Lộng Triều

Quyển 9 - Chương 31




Tin tức luôn đến nhanh hơn đường chính thống. Triệu Quốc Đống chưa về An Đô thì người nhanh nhạy ở Ninh Lăng đều biết Kỳ Dư Hồng sẽ điều đi, Thị trưởng Thư Chí Cao sẽ tạm thời chủ trì công việc.

Triệu Quốc Đống cũng đã nhận tin chính xác, sáng thứ hai tuần sau Tỉnh ủy sẽ phái người tới Ninh Lăng tuyên bố quyết định này.

Đợt điều động này khiến cho rất nhiều người động tâm, ngay cả Vưu Liên Hương cũng vậy dù bình thường cô luôn thể hiện là người không tranh với đời.

Điều này cũng khó trách, bỏ qua cơ hội này thì có lẽ chờ vài năm nữa mới có.

Triệu Quốc Đống về đến An Đô đã là 9h tối. Đường đang tắc, hai chiếc xe tải đâm nhau chắn ngang đường khiến các xe khác không thể đi lại.

Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ, xem ra không có hai ba tiếng thì không thể thoát được. Xe của cảnh sát giao thông cũng bị chặn bên ngoài, mà muốn thông đoạn này thì phải bắt đầu thông từ ngoài.

- Bí thư Triệu, hay là như vậy, ngài xuống trước, đường này vòng sang bên đường Ngu Sơn nhất định tắc đường, ngài đi về phía trước khoảng 100m rồi sẽ sang bên trái sẽ có con đường nhỏ, đường này nhất định không tắc đường. Ngài đến đường Vũ Lâm bắt taxi là có thể vào thành.

Bành Trường Quý rất qun đường An Đô, y vừa nhìn cũng biết đường này tắc rất lâu.

Đây không phải cảnh sát giao thông không ra sức mà do lượng xe qua quá nhiều, phải sang bên Lê Hoa Viên bên kia thì mới có thể rẽ sang các đường khác.

- Cũng được, tôi đi dạo một chút cũng được. Tôi đã lâu rồi không đi bộ ở An Đô. Lão Bành, anh về cẩn thận một chút, không nên chạy quá nhanh.

Triệu Quốc Đống cầm cặp xuống xe, đi dọc theo ven đường mà xuống cầu. Lúc này trên và dưới cầu toàn ô tô, nhất là xe tỉa càng kéo dài. Phía tây thì nhiều xe con hơn.

Triệu Quốc Đống thấy nhiều vị khách trên xe cũng xuống và dự định đi bộ như hắn.

Cù Vận Bạch và Văn Ngạn Hoa sang Tây An họp, trên danh nghĩa là học tập kinh nghiệm nhưng chắc là thuận tiện vui chơi một thời gian. Ở Tây An có nhiều điểm vui chơi như Hoa thanh trì, Hoa sơn, Bi lâm, phải tầm nửa tháng mới có thể về An Đô.

Văn Ngạn Hoa đã không thể tranh được chức Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố. Chẳng qua Triệu Quốc Đống nghe Cù Vận Bạch nói thì Văn Ngạn Hoa cũng không quá suy sụp.

Triệu Quốc Đống gọi điện cho Từ Xuân Nhạn, bảo cô đến đón hắn.

Hai chị em Từ Xuân Nhạn đã mua một chiếc xe Alto, bây giờ Từ Xuân Nhạn phụ trách tiêu thụ các máy tập, Thu Nhạn quản lý các học viên đến học, làm ăn khá tốt.

Triệu Quốc Đống cũng thông qua Kiều Huy cùng Trịnh Kiện mà kéo giúp vài mối làm ăn cho Từ Xuân Nhạn. Dụng cụ tập thể thao trong Nhà thi đấu hệ thống ngân hàng An Đô hầu hết đều mua ở chỗ Từ Xuân Nhạn. Từ Thu Nhạn cũng thông minh, mượn quan hệ này mà tiến hành phát triển hội viên trong Ngân hàng xây dựng An Đô, kéo được không ít người phụ nữ suốt ngày ngồi trong văn phòng.

Kế hoạch Từ Xuân Nhạn đến nơi, Triệu Quốc Đống đã đi trên đường Vũ Lâm vài km, đi đến độ cả người nóng lên. Bây giờ An Đô đang là thiên hạ của Alto, Charade, xe riêng tập trung chính vào mấy loại xe này. Triệu Quốc Đống nhìn mãi không thấy xe Alto màu trắng của Từ Xuân Nhạn đâu, hắn định bỏ hai tiếng đi về nhà thì lúc này lại thấy Từ Xuân Nhạn từ từ đi tới.

