Lộng Triều

Quyển 9 - Chương 17




Hai người Triệu Quốc Đống và Lệnh Hồ Triều nhanh chóng chén sạch hai suất cơm ngay cả rau cũng không còn một cuộng rồi mới vỗ vỗ bụng cười nói:
- Lục Nhị, tôi thấy suất cơm này của cô còn ngon hơn cả cơm tiệc của đại hội đại biểu nhân dân tỉnh, nếu không có cô thì đêm nay tôi và Lệnh Hồ chắc đói bụng chết mất.

- Bí thư Triệu, ăn cơm xong phải chú ý nghỉ ngơi một chút để dạ dày có đủ thời gian tiêu hóa, giờ nếu triển khai công tác ngay lập tức thì sẽ không tốt cho cơ thể. Thân thể là tiền vốn của cách mạng nên ngài phải chú ý đến bản thân mình mới được.
Lục Nhị thấy Triệu Quốc Đống lại chuẩn bị ngồi vào bàn công tác liền nhắc nhở đầy quan tâm.

- Ha ha, Lục Nhị, cô cũng thật tinh tế đó, ai mà lấy được Lục Nhị thì chân chính là có phúc, chỉ tiếc là tên Lệnh Hồ này không sớm không muộn đã là danh hoa có chủ rồi, nếu không thì tôi nhất định sẽ kiên quyết ủng hộ Lệnh Hồ theo đuổi cô, lúc đó chỉ e là cô chán ghét hắn.

Triệu Quốc Đống nghe xong liền ngồi xuống cười trêu chọc. Có đôi khi trêu đùa với cấp dưới cũng là một cách để tăng cường quan hệ một cách không tiếng động, gia tăng sức hấp dẫn cá nhân. Kỳ thực tuổi của Triệu Quốc Đống cũng không lớn hơn Lệnh Hồ Triều và Lục Nhị bao nhiêu, nhưng khí thế lãnh đạo nuôi dưỡng trong thời gian dài lại làm cho làm cho Lệnh Hồ Triều và Lục Nhị theo bản năng coi hắn là người ở thế giới khác với mình.

Lệnh Hồ Triều chợt động tâm, tuổi sếp thực ra chỉ hơn Lục Nhị sáu, bảy tuổi, nếu tính tuổi tác thì quá thích hợp, mà tướng mạo và tính cách của Lục Nhị thì cũng thuộc loại nhất, ngoại trừ chênh lệch về địa vị ra thì chẳng còn điều gì khác. Chẳng qua xem ra sếp hình như không có ý về phương diện này.

- Bí thư Triệu, ngài đừng chế giễu tôi nữa, điều kiện của tôi sao có thể xứng đôi với Lệnh Hồ đại tài tử được. Anh ta là một của quý tốt nhất ở quận ủy quận Tây Giang, cô gái nào có thể lọt vào mắt anh ta thì điều kiện phải thật tốt mới được. Bí thư Triệu, e là ngài còn không biết đó, bạn gái của Lệnh Hồ hiện giờ hình như đang làm ở Bưu điện, bố mẹ cô ấy đều làm ở chính quyền thị xã đó.
Lục Nhị cười một cách thản nhiên.

- Ồ?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, hắn không biết bạn gái của Lệnh Hồ Triều ở đâu, chỉ biết là làm ở Bưu điện, quan hệ của hai người rất tốt. Lệnh Hồ Triều thường xuyên nán lại cùng mình mà hình như bạn gái cũng không càu nhàu.
- Xem ra tôi làm lãnh đạo mà hơi thất trách rồi, ngay cả tình hình một nửa của thư ký mình cũng không rõ, Lệnh Hồ, nhà bạn gái của cậu cũng ở thị xã sao?

Lệnh Hồ Triều trừng mắt nhìn Lục Nhị lắm miệng rồi gật đầu đáp:
- Vâng, bí thư Triệu, bố của Sở Lỵ công tác ở chính quyền thị xã, mẹ của cô ấy công tác ở cục tài chính thị xã.

