Lộng Triều

Quyển 8 - Chương 80




Tâm trạng của Triệu Đức Sơn có phần không yên, mở cửa lên xe cũng có chút mơ hồ, bất định. Cô gái đeo kính râm choàng khăn quàng cổ ngồi bên cạnh dường như cũng chú ý tới điểm này, cô rất tò mò vì rất hiếm khi thấy Triệu Đức Sơn có biểu hiện như thế, xưa nay hắn đều rất tùy tiện và dửng dưng nhưng hôm nay thì lại biến thành như một người bình thường.

- Sơn ca, hình như anh có tâm sự hả? Có phải bởi vì đại ca của anh hay không? Đại ca của anh rất lợi hại sao, anh rất sợ anh ấy đúng không?

- Ha ha, trên thế giới này còn chưa có người nào khiến anh phải sợ, ờ ờ, nếu nhất định nói có thì chính là đại ca của anh.
Ở trước mặt bạn gái Triệu Đức Sơn không hề giấu diếm:
- Anh ấy chỉ lớn hơn anh một tuổi nhưng cái gì cũng lợi hại hơn anh, ngoại trừ cao và to hơn anh ấy một chút thì những cái khác anh đều phải chắp tay nhận thua, từ nhỏ đến lớn, làm chuyện gì anh cũng đều không thắng được anh ấy.

Cô gái càng hiếu kỳ, cô biết người đàn ông trước mặt thuộc dạng không chịu thua kém người khác.

Tiếp xúc được hơn nửa năm, một hai tháng nay quan hệ giữa hai người càng phát triển nhanh chóng, tuy rằng không thể nói tới mấy cái chuyện kết hôn nhưng lại có hương vị tình chàng ý thiếp ân ái triền miên, cô cảm thấy khá hiểu rõ về người đàn ông trước mắt này.

Tập đoàn Thương Lãng to như vậy tuy nói là do em trai hắn lèo lái nhưng rất nhiều nghiệp vụ mở rộng thì lại do một tay Triệu Đức Sơn dốc sức làm ra, nhất là khoản đối ngoại, kết nối, phối hợp thì năng lực của Đức Sơn lại càng đáng khen ngợi.

- Em nghe nói anh trai anh hình như đang làm trong chính quyền, là ở quê An Nguyên các anh sao?

- Ừ, thực ra anh vẫn cảm thấy nếu anh ấy không làm cán bộ chính quyền thì thành tựu chắc chắn sẽ hơn gấp trăm lần so với công tác đó.
Triệu Đức Sơn có hơi cảm khái:
- Tập đoàn Thương Lãng cùng với những gì anh và Thường Xuyên làm ra nếu nói là do một tay anh trai anh sáng lập ra thì chuẩn xác hơn. Nếu lúc ban đầu không có anh ấy đưa cho bọn anh vốn đầu tư rồi chỉ điểm cách thức, đường đi thì e là anh và Thường Xuyên đã sớm táng gia bại sản trên thị trường chứng khoán rồi chứ làm sao còn có thể gây dựng cơ sở? Chính bởi vì có sự chỉ huy của anh cả nên bọn anh mới có thể thành công trên thị trường chứng khoán rồi rút lui và sau đó lại làm lên nghiệp lớn trong ngành nước. Ngay cả khoản tiền đầu tư quảng cáo lần đầu tiên của bọn anh ở trên CCTV cũng đều do một tay anh cả sắp đặt, có thể nói không có anh trai của anh thì có lẽ tập đoàn Thương Lãng chẳng có bóng dáng nào.

- Nói như vậy thì thực tế tập đoàn Thương Lãng là do anh trai anh thao túng sao?
Cô gái giật mình tháo kính râm xuống, đây là một tin tức chấn động cực kỳ mới mẻ, chúa tể đứng sau ông lớn ngành thủy nghiệp quốc nội không ngờ lại là một cán bộ nông thôn sao?

