Lộng Triều

Quyển 8 - Chương 94




Buổi trưa mọi người đến Hỉ lai đăng ăn đồ tây, hai chiếc xe chạy thẳng đến đường Triêu Dương, Triệu Quốc Đống đã sớm đặt bàn ở đây. Hắn tỏ vẻ rất quen thuộc với khách sạn năm sao làm ba người phụ nữ đều có chút ngạc nhiên.

- Quốc Đống, cậu hình như rất quen với nơi này?
Hàn Đông cẩn thận cắt miếng thịt bò mà nói.

- Ừ, cửa hàng đồ ăn tây ở An Đô chỉ có vài điểm. Nơi này có hoàn cảnh yên tĩnh, các nơi khác thì ồn ào, nếu muốn cùng bạn bè ăn đồ tây thì tôi đề nghị đến đây ăn. Chẳng qua Hỉ lai đăng ở nơi khác thì tôi không dám cam đoan.
Triệu Quốc Đống nhún vai nói:
- Chị thấy thịt bò ở đây thế nào?

- Cũng được, nói thật tôi không thích ăn đồ tây mấy.
Hàn Đông bĩu môi nói.

- Vậy là tôi sai rồi, chị thích ăn gì, lần sau tôi mời.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Bí thư Triệu có thời gian rảnh đến Trường Tây, cua Trường Tân rất thơm ngon, chẳng qua bây giờ không đúng mùa của nó. Nếu Bí thư Triệu thích nếm thử thì vẫn có thể. Cua Trường Tân nổi tiếng cả tỉnh.
Vương Lệ Quyên nói.

- Ha ha, cảm ơn chị, chẳng qua cuối năm tôi sợ không có thời gian. Như vậy đi, tháng chín năm sau tôi sẽ đến Trường Tân, tôi sẽ gọi thêm Trưởng ban Lệ Mai rồi cùng nếm thử cua ở đây.
Triệu Quốc Đống nhìn Vương Lệ Mai rồi thản nhiên nói.

- Cứ quyết định như vậy đi, đến lúc ấy Bí thư Triệu kéo cả Vưu Nhị tỷ tới. Huệ Hương, đừng có mà nói bận đó.
Vương Lệ Quyên cười nói.

Ăn xong tiễn ba người phụ nữ đi, Triệu Quốc Đống mới thở phào nhẹ nhõm. Ba người phụ nữ này cũng biết ý, biết Triệu Quốc Đống không dễ quay về An Đô nên có việc cần làm. Vì thế các cô đều biết ý rời đi.

Triệu Quốc Đống nhận được điện thì đang nằm ngủ. Hắn có chút khó chịu nhưng thấy số điện thoại liền tỉnh ngủ ngay. Là Hàn Đông gọi, lúc này Hàn Đông gọi thì hơi hiếm, chẳng lẽ cô biết mình đã về An Đô?

Hơn năm nay Triệu Quốc Đống vẫn cố gắng né tránh Hàn Đông, nhất là khi biết Hàn Đông đã từ chối mấy người được giới thiệu. Điều này càng làm hắn thấy áp lực.

Hắn không phải không biết Hàn Đông có một tia tình cảm đối với mình.

Hàn Đông là người phụ nữ như thế nào thì Triệu Quốc Đống biết rõ. Một khi làm người yêu thì chỉ sợ sau này hắn sẽ bị quản rất chặt, mà đây không phải cuộc sống hắn thích. Hắn muốn cảm giác tự do, không bị kiềm chế. Mặc dù điều này chỉ có trong tưởng tượng nhưng Triệu Quốc Đống tuyệt đối không chấp nhận bị quản quá chặt.

Mà nếu hắn không thể giữ được mình không quan hệ linh tinh, như vậy sẽ làm tổn thương Hàn Đông, như vậy ngay cả bạn cũng không làm được. Triệu Quốc Đống thà chấp nhận giả vờ hồ đồ hoặc trốn tránh. Trên thực tế cũng không thể nói là giả vờ hồ đồ, Hàn Đông thông minh như vậy chẳng lẽ không hiểu ra nỗi khổ của hắn.

Điện thoại di động vẫn vang lên, Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng rồi nghe.

- Anh đang ở đâu?
Giọng Hàn Đông vẫn ngọt ngào và rõ ràng như trước.

- Tiểu Đông, sao đột nhiên lại gọi cho anh vậy?
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu, chẳng lẽ nói mình bị đối phương trùng hợp thấy ở hồ Vân Loa?

- Đừng nói nhiều, em hỏi anh ở đâu?
Hàn Đông có chút tức giận mà nói.

- À, ở An Đô.
Triệu Quốc Đống cuối cùng đành ngoan ngoãn nói.

- Hừ, coi như thành thật, đến chỗ em, em chờ.

Hàn Đông ở Tây lĩnh thúy uyển, đây là khu nhà cao tầng dành cho người có tiền do tập đoàn Sâm Độ bán ra. Các căn phòng có diện tích từ 40 đến 80 mét, giá cả khá đắt nhưng bởi vì xác định đối tượng khách hàng chính xác nên cũng được nhiều người mua.

Với thu nhập của Hàn Đông thì nhất định không mua nổi. Nhưng bố mẹ Hàn Đông bên Lam Sơn làm ăn tốt, coi như người có tiền, đủ để mua một căn nhà cho Hàn Đông.