- Ồ? Bố của Tiểu Sở công tác ở chính quyền thị xã à?
Triệu Quốc Đống ngẫm nghĩ một chút, trong bộ máy chính quyền thị xã không thấy nghe nói có người nào họ Sở, ngay cả văn phòng ủy ban và mấy mấy phòng lớn cũng không có lãnh đạo họ Sở nào.

- Vâng, bố cô ấy là phó trưởng phòng tổng hợp bên dưới văn phòng ủy ban, cũng là một cơ quan lâu năm rồi.
Lệnh Hồ Triều tự nhiên minh bạch ý của sếp là muốn hiểu chi tiết cái bên dưới này.

- Phòng tổng hợp à? Ồ, là một đơn vị không tệ, bưu điện chỗ Tiểu Sở cũng là một nơi tốt, một ngành nhà nước độc quyền, khá màu mỡ đó.
Triệu Quốc Đống gật gật đầu rồi không hỏi thêm nữa, ngay cả trụ sở Đảng ủy thị xã hắn còn ít đi thì bên ủy ban thị xã thì chẳng cần phải nói. Ngoài mấy chủ nhiệm phòng ban ở ủy ban thì cũng chỉ biết mặt một hai trưởng phòng bên dưới, chứ không qua lại gì nhiều.

- Đúng vậy, bí thư Triệu, công tác chỗ Sở Lỵ khá nhẹ nhàng nhưng bên Lệnh Hồ này thì vất vả rồi, Sở Lỵ thường xuyên oán trách Lệnh Hồ rằng anh ta gặp phải một ông sếp còn tàn khốc hơn hoàng đế áp bức nông dân, Lệnh Hồ sắp trở thành công nhân nô lệ rồi.

Trải qua tiếp xúc một thời gian dài nên Lệnh Hồ Triều và Lục Nhị đều biết khi Triệu Quốc Đống làm việc thì rất nghiêm túc nhưng khi riêng tư thì lại hết sức tự nhiên, không hề có kiểu cách lãnh đạo, nói chuyện cũng khá tùy tiện, thậm chí có đôi lúc còn có cảm giác nói chuyện như ở trong trường học, nghĩ lại cùng phải, tuổi tác cũng chỉ lớn hơn mình vài tuổi, vào đời cũng sớm hơn vài năm, tuy rằng va vấp với xã hội nhiều hơn nhưng nếu tháo cái khăn che trên mặt lãnh đạo xuống thì tự nhiên sẽ khôi phục bản tính.

- Thật sao? Ấn tượng về một lãnh đạo như tôi lại ác liệt như vậy à?
Triệu Quốc Đống cười tươi, gãi gãi đầu:
- Xem ra phản ánh về tôi không tốt rồi, ngay cả người nhà người bên cạnh mình cũng thấy như vậy, tôi cảm thấy đây không phải là một hiện tượng tốt, được rồi, như vậy đi, Lệnh Hồ Triều, thứ bảy này cậu gọi Tiểu Sở tới, còn Lục Nhị nếu có bạn trai thì gọi tới, tôi sẽ bảo lão Bành giao xe cho tôi, chúng ta tới đập nước suối Phong Linh ở quận Đông Giang câu cá được không? Vừa có thể đi chơi xuân lại còn được hưởng thụ phong cảnh thác nước từ trên cao xuống, nghe nói bên cạnh đập nước suối Phong Linh có một quán ăn chuyên về cá rất ngon, nhất là món cá chình và các chạch kho, ừ, mùi vị cá chạch kho rất độc đáo. Quế Toàn Hữu và Ngô Ứng Cương đều đã từng kể qua khiến tôi ứa cả nước bọt, chẳng qua là chưa có thời gian đi, thế nào, thứ sáu này chúng ta đi chứ? Coi như là lấy lòng Lệnh Hồ Triều và Lục Nhị một chút, kẻo tương lai lại có thêm người lại oán trách rằng người nhà cũng không cho phép!

Đề nghị này của Triệu Quốc Đống lập tức được Lệnh Hồ Triều và Lục Nhị phụ họa đầy hứng khởi, đi theo Triệu Quốc Đống làm việc đúng là điên cuồng, chưa hôm nào tan việc đúng giờ, có đôi khi hai ba ngày hắn không gọi tới nhưng có những lúc thì hắn lại khiến cả tuần khó về nhà được một chuyến.