- Nói vậy cũng không hẳn, bình thường thì anh trai anh không hỏi tới hành động cụ thể của công ty, việc này do anh và Thường Xuyên phụ trách toàn diện, anh phụ trách khai thác thị trường, về phần sản xuất, tiêu thụ cùng với tài vụ thì đều có người cả, anh trai anh chỉ đưa ra kiến nghị hay quyết sách quyết định trong chiến lược quy hoạch thôi.
Triệu Đức Sơn lắc lắc đầu:
- Em không biết tính cách anh trai của anh thoạt nhìn thì ôn hòa nhưng lại có sức quyết đoán khiến người khác không dám làm trái. Bình thường thì anh ấy không can thiệp vào chuyện của anh và Thường Xuyên nhưng nếu bọn anh có đại sự gì đó thì còn phải xin chỉ thị của anh ấy.

Cô gái mỉm cười:
- Anh cứ sợ anh trai anh như vậy sao? Anh và em trai anh không phải là chúa tể của tập đoàn Thương Lãng à? Hiện giờ các anh cũng đã trưởng thành rồi thì còn phải sợ cái gì nữa chứ?

- Em không hiểu, trong nhà bọn anh thì "trưởng huynh như phụ", chuyện gì cũng phải do đại ca định đoạt, tuy đã nhiều năm rồi anh ấy ít khi nói nhưng nhà bọn anh đã tạo thành thói quen rồi. Chuyện mấy anh em bọn anh, thậm chí chị gái anh tìm đối tượng thì cũng phải để đại ca anh nhìn xem trước một chút, anh ấy gật đầu thì mới dám dẫn về cho bố mẹ anh xem.
Triệu Đức Sơn thấy chiếc Mercedes phía trước bật xi-nhan chuyển bánh sang chỗ ngoặt nên hắn cũng bật đèn xin đường theo.

Triệu Quốc Đống đứng rìa đường dựng thẳng cổ áo khoác lên, liếc nhìn tòa building Thương Lãng đã xây được hơn mười tầng rồi nhìn xung quanh một lượt, gật gật đầu, 38 tầng, tiến độ coi như là nhanh, ba tầng ngầm bên dưới tốn rất nhiều thời gian. Chẳng qua dựa theo tiến độ này thì thời gian hoàn thành theo kế hoạch chắc cũng không có vấn đề gì, nơi này đã trở thành trụ sở tập đoàn Thương Lãng và là kiến trúc mang tính tiêu chí cho tập đoàn.

Leo lên xe một lần nữa, chiếc Mercedes tiếp tục đi dọc theo con đường, vòng qua bục bùng binh hình con bước ở phía trước, chiếc xe lại chuyển sang bên trái, đi thêm một lúc nữa thì mới dừng lại. Nơi này nhìn qua là một mảnh đất hoang không có bao nhiêu người ở, xa xa có thể nhìn thấy cần trục hình tháp của một số công trường, đường đi cũng nhấp nhô lên xuống. Triệu Quốc Đống cố đi thêm vài bước lại gần để đánh giá mảnh đất phía trước này.

- Chính là chỗ này sao?
Vẻ mặt Triệu Quốc Đống không hề đổi, hai tay vẫn đút trong túi áo khoác, hỏi.

- Vâng, chính là chỗ này, khu đất này đại khái chừng trên dưới 40 mẫu, giá cũng không quá đắt, một hai chục triệu là có thể nắm được. Ngay ở phụ cận còn có một khu nữa khoảng 60 mẫu, thông qua quan hệ em biết được chút ít bên Sở quy hoạch thành phố, con đường quy hoạch sơ lược cũng đã được đưa ra. Hiện giờ tuy bên này có hơi xa một chút nhưng chỉ hai, ba năm nữa thì chắc chắn đường sẽ kéo tới, hơn nữa tốc độ xây dựng công trình thị chính khá nhanh, em cảm thấy mảnh đất này rất có tiềm lực phát triển, cho nên mới nghĩ...
Triệu Trường Xuyên cũng không nói tiếp.

Triệu Quốc Đống gật gật đầu, ánh mắt của Thường Xuyên rất sắc bén, tuyển chọn đều là khu phụ cận ở trung tâm Lục Gia Chủy, đúng là dựa theo tốc độ phát triển hiện tại thì có lẽ chưa tới hai, ba năm là có thể mở rộng đến bên này. Hiện tại toàn quốc đều bị cơn khủng hoảng tài chính châu Á bao phủ, đây đúng là thời cơ tốt nhất dùng đất đai để kinh doanh.