Triệu Quốc Đống lên xe Từ Xuân Nhạn thì thấy tâm trạng của cô có vẻ không tốt mấy. Hắn thấy mắt cô hơi đỏ lên hình như vừa khóc. Hắn nghĩ đến vừa nãy khi gọi cho Từ Xuân Nhạn thì có tiếng ồn ào thì hắn đoán nhà cô có việc gì đó.

- Xuân Nhạn, có chuyện gì phải không?

- Không có gì, không có gì đâu.
Từ Xuân Nhạn lắc đầu nói:
- Thật mà.

- Thật sao?
Triệu Quốc Đống nghiêng đầu nhìn cô.

- Thật mà.
Từ Xuân Nhạn có chút giật mình né tránh ánh mắt của hắn.

Triệu Quốc Đống không hỏi nữa, bây giờ đang lái xe nên không tiện hỏi dò. Mãi đến khi về nhà, Triệu Quốc Đống mới phát hiện trong nhà có vẻ mới dọn dẹp, còn có cả vệt nước trên sàn.

Triệu Quốc Đống ngồi lên ghế, Từ Xuân Nhạn lấy nước cho hắn. Buổi tối Triệu Quốc Đống bình thường đều uống trà xanh cho dễ ngủ.

- Chị ngồi xuống đi.
Triệu Quốc Đống nhìn Từ Xuân Nhạn đang có chút lo lắng liền cười cười vỗ đùi mình.

Từ Xuân Nhạn có chút xấu hổ. mặc dù hai người đã có quan hệ từ lâu nhưng Từ Xuân Nhạn vẫn còn không quá quen với hành vi phóng túng của hắn.

Từ Xuân Nhạn đi tới định ngồi xuống ghế bên cạnh hắn, Triệu Quốc Đống đã lấy tay ôm eo cô vào lòng mình. Cặp mông căng tròn của cô ngồi lên chân Triệu Quốc Đống.

Trên khuôn mặt trắng nõn đã đỏ lên vì xấu hổ, hai gò má như thêm một vầng sáng. Tuổi gần như không hề lưu lại dấu vết trên khuôn mặt cô. Triệu Quốc Đống không nhịn được dụi mặt mình vào cổ của cô, mùi hương thơm quanh quẩn trên mũi làm Triệu Quốc Đống xúc động và ham muốn.

- Còn không chịu nói thật sao?
Tay Triệu Quốc Đống khẽ đưa xuống dưới nách Từ Xuân Nhạn. Từ Xuân Nhạn sợ ngứa, chiêu này của Triệu Quốc Đống đúng là hiểm làm cô không thể kiên trì nổi.
- Quốc Đống, đừng mà, chị nói, chị nói là được chứ gì?

- Hừ, nói thật xem có chuyện gì, dám giấu em sao?
Triệu Quốc Đống lúc này mới bỏ tay ra, chẳng qua tay hắn cũng nhân cơ hội kéo khóa bên hông của cô, hai sợi dây váy bắt đầu trôi xuống.

Từ Xuân Nhạn nũng nịu nhìn hắn. Hôm nay đáng lẽ là giây phút thoải mái nhất nhưng lại bị chuyện buồn phiền làm cô bực mình.

Ngón tay Triệu Quốc Đống vuốt dọc theo sống lưng mềm mạ của đối phương, rất nhanh tìm trúng mục tiêu mà mở khóa áo lót, sau đó nhanh chóng vòng tay lên trước, đẩy hai chiếc lồng vốn không còn tác dụng bảo vệ lên trên, cặp vú của Từ Xuân Nhạn đã lọt vào tay Triệu Quốc Đống. giờ phút này Triệu Quốc Đống đột nhiên nghĩ đến cảnh hôm trước ở văn phòng của Vưu Liên Hương và thấy cặp vú của cô, không biết nếu nắm vào thì của Từ Xuân Nhạn và Vưu Liên Hương ai tốt hơn.

Bị vân vê chỗ mẫn cảm của mình, cả người Từ Xuân Nhạn run lên. Cô biết Triệu Quốc Đống thích nhất cặp vú căng tròn của mình, cho nên cô rất chú ý chăm sóc nó, đảm bảo nó luôn căng cứng, không sệ xuống. Thấy vẻ mặt hưng phấn và thỏa mãn của Triệu Quốc Đống, Từ Xuân Nhạn cũng rất thỏa mãn, cô chỉ cảm thấy ngọn lửa cũng bắt đầu cháy lên trong lòng cô, cả người như có kiến bò.

