Lộng Triều

Quyển 8 - Chương 67




- Hoắc Vân Đạt này có quan hệ rất thân với Triệu Quốc Đống sao?
Nghiêm Lập Dân nhấp ngụm rượu rồi nói. Y thầm nghĩ Triệu Quốc Đống này đúng là dám nghĩ. Không vội, từ từ sẽ tới mà. Rồi hắn sẽ biết Thị ủy Ninh Lăng không đơn giản như hắn nghĩ.

- Cũng được, thực ra cũng không quá mật thiết. Nói mật thiết thì tôi nghĩ Giản Hồng và Vương Nhị Khải đi lại gần với Triệu Quốc Đống hơn.
Lỗ Đạt lắc đầu nói.

Nghiêm Lập Dân biết Lỗ Đạt có chút mất mát. Lỗ Đạt cũng nhìn chằm chằm vào chức Phó trưởng ban thư ký Thị ủy nhưng nói thật biểu hiện của Lỗ Đạt ở Hoa Lâm là rất bình thường. Có lẽ Phó bí thư Huyện ủy khó có thể tỏ vẻ tính cách và đột biến trong công việc. Nghiêm Lập Dân nghĩ mãi rồi quyết định buông tha việc đề cử Lỗ Đạt làm Phó trưởng ban thư ký Thị ủy.

- Giản Hồng lần này coi như đạt được tiện nghi. Chẳng qua phụ nữ nên có ưu thế rõ ràng. Vưu Liên Hương cũng cần người giúp đỡ nên chỉ có Giản Hồng là thích hợp.
Nghiêm Lập Dân cười nói:
- Sao, thấy buồn à?

- Ha ha, nói không có chút thất vọng là nói dối. Chẳng qua Bí thư Nghiêm đã bố trí như vậy thì nhất định có lý của ngài.

- Lần này không phải tôi bố trí mà là do Vưu Liên Hương thuyết phục Kỳ Dư Hồng, có lẽ Triệu Quốc Đống và Chương Thiên Phóng cũng giúp một chút. Tôi dù có ngăn cản cũng vô ích.
Nghiêm Lập Dân nói:
- Có lẽ tôi ngăn cản chỉ kéo dài được một chút, Thị ủy thiếu một Phó trưởng ban thư ký cũng không tốt. Khi chọn người này thì Kỳ Dư Hồng tôn trọng Vưu Liên Hương hơn, chỉ cần không phải nhân vật quá kém thì Kỳ Dư Hồng sẽ đồng ý. Hơn nữa Chương Thiên Phóng cũng giúp đỡ.

- Bây giờ Triệu Quốc Đống rất tích cực.
Lỗ Đạt nói.

- hắn cũng cần tích cực mà, Tây Giang rất phức tạp, nếu không tích cực thì sao được? Tây Giang là thanh gỗ mục, nếu không có chút sóng gió rửa sạch thì dần sẽ thối nát.
Nghiêm Lập Dân nghiêm túc nói:
- Trương Thiệu Văn ở Tây Giang quá lâu, dù từ góc độ nào mà nói thì cũng không thích hợp. Lúc trước Kỳ Dư Hồng thiếu khí phách, nếu sớm thay đổi Trương Thiệu Văn thì đâu có cơn sóng lớn như vậy.

- Triệu Quốc Đống đúng là dám làm loạn, thoáng cái lật cả bầu trời Tây Giang.
Lỗ Đạt tất nhiên có chút hứng thú với động tác của Triệu Quốc Đống ở Tây Giang.

- Hừ, một mình hắn có bản lĩnh đó sao? Không có Thư Chí Cao, Lục Kiếm Dân và Lam Quang xen vào thì hắn nhảy được bao xa? Cũng là do Kỳ Dư Hồng muốn xử lý một chút nếu không hắn có thể làm được bao nhiêu? Nếu như hắn tưởng mình vào Thường vụ thị ủy đã giỏi thì quá nực cười. Chẳng qua thằng này cũng gian xảo, biết chừng mực, thấy tốt là thu. Tôi mặc dù không thích hắn nhưng người này đầu óc đúng là rất nhanh nhạy.