Điều này làm cho Lệnh Hồ Triều và Lục Nhị lúc nào cũng ở trong trạng thái khẩn trương cao độ, bất cứ lúc nào cũng đều phải nghiền ngẫm ý nghĩ của sếp, thấy sếp sắp chú ý tới cái gì thì sau đó tự biết điều đi thu thập tư liệu và chuẩn bị cho tốt để khi cần có thể lấy ra trong thời gian ngắn nhất. Điều này khiến Lệnh Hồ Triều và Lục Nhị đều đồng bệnh tương lân, cho nên hai người cũng thường xuyên bù đắp cho nhau, bất cứ lúc nào cũng nắm được động thái công tác của sếp.

Cũng may Triệu Quốc Đống còn là người biết quan tâm, bình thường lên tỉnh công tác hay mỗi khi đi ra ngoài thì cũng không bảo bọn họ đi, một là để bản thân tự nhiên, mà mặt khác cũng cân nhắc cho hai người có thời gian giảm xóc.

Hơn nữa về đãi ngộ thì Triệu Quốc Đống cũng không hề bạc đãi hai người, di động có thể coi là thứ đồ mốt nhưng Triệu Quốc Đống cũng bảo văn phòng quận ủy và ban quản lý khu Khai phát cấp cho hai người, đồng thời chi trả luôn cả tiền điện thoại. Vinh hạnh đặc biệt này cũng khiến không ít người phải đỏ mắt, thậm chí còn có không ít phản ứng, trên hội nghị Vương Ích đã kín đáo tỏ vẻ vấn đề này không thỏa đáng nhưng Triệu Quốc Đống lại gánh chịu vấn đề này một mình, kiên quyết không thay đổi.

Sau khi nghỉ ngơi một lát Triệu Quốc Đống lại bắt đầu công việc, hắn đã bắt đầu có ý tưởng thực hiện thành lập hệ thống bảo đảm an sinh xã hội nhưng do tư liệu chưa đầy đủ, nhờ có Lệnh Hồ Triều thu thập trợ giúp nên cũng viết được mấy ngàn chữ.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng biết bút lực và văn từ của mình còn có hạn, cần phải trau chuốt, gọt giũa, có hai người Lệnh Hồ Triều và Lục Nhị ở đây thì tự nhiên dễ dàng hơn nhiều. Một người là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc khoa lịch sử đại học sư phạm An Nguyên, một người là cây bút chuyên ngành tiếng Trung ở trường sư phạm Ninh Lăng, đối phó với loại công việc này đương nhiên chỉ là chuyện vặt. Nhất là khi Triệu Quốc Đống đã làm xong một bản thảo thể hiện ý đồ cơ bản và khung sườn, vấn đề còn lại chỉ là chỉnh sửa văn từ, dùng từ, đặt câu...

Triệu Quốc Đống cũng đã làm một giới thiệu nguồn gốc xây dựng hệ thống bảo đảm an sinh xã hội và vấn đề tồn tại trước mắt của quốc gia với hai người, hắn cũng kết hợp một loạt chính sách mà trung ương đưa ra năm trước cùng với việc tiến hành phân tích chính sách có khả năng được đưa ra sắp tới, sau đó mới kết hợp với quan điểm của mình và giới thiệu ý đồ của tác phẩm này.

Lúc trước Lệnh Hồ Triều chỉ biết Triệu Quốc Đống có khả năng muốn viết về phương diện này cho nên trong mấy ngày Triệu Quốc Đống lên tỉnh tham gia đại hội đại biểu nhân dân thì hắn cũng tận dụng thời gian bổ sung tri thức về phương diện này nên đối với tình hình thành lập hệ thống bảo đảm an sinh xã hội thì cũng có hiểu biết. Nhưng khi nghe thấy Triệu Quốc Đống đề xuất ý tưởng thành lập một hệ thống bảo đảm an sinh xã hội mang tính bao trùm thì vẫn cảm thấy có phần vượt trước thời đại, nhất là xây dựng hệ thống này đối với nông thôn thì lại là một đề tài mới chưa bao giờ được đề cập.