- Nói đi, rốt cuộc là có việc gì?
Triệu Quốc Đống một bên hưởng thụ một bên hỏi.

- Không có gì mà, chỉ là em trai và bố mẹ chị đến đây và cãi nhau với Thu Nhạn.
Từ Xuân Nhạn dựa đầu vào vai Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống một bên vân vê, một bên từ từ kéo áo len của cô lên, cặp ngực bắt đầu lộ ra.

- Tại sao?

- Vì nhà.
Từ Xuân Nhạn thở dài một tiếng. Cô thấy ngực hơi lạnh nên rúc sâu vào trong lòng Triệu Quốc Đống.
- Người nhà em chị lên An Đô, vợ chồng nó mới đầu muốn tới chỗ Thu Nhạn làm, nhưng làm không được. Chỗ chị thì tiền lương không cao, hơn nữa chủ yếu thu nhập là hoa hồng, em dâu cảm thấy làm không được nên bọn họ ra ngoài làm thuê và thuê nhà ở ngoài. Chị và Thu Nhạn trả tiền thuê nhà giúp, sau đó cho mấy trăm tiền sinh hoạt. Bố mẹ chị cũng theo bọn họ, nhưng bọn họ cảm thấy thuê nhà không hay, liền xúi giục bố mẹ chị đến bảo chị ra ngoài thuê nhà, để nhà bọn họ tới đây ở. Thu Nhạn không đồng ý nên cãi nhau.

- Bố mẹ chị có thể ở lại đây mà.
Triệu Quốc Đống nhíu mày. Chẳng lẽ Từ Xuân Nhạn cảm thấy bố mẹ cô ở đây sẽ không tiện khi hắn về?

- Bọn họ không muốn ở cùng chị và Thu Nhạn.
Từ Xuân Nhạn buồn bã nói.

Triệu Quốc Đống cũng sớm biết quan hệ giữa hai chị em Từ Xuân Nhạn và bố mẹ không tốt. Có vẻ như bố mẹ cảm thấy Từ Xuân Nhạn và Thu Nhạn đều ly hôn nên không may. Hàng năm khi chị em Từ Xuân Nhạn gửi tiền về còn phải tươi cười, nhưng hình như bố mẹ các cô cũng không thích các cô.

Thấy vẻ mặt của Từ Xuân Nhạn lúc này, Triệu Quốc Đống có chút tức giận. Đâu có bố mẹ nào như vậy cơ chứ.

- Không muốn ở cùng chị, lại thấy nhà của chị tốt nên muốn chị giao nhà ra, sau đó chị ra ngoài thuê?
Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng:
- Đây là ý của bố mẹ chị hay vợ chồng em trai chị?

Từ Xuân Nhạn cúi đầu không nói. Bố mẹ và em dâu nói rất khó nghe, nói cô Thu Nhạn đều độc thân, sau này lấy người đàn ông có nhà là được. Từ gia chỉ có một người nối dõi tông đường, căn phòng này coi như hai chị cho em trai lập nghiệp.

Nhưng căn nhà này là do chị em Từ Xuân Nhạn từ thuâ đến mua. Ngoài mấy chục ngàn Triệu Quốc Đống giúp lúc đầu, còn đâu hai chị em phải mất hai năm mới mua được. Tuy nói hai chị em không nên tính toán với bố mẹ, nhưng cứ cho không em trai như vậy thì không muốn. Càng làm Thu Nhạn tức giận là em dâu cứ mở miệng nói như thể nhà này là của Từ gia, theo lý phải nhường cho em trai bọn họ. Cho nên hai bên cãi nhau, Thu Nhạn tức giận đập bình hoa.

Triệu Quốc Đống cũng có chút buồn bực, xem ra vợ chồng em trai Từ Xuân Nhạn muốn nhằm vào căn nhà này. Tính cách Từ Xuân Nhạn dễ mủi lòng, vợ chồng kia có lẽ thấy Từ Xuân Nhạn dễ nói chuyện nên mới đưa bố mẹ ra. Nhưng không ngờ nhà này lại có phần của Thu Nhạn nên không dễ đạt được.

- Chị nghĩ sao?
Một căn phòng đối với Triệu Quốc Đống mà nói thì không đáng gì, chỉ là Triệu Quốc Đống lo đến suy nghĩ của Từ Xuân Nhạn. Từ Xuân Nhạn không muốn bỏ căn nhà do hai chị em cô vất vả mua được.

- Chị không biết.
Từ Xuân Nhạn bắt đầu khóc. Cô ôm sát Triệu Quốc Đống mong có chỗ dựa.