Triệu Quốc Đống đến nơi ấn chuông, cửa mở ra, Hàn Đông rất tức giận trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống, Hai tay chống eo, cô mặc một bộ đồ thể thao như vừa từ đâu đó về.

- Tiểu Đông, vừa đi thể thao về ư?
Triệu Quốc Đống không thèm để ý đến ánh mắt của đối phương mà tự mình thay giày, đi dép vào nhà. Trên bàn có cốc café đã pha sẵn, hắn cười nói:
- Tiểu Đông, uống café một mình à, hiếm có.

- Triệu Quốc Đống, anh đừng có mà đánh trống lảng, anh bao lâu rồi không tới chỗ em? Anh tự nói xem. Anh thật sự bận thế sao? Làm Bí thư bận đến độ không biết mình họ gì sao? Ngay cả nhà bạn cũng không thể tới?
Hàn Đông thấy Triệu Quốc Đống không sợ nên đành tức giận ngồi xuống trước mặt hắn.

- Tiểu Đông, khách tới thì về lý phải mời anh ly café chứ? Cho dù biểu hiện của anh không tốt, em phê bình thì cũng phải có đủ lễ phép chứ?
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.

Hàn Đông cắn răng. Người này luôn ra vẻ tùy tiện trước mặt cô, giống như cô trời sinh đã nợ hắn vậy.

Triệu Quốc Đống nhấm nháp cốc café rồi nói:
- Ừ, Tiểu Đông pha rất ngon.

Hàn Đông cuối cùng đã nổi giận, cô trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Triệu Quốc Đống, anh coi chỗ của tôi là nơi nào?

- Sao? Sao Tiểu Đông lại nổi giận thế? Em phải giữ hình ảnh gái ngoan. Em tốt xấu cũng làm ở Ban Tuyên giáo An Đô cơ mà, ít nhất phải bình tĩnh, bình tĩnh, hít sâu một hơi, khắc chế. Ừ, có gì bất mãn và buồn bực có thể nói với anh, anh biết em muốn thổ lộ sự cô đơn và tức giận trong lòng, ừ, trút giận sang anh.

Triệu Quốc Đống ra vẻ nghiến răng nghiến lợi chấp nhận hy sinh vì nghĩa. Hàn Đông thấy thế liền cười hì hì một tiếng nhưng cô liền thu lại vẻ tươi cười nhưng sớm bị Triệu Quốc Đống nắm được:
- Được rồi, cười là tốt rồi, hoàn thành nhiệm vụ, anh có thể uống café.

Đối với sự vô lại của Triệu Quốc Đống, Hàn Đông đúng là không có biện pháp. Từ khi quen hắn, cô luôn ở thế bị thua, chưa bao giờ thắng hắn. Nếu có chỉ là hắn nhường cô mà thôi. Hắn luôn có thể dễ làm cô vui, có thể làm cô buồn. Ngay cả Hàn Đông cũng không biết bình thường mình vẫn tự xưng là tỉnh táo sao lại mất lý trí khi đối mặt với hắn.

Nhìn Triệu Quốc Đống, Hàn Đông thầm hít sâu một hơi, tại sao người đàn ông đi vào trái tim cô lại cứ muốn giữ một chân ở ngoài, không muốn tiến vào hết. Chẳng lẽ cô thiếu sức hấp dẫn để đối phương không thể dồn hết tình cảm vào mình sao?

- Triệu Quốc Đống, anh cút, anh cút ngay ra cho tôi.

Hàn Đông đột nhiên phát tác như vậy làm Triệu Quốc Đống rất ngạc nhiên.
- Sao thế Tiểu Đông? Có phải có việc gì không?

- Cút, anh cút ngay. Tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa.
Hàn Đông gần như là khóc mà nói, điều này làm Triệu Quốc Đống loáng thoáng nhận ra gì đó. Nhưng hắn lại không có gì để nói mà đành thở dài một tiếng rồi đi ra ngoài.

Triệu Quốc Đống xuống thang máy, Triệu Quốc Đống nhìn lên trên. Hắn dám khẳng định Hàn Đông đang trốn sau cửa sổ nhưng sao lại phải làm như vậy. Hắn lắc đầu nhấn ga vào lao ra ngoài.

Điện thoại di động vang lên, Triệu Quốc Đống không cần đoán cũng biết là ai.
- Tiểu Đông.

- Xin lỗi, tâm trạng em không tốt.

- Không có gì, ai cũng có lúc như vậy mà.

- Em vốn định nói với anh rằng sáng nay Nhị thúc có nói chuyện với Chủ tịch Ninh việc anh đến Thượng Hải thu hút đầu tư. Chủ tịch Ninh và Nhị thúc em rất tán thành quan điểm của anh, hy vọng anh dùng hành động thực tế mà chứng minh. Nhị thúc em còn nói hy vọng anh có thể xử lý tốt việc truyền thông và thúc đẩy phát triển.

- Cảm ơn, anh hiểu.
Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng. Mặc dù không có Hàn Độ thì từ góc độ nào mà nói Hàn Đông cũng là người vợ thích hợp nhất với hắn. Nhưng đúng là vì điểm này nên hắn không muốn làm tổn thương cô.

- Được rồi, tết chúng ta liên lạc lại.
Hàn Đông lập tức tắt máy.