là trưa bị người chuốc.

- Ngồi đi, Trường Xuyên, đây là Trưởng phòng La của Hoa Lâm, đây là em trai tôi Triệu Trường Xuyên.

La Băng lễ phép gật đầu đứng lên.

Cô thấy người mới tới đúng là có vẻ hơi giống Triệu Quốc Đống, từ cách ăn mặc và khí độ thì cô không biết em của Triệu Quốc Đống làm gì. Chẳng qua cô thấy không giống người kinh doanh bình thường.

- Anh, hình như anh hơi mệt thì phải?
Trường Xuyên rất quan tâm sức khỏe ông anh.

- Trong thời gian này nhiều việc nên bận, có chút mệt mỏi. Trưa nay lại uống hơi nhiều. Chỉ chú là sướng, không ai ép chú uống được.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Một mình chú tới sao? Bao giờ về?

- Vâng. Đức Sơn sang Tây bắc, bọn em chuẩn bị thành lập trụ sở ở Tây bắc, gần đây mới xác định là ở Cam Túc, chuẩn bị sang năm động công. Đức Sơn đã sang đó xem hai lần.
Trường Xuyên nhìn La Băng rồi nói:
- Anh, anh phải chú ý sức khỏe của mình, đừng miệt mài quá, có nhiều thời gian mà.

Triệu Quốc Đống lập tức nghe ra giọng của Trường Xuyên nên cười nói:
- Thằng ranh con này không ngờ dám trêu anh, chán sống à? Người ta là con gái đàng hoàng, không có chút quan hệ gì với anh.

- Được rồi anh, em đâu phải thằng chưa trưởng thành, em 25 tuổi rồi đó. Loại người gì em cũng thấy rõ mà.
Trường Xuyên cười nói:
- Anh cũng nên tìm người mà lấy đi. Anh là cán bộ lãnh đạo cũng không thể không kết hôn mà.

- Chuyện của anh còn cần mày quản sao?
Triệu Quốc Đống xua tay nói:
- Hôm nay sao lại tới đây?

- Vẫn vì Nhà máy dược Tân Châu. Cù Vận Lam bây giờ phụ trách Nhà máy dược Tân Châu, bây giờ đã gửi hai loại thuốc mới lên Học viện y khoa An Nguyên về hai loại thuốc, bây giờ đang được đưa vào thí nghiệm. Ngoài ra Nhà máy dược cũng lấy được quyền sản xuất hai loại thuốc độc quyền của Đại học y khoa Thượng Hải, chuẩn bị tiến hành sản xuất. Cho nên lần này em về để cùng Cù Vận Lam và nhân viên quản lý bên Nhà máy dược cẩn thận nghiên cứu quy hoạch phát triển của Nhà máy dược Tân Châu trong năm tới.

Nhà máy dược Tân Châu mặc dù bị Tập đoàn Thương Lãng mua, cũng nhanh chóng đưa vào kinh doanh nhưng hiệu quả không quá rõ ràng.

Nhất là Công ty dược Thương Lãng sau khi mua Nhà máy dược Hoàn Trung đã khiến Nhà máy dược này chỉ trong ba tháng đã thay đổi hẳn, mấy sản phẩm của Nhà máy dược Hoàn Trung nhờ kết hợp quảng cáo nên nhanh chóng thị trường chấp nhận. Nhà máy dược Tân Châu mặc dù có biến hoá không nhỏ nhưng vẫn còn kém Nhà máy dược Hoàn Trung.

Tập đoàn lớn khiến việc quan tâm càng nhiều hơn. Triệu Quốc Đống cũng hiểu được hai thằng em đã trưởng thành nhiều.

- Trường Xuyên, tập đoàn làm lớn thì áp lực rất nhiều phải không?

- Tất nhiên rồi anh, có áp lực mới có động lực mà. Anh không phải đã nói đời người có mấy lần được đánh cuộc. Những lời này em luôn ghi nhớ. Nếu ông trời cho một cơ hội mà không nắm giữ thì không phải mất đi sao? Em vẫn nghĩ nếu anh không làm chính trị thì Tập đoàn Thương Lãng của chúng ta sẽ như thế nào?
Mắt Trường Xuyên sáng rực lên mà nói:
- Nếu anh đi con đường chính trị, vậy em và Đức Sơn sẽ thay anh đi trên con đường này.

- Nói đúng.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Chúng ta đã trải qua thời đại biến hoá rất lớn, dù chúng ta đi con đường nào thì cũng phải đi về trước. Chỉ cần chúng ta nhớ một điểm là việc mình làm cũng là khiến thế giới tốt đẹp hơn, làm quốc gia mạnh hơn, làm dân chúng hạnh phúc hơn là đủ. Trường Xuyên, anh cũng hy vọng chú đi theo mục tiêu này. Không cần biết chúng ta làm gì nhưng chỉ cần chúng ta cố gắng đi làm là đủ. Một tập đoàn thì phải có trách nhiệm xã hội chứ không đơn giản chỉ là kiếm tiền.