Lộng Triều

Quyển 9 - Chương 35




- Xem sao đã, chỉ mong đừng có trùng hợp như lần này.
Tương Uẩn Hoa gật đầu nói:
- Quốc Đống, tôi đã hỏi Qua Tĩnh về chuyện của cậu. Chị ta cũng không giấu tôi, nói cậu có kinh nghiệm còn thiếu, lần này có lẽ không đến lượt. Mặc dù Bí thư Ninh có chút ấn tượng với cậu nhưng Phó bí thư Tỉnh ủy Yến lại coi trọng kinh nghiệm công tác. Bản thân Trưởng ban Qua cũng thấy cậu không quá thích hợp, cần phải tích lũy thêm.

- Ha ha, tôi cũng không hy vọng lần này mình có cơ hội. Tuổi này của tôi mà làm Thường vụ thị ủy đã không dễ. Nếu mà tiến thêm nữa thì sợ rằng bao người sẽ nói.
Triệu Quốc Đống đoán Tương Uẩn Hoa hiểu lầm ý của mình nên vội vàng giải thích.
- Tôi chỉ là muốn thông qua ngài làm quen với Trưởng ban Qua, dù sao Trưởng ban Qua cũng quản mũ của mọi người, sau này có nhiều lúc cần nhờ mà.

- Ừ, cậu thấy như vậy là tốt. Qua Tĩnh tóm lại cũng dễ quan hệ, chỉ cần chị ta thấy cậu không có ý đồ, làm tốt công việc, nói chuyện hợp ý là được.
Tương Uẩn Hoa gật đầu nói.

Triệu Quốc Đống rót trà cho Tương Uẩn Hoa rồi nói:
- Trưởng ban Tương, Chủ tịch Ứng là người như thế nào?

- Cậu nói về chủ tịch tỉnh Ứng Đông Lưu? Tôi tiếp xúc không nhiều nên khó đoán. Chẳng qua xem ra có tác phong làm việc khác Bí thư Ninh. Đây là người trọng điểm chú ý các việc chi tiết, tôi thấy không chỉ nhấn mạnh phát triển kinh tế, còn rất chú trọng ổn định xã hội.

Tương Uẩn Hoa nói rất hàm súc nhưng Triệu Quốc Đống có thể nghe ra ý nghĩa trong đó.

Chú ý vấn đề xã hội, Ứng Đông Lưu xem ra là người không chỉ coi trọng tốc độ phát triển kinh tế, mà còn chú ý nhiều phương diện khác. Bảo sao Thư Chí Cao lại thay đổi thái độ trong việc cải cách của Tây Giang.

- Ồ, xem ra bên dưới còn phải thích ứng tác phong làm việc của chủ tịch tỉnh mới được. Đơn thuần chỉ lo phát triển kinh tế sẽ bỏ qua vấn đề khác, vậy là không được. Thời này đúng là làm quan càng lúc càng khó.

- Cậu đứng nói chuyện không sợ đau lưng sao? Người khác muốn làm quan phấn đấu bao năm, vậy mà vẫn thành một nhân viên cấp phòng.
Tương Uẩn Hoa cười mắng.
- Chủ tịch Ứng mới đến và cũng cần cùng Bí thư Ninh xây dựng bộ máy. Tôi thấy hai người bọn họ cần một thời gian quá độ giống lúc trước chủ tịch Tô và Bí thư Quý.

Tương Uẩn Hoa cũng không thích hoạt động gì mấy sau khi ăn, ba người nói chuyện một lúc, Dương Thiên Bồi liền cho lái xe đưa Tương Uẩn Hoa về nhà, sau đó hai người đến câu lạc bộ xông hơi.

- Bồi ca, đổi xe rồi ư? Xe Audi này được chứ?
Dương Thiên Bồi mua xe Audi cũng là do Triệu Quốc Đống đề nghị. Dương Thiên Bồi không chú ý tới xe, theo y nói chỉ cần không ảnh hưởng tới hình ảnh tập đoàn là được.

- Cũng được, tôi thì không thấy gì nhưng nghe lái xe nói cũng được.
Dương Thiên Bồi mệt mỏi nằm trên giường. Hôm qua y vừa từ Bắc Kinh về rồi bận rộn với công việc.

- Xe cũng như văn phòng vậy, nó đại biểu hình ảnh của tập đoàn. Thiên Phu to như vậy, tổng giám đốc lại đi xe Santana là sao? Em không chủ trương xa xỉ nhưng có những điểm cần chú ý.
Triệu Quốc Đống gối tay lên đầu rồi nói:
- Anh phải học cách thích ứng với xã hội.

- Đúng thế, anh chỉ là thấy lãng phí. Tập đoàn cũng mua một xe Mercedes - Benz350 để bên Thượng Hải, nói là lấy hình ảnh. Anh nói thật ra nếu cần hình ảnh thì có thể đến mượn của Trường Xuyên là được mà. Nhưng có chút vẫn phải đồng ý để mua.
Dương Thiên Bồi lắc đầu nói:
- Thi thoảng khi đàm phán mới dùng, sử dụng quá ít.

- Bồi ca, anh có quá keo kiệt không? Ông chủ lớn có hơn tỷ mà không biết xấu hổ đi mượn xe Trường Xuyên? Anh không xấu mặt, nhưng em lại thấy đỏ mặt.
Triệu Quốc Đống có chút buồn cười mà nói.
- Đây coi như là đầu tư tài sản cố định, không phải dùng một lần mà.

- Hừ, chú còn không biết xấu hổ mà nói sao? Chú là cổ đông lớn nhất của tập đoàn, anh đây là tiết kiệm thay chú.

- Bồi ca, em không có quan hệ gì đó. Cổ đông lớn nhất là bố em, mặc dù có quan hệ bố con nhưng không liên quan tới em mà. Em cũng không quan hệ đến Thiên Phu.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Em ủng hộ anh tiết kiệm nhưng lúc cần dùng phải dùng, giống như bữa ăn hôm nay vậy.

Dương Thiên Bồi có chút tức giận trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.
- Cậu nói hay nhỉ ..
Dương Thiên Bồi định nói thêm thì thấy bốn cô gái trẻ tuổi đi vào nên im miệng.

Bốn cô gái thành thạo cởi quần áo cho hai người. Chỉ còn lại mỗi quần sịp làm Triệu Quốc Đống có chút giật mình. Nhưng thấy Dương Thiên Bồi biểu hiện bình thường nên hắn cũng đành mặc bọn họ.

Hai cô gái cũng không hề do dự, trực tiếp cởi quần sịp cho Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống lúc này thấy hơi quá nên định nói. Chẳng qua hai cô gái đã lấy quần đùi rộng mặc cho Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống như người trong mộng đi theo Dương Thiên Bồi vào phòng tắm bên trong. Hai chiếc thùng gỗ lớn đang bốc hơi nước nồng nặc.

Hai cô gái sớm đứng trong nước liền xoa bóp cho Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống đã bao giờ được chăm sóc như vậy, chẳng qua hắn nhìn thì thấy Dương Thiên Bồi có vẻ đến nhiều lần nên cũng không quản nhiều.

Hai cô gá cũng đã cởi áo ngoài của mình ra, bên