- Đám người Tây Giang không phải là một khối sao? Sao lại dễ bị hắn kéo nhiều người xuống nước như vậy?
Lỗ Đạt hỏi.

- Lỗ Đạt, xem ra anh rất hứng thú với Triệu Quốc Đống, sao, cảm thấy còn có thể hợp tác với hắn sao?
Nghiêm Lập Dân cười phá lên.

- Bí thư Nghiêm, ngài cũng nói người này có bản lĩnh mà. Ít nhất Hoa Lâm trong tay người khác không phát triển nhanh bằng hắn.
Lỗ Đạt nhún vai nói:
- Người bình thường đúng là không được bằng hắn.

- Hoàng Côn cũng không được sao?
Nghiêm Lập Dân cười nói.

- Hoàng Côn ư? Đó đều là nhặt qủa đào mà Triệu Quốc Đống để lại, hơn nữa Đường Diệu Văn cũng không quá xấu, cũng là người muốn làm việc. Nếu không tôi thấy Hoa Lâm trong tay Hoàng Côn chỉ có thể làm một người bình thường.
Lỗ Đạt lạnh lùng nói.

- Lão Kỳ lấy chức Bí thư huyện ủy Hoa Lâm để cảm ơn Hoàng Côn mấy năm vẫn trung thành theo mình. Chỉ là kẻ như Hoàng Côn cũng có thể đi làm Bí thư huyện ủy thì tôi thấy Kỳ Dư Hồng đúng là đối xử tốt với Hoàng Côn.
Nghiêm Lập Dân thở dài một tiếng:
- Nói là một chuyện, làm là một chuyện, đúng là làm khó Kỳ Dư Hồng.

Lỗ Đạt không tiện xen vào chuyện lãnh đạo cấp trên đánh giá lãnh đạo cấp trên. Nghiêm Lập Dân trước mặt bọn họ mới không kiêng nể, bình thường thì không bao giờ nói như vậy.

Cửa phòng đẩy ra, Mã Nguyên Sinh mặt mày đỏ bừng đi vào.

- Bí thư Nghiêm, ngài không đi một chuyến sao? Lão Lý bên cục Tài chính ở đằng kia, còn có một vị phó giám đốc Sở tài chính ở đó nữa. Thị trưởng Kim và Trưởng ban thư ký Khang đều tiếp.
Mã Nguyên Sinh ngồi xuống rồi nói.

- Tôi sang làm gì? Đó là việc bên Ủy ban, có lão Kim là đủ.
Nghiêm Lập Dân lắc đầu nói:
- Anh chú ý một chút, Lam Quang bây giờ đang tìm sai lầm của anh. Anh đừng để hắn túm được.

- Bí thư Nghiêm, tôi có chừng mực. Lam Quang không hài lòng với tôi thì tôi hiểu. Chẳng qua tôi làm Cục trưởng thì hắn có thể làm gì tôi? Hắn nghĩ đẩy được lão Trì đi là làm gì thì làm sao? Bên Chính pháp này là của ai thì hắn hiểu mà, không đơn giản như hắn nghĩ. Hừ, cùng lắm hắn chỉ cầm được bên Viện kiểm sát.
Mã Nguyên Sinh tức giận nói.

Nghiêm Lập Dân nhíu mày. Mã Nguyên Sinh này uống nhiều, mặc dù vẫn còn tỉnh táo nhưng nói chuyện đã không biết chừng mực.

Trì Thành Phong bị điều sang làm Phó trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy, đây là đả kích rất lớn đối với Nghiêm Lập Dân. Vụ án Trì Đại Hổ ảnh hưởng quá lớn. Chính pháp Tỉnh ủy và Sở công an đều quan tâm, ngay cả Chủ tịch Ninh cũng yêu cầu nghiêm túc điều tra. Trì Thành Phong cũng là khổ không nói thành lời nên phải đi sang Ban Tuyên giáo.

Chẳng qua chức Phó bí thư Chính ủy cũng không theo ý Lam Quang do một vị Phó chánh án Tòa án đảm nhiệm, mà do một vị Phó bí thư Vân Lĩnh điều tới làm. Điều này cũng làm Lam Quang rất khó chịu.

- Trần Lôi bên Hoa Lâm thì anh định đưa tới tổ Tuần tra ư?
Nghiêm Lập Dân nói.