- Anh cảm thấy có thể, chỉ cần quay vòng tài chính ổn là được, anh đồng ý suy nghĩ của em, nguy cơ cũng chính là thời cơ, chỗ này ở Thượng Hải có lẽ chỉ sau vài năm sẽ là tấc đất tấc vàng. Buôn bán bất động sản thì em cứ ra tay sớm rồi từ từ mở rộng, như thế thì chỉ có lợi chứ không có hại.
Triệu Quốc Đống nhìn xung quanh:
- Nơi này cách Thương Lãng building chỉ vài km, rất thích hợp, em có thương lượng với bên Bồi ca chưa?

- Đã thương lượng rồi, Bồi ca và Huy ca cũng tới xem qua vài lần, cảm thấy đáng giá để ra tay, chỉ là bọn họ thấy áp lực tài chính khá lớn. Chẳng qua hai nhà chúng ta liên hợp khai phá, chúng ta đưa tập đoàn Thương Lãng làm chủ sở hữu, bọn họ chỉ phụ trách xây dựng, nếu xây dựng với tốc độ chậm như anh nói thì em nghĩ áp lực tài chính sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Triệu Trường Xuyên hiển nhiên cũng đã xem xét cẩn thận kế hoạch này, làm như thế nào để bảo đảm lưu động tài chính cũng là một nan đề.

- Ồ, như vậy thì vừa khéo, tuy bên Thiên Phu cũng có công ty bất động sản nhưng hiện tại áp lực tài chính rất lớn, hơn nữa kinh doanh chính lại vẫn đặt trong tỉnh An Nguyên, em muốn bọn họ mở rộng buôn bán bất động sản chỉ sợ cũng khó khăn. Trọng tâm của bọn họ tạm thời đặt vào việc khai thác nhà ở bên An Đô, có điều anh đã đề xuất bọn họ phải nắm chắc cơ hội, mượn việc kinh tế quốc nội đang trong thời kỳ co lại thì phải dốc sức tiến lên, phát triển, mở rộng theo hướng ngược lại. Chỉ có như vậy thì mới có thể khiến cho bản thân lớn mạnh với tốc độ nhanh nhất.
Triệu Quốc Đống cũng không nhìn lâu, phất tay ý bảo Thường Xuyên lên xe nói sau.

- Nhưng anh à, tình thế kinh tế quốc nội đang đình trệ rõ rệt, ai biết tình thế này đã đến cuối, nắm được đất thì phải khai phá, từ từ xây dựng thì còn có thể lý giải nhưng tiền chuyển nhượng đất đai thì anh có đủ được sao? Công trình xây dựng thì dù sao cũng phải có một cái giá chứ? Còn phải ứng phó với chất vấn của cơ quan chính quyền nữa? Nếu tính như này thì áp lực tài chính thật sự vẫn còn rất trầm trọng, bên Bồi ca thận trọng một chút cũng mới có lợi, dù sao bọn họ dựa vào kiến trúc để lập nghiệp, tốc độ thu hồi vốn không thể sánh bằng với chúng ta làm thủy nghiệp được.

Triệu Trường Xuyên cũng không hề mù quáng theo quan điểm của Triệu Quốc Đống, tập đoàn Thiên Phu và tập đoàn Thương Lãng không giống nhau, bất động sản là ngành kinh doanh chính của bọn họ, nếu thực sự mở rộng theo hướng ngược lại như lời Triệu Quốc Đống nói thì tài chính không thể tránh khỏi sẽ rất căng thẳng.

- Ừ, ai mà không như vậy? Thời cơ ẩn chứa trong nguy cơ, nếu tình thế kinh tế mà đang tốt, tất cả mọi người đều phát triển cạnh tranh, em muốn nhanh chóng lớn mạnh thì còn khó khăn hơn nữa, chỉ có trong nguy cơ xét thời cơ, nắm giữ cơ hội chuẩn xác, ra tay quyết đoán thì em mới có thể mượn thế để khuếch trương.
Triệu Quốc Đống đương nhiên hiểu rõ khó khăn trong đó, nhưng với những gì mình biết về tương lai thì ưu thế này không gì sánh kịp, tập đoàn Thiên Phu nhất định phải nắm được cơ hội này để thử sức một phen.

Triệu Trường Xuyên thấy anh mình rất tự tin, không nhịn được nói:
- Anh, hình như anh coi thường sức phá hoại của cơn bão tài chính hiện nay thì phải? Trong kỳ họp hàng năm của ngân hàng thế giới ở Hồng Kông vào tháng 10 năm trước, lãnh đạo trung ương tỏ thái độ tuyệt đối không để đồng nhân dân tệ giảm giá trị, nếu thế thì sức cạnh tranh xuất khẩu quốc nội tất nhiên sẽ rơi vào cảnh suy yếu rất lớn, em phỏng đoán kinh tế quốc nội năm nay nhất định sẽ rất gian nan, thị trường tiêu dùng có khả năng cũng sẽ phải chịu sự tấn công rất mạnh.

- Không phải anh coi thường, cơn bão tài chính nhất định tạo ra một ít ảnh hưởng tiêu cực với nước ta, hơn nữa lãnh đạo trung ương bày tỏ thái độ không giảm giá trị đồng nhân dân tệ là có suy xét. Một khi đồng nhân dân tệ bị giảm giá trị thì tuy có thể bảo đảm sức cạnh tranh xuất khẩu của chúng ta nhưng kinh tế Đông Nam Á sẽ rơi xuống vực sâu, điều này thì lại không phù hợp với lợi ích cơ bản của quốc gia chúng ta, đồng thời nó cũng sẽ gây ảnh hưởng đến hình tượng cường quốc biết gánh trách nhiệm mà quốc gia chúng ta dốc sức tạo lập bấy lâu.
Triệu Quốc Đống liếc nhìn Trường Xuyên có phần kinh dị nhưng trong lòng thì rất vui mừng, làm một lãnh đạo xí nghiệp mà có thể học được cách liên hệ giữa thời sự chính trị với sự phát triển của xí nghiệp thì đó là một sự tiến bộ không đơn giản.

- Mặt khác, Trung Quốc là nước đông dân nhất thế giới, tình hình trong nước đặc thù, những quốc gia khác không thể bằng được. Ngoại trừ Âu Mỹ là thị trường xuất khẩu chủ yếu của chúng ta thì thị trường nội địa cũng là một thị trường tương đối khả quan. Với lại nguồn tài chính dự trữ trong dân Trung Quốc thì trên thế giới không đâu bằng được, nếu như có thể vận động nguồn tài chính dự trữ này vào thị trường tiêu dùng thì dù về mặt xuất khẩu chúng ta có gặp áp lực lớn thì cũng có thể thuận lợi qua cửa. Anh tin lãnh đạo trung ương cũng sẽ nhìn ra điểm này, chỉ có điều làm thế nào để vận động nguồn tài chính dự trữ của người dân đưa vào thị trường tiêu dùng thì lãnh đạo trung ương sẽ phải cân nhắc lợi hại được mất, nhưng anh đoán thị trường bất động sản là một lựa chọn khó có thể tránh được.

- Anh, ý anh là thị trường bất động sản bao gồm cả vấn đề nhà ở của cư dân cũng sẽ thật sự hoàn toàn trở thành thị trường hóa sao?
Triệu Trường Xuyên nói với vẻ không tin, cái gọi là thị trường hóa ngành bất động sản đã nói suốt nhiều năm nhưng thủy chung không có tiến triển thực chất, cán bộ cơ quan đảng chính quốc gia và công nhân viên chức xí nghiệp quốc hữu là hai quần thể chủ lưu tiêu dùng mà không được đẩy hoàn toàn lên thị trường thì thị trường bất động sản vĩnh viễn không thể hoàn chỉnh.

- Anh tin chắc.

Lời khẳng định ngắn ngọn trực tiếp của Triệu Quốc Đống khiến Trường Xuyên trầm tư, một hồi lâu sau Triệu Trường Xuyên mới trầm ngâm nói:
- Anh, anh phải nói rõ ngọn ngành quan điểm này của anh với Bồi ca và Huy ca, nếu quả thật đúng như lời anh nói thì đây tuyệt đối là một cơ hội không thể bỏ qua.