- Bí thư Triệu, quan điểm này của ngài có phải quá xa hay không?
Ngay cả Lục Nhị cũng cảm thấy ý tưởng này của Triệu Quốc Đống có phần vượt quá thời đại. Hiện giờ ngay cả hệ thống bảo đảm an sinh xã hội ở thành thị mà còn chưa chân chính được tạo dựng, hệ thống bảo đảm an sinh xã hội dành cho công nhân viên chức cũng mới chỉ đề xuất một kế hoạch khung, nếu muốn thúc đẩy thì ít nhất cũng cần phải nhiều năm nữa mới có thể chân chính thực hiện. Giờ Triệu Quốc Đống lại đưa ra vấn đề kiến thiết hệ thống bảo đảm an sinh xã hội nông thôn thì khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngại.

- Ừ, cũng có hơi xa nhưng nếu không đề xuất thì người bên trên sẽ không hiểu được tầm quan trọng của việc thành lập hệ thống bảo đảm an sinh xã hội được, trong tương lai việc kiến thiết công trình này cũng có thể sẽ bị trì hoãn nhưng tôi chỉ hi vọng bản tài liệu này có thể thu hút được sự chú ý của một số học giả chuyên nghiên cứu về phương diện này. Rồi sau đó bọn họ sẽ điều tra sâu rộng và nhận ra tầm quan trọng, cuối cùng mới thúc đẩy hạng công tác này.
Triệu Quốc Đống gật gật đầu:
- Tôi biết điều này cũng sẽ tạo ấn tượng không tốt với một vài lãnh đạo, họ sẽ nghĩ tôi buồn lo vô cớ. Nhưng tôi cảm thấy chẳng việc gì phải sợ, chỉ cần có thể phát huy được một ít tác dụng để thúc đẩy thì cũng đáng, chúng ta không thể suy tính hơn thiệt ảnh hưởng đến lợi ích bản thân suốt cả ngày được, không dám làm sẽ chẳng làm nên được chuy gì, thậm chí ngay cả dũng khí hò hét một hai tiếng cũng mất đi luôn.

Lời của Triệu Quốc Đống khá thẳng thắn khiến hai người Lệnh Hồ Triều và Lục Nhị trong lúc nhất thời đều không phản bác được, có lẽ cũng chỉ có một lãnh đạo trẻ tuổi thì mới có được nhuệ khí như vậy. Nếu như nói tác phẩm này là do một học giả chuyên nghiên cứu về phương diện làm ra thì chỉ e là lãnh đạo sẽ cười trừ, nhưng nếu do một vị lãnh đạo cấp sở như Triệu Quốc Đống ký tên viết ra hơn nữa cách dùng từ đặt câu sâu sắc, sắc bén thậm chí có thể nói là giật gân, thì có khả năng chính là họa phúc khó lường.

- Bí thư Triệu nói không sai, vì sao hiện nay công tác kế hoạch hóa gia đình ở nông thôn khó làm? Ngoại trừ tư tưởng, tập tục đã thành thói quen được lưu truyền ngàn năm nay ở nông thông Trung Quốc thì một trở ngại rất lớn đó là hệ thống bảo đảm an sinh xã hội ở nông thôn trống rỗng, nông dân về già thì làm gì bây giờ? Tuổi già sức yếu, không làm được việc nhà nông, cuộc sống không có chỗ dựa, có bệnh thì làm sao đây? Dẫn con gái tới vùng khác thì khi mình già thì sao? Tuy nói có thể đến nhà con rể nhưng nếu như bên đó là con trai độc nhất thì sao?
Lệnh Hồ Triều cũng gật gật đầu:
- Thành lập hệ thống bảo đảm an sinh xã hội có thể phá vỡ trở ngại tâm lý của nông dân, công tác này có thể nói là quan hệ đến đại sự quốc kế dân sinh, thậm chí không phải chỉ một lãnh đạo trung ương vỗ bàn một cái là có thể giải quyết được, việc này cần phải có một quy hoạch cẩn thận, kỹ càng và lâu dài.