- Bí thư, để hắn đến tổ Tuần tra không phải đánh giá quá cao hắn sao? Dù sao đó cũng là chức phó huyện, Trần Lôi hắn mới là cấp Trưởng phòng, để hắn làm chính ủy Đội tuần tra cũng là thăng nửa cấp rồi mà.
Mã Nguyên Sinh hừ một tiếng mà nói:
- Đội tuần tra tôi dự định để Liên Chương đến làm, Trần Lôi làm Chính ủy. Bí thư thấy sao?

- Đảng ủy Cục Công an Thị xã đã nghiên cứu rồi sao?
Nghiêm Lập Dân cảm thấy không thỏa đáng nhưng cũng không tiện nhiều lời.

- Ừ, mọi người đều đồng ý. Trần Lôi có tác phong tốt, biết nói chuyện, vừa vặn làm Chính ủy Đội Tuần tra.
Mã Nguyên Sinh có chút đắc ý mà nói.

- Anh đã báo cáo với Lam Quang chưa? Vậy Trưởng phòng Huyện Hoa Lâm thì anh dự định để ai làm?

Nghiêm Lập Dân có chút khó chịu với cách làm bất cẩn của Mã Nguyên Sinh. Trần Lôi mặc dù sẽ phải điều đi. Lần trước khi y làm Bí thư chính pháp đã không được Huyện Hoa Lâm chấp nhận đề nghị về trưởng phòng công an, mới đây đến lượt Tây Giang từ chối đề nghị của Đảng ủy Cục Công an ta. Tên Mã Nguyên Sinh này vẫn không biết bài học nghĩ rằng ý kiến của Đảng ủy Cục Công an Thị xã sẽ được Huyện ủy Hoa Lâm chấp nhận? Trần Lôi đến làm Chính ủy Đội tuần tra dù là trên danh nghĩa lên nửa bậc, nhưng ai cũng biết chênh lệch của nó với trưởng phòng công an.

- Lam Quang thì tôi đã báo cáo, hắn đã đồng ý thành lập Đội tuần tra, cũng yêu cầu phải chọn người đắc lực. Cho nên Đảng ủy Cục Công an đề cử do Liên Chương và Trần Lôi cùng phụ trách, về phần trưởng phòng công an Hoa Lâm thì Đảng ủy Cục Công an đề cử do Hứa Bình phụ trách.
Mã Nguyên Sinh nhận ra Nghiêm Lập Dân không vui nhưng không rõ lý do.

- Vậy Lam Quang nói như thế nào?

- Hắn không tỏ rõ thái độ mà nói Đảng ủy Chính pháp cần cẩn thận nghiên cứu.

- Hừ, kế hoãn binh mà anh không nhận ra sao?
Nghiêm Lập Dân sa sầm mặt lại mà nói:
- Cán bộ cấp phó huyện có thể do Đảng ủy Cục Công an Thị xã quyết định được sao? Đảng ủy Chính pháp ngồi không ư? Thị ủy ngồi không ư? Anh làm như vậy có phải là muốn bị người tát mặt không? Trần Lôi là trưởng phòng công an, Liên Chương là Trưởng ban Trị an, anh để Liên Chương làm đội trưởng Đội tuần tra, Trần Lôi làm chính ủy, anh thấy bố trí của mình thỏa đáng không? Điều này anh nghĩ Lam Quang và Triệu Quốc Đống chấp nhận trong Hội nghị thường ủy sao?
Nghiêm Lập Dân tức giận nói:
- Vấn đề đơn giản như vậy mà anh cũng không rõ sao?

Mã Nguyên Sinh im lặng không nói, Lỗ Đạt thầm gật đầu. Nghiêm Lập Dân nói đúng, dù đưa ra Hội nghị thường ủy thì cũng sẽ có tranh luận. Thực ra ai làm đội trưởng, ai làm chính ủy chỉ là một cái phân công công việc mà thôi.

- Cục trưởng Mã, Bí thư Nghiêm nói đúng. Trần Lôi có danh tiếng tốt ở Hoa Lâm, anh bố trí như vậy là không ổn, anh phải nghĩ biện pháp điều chỉnh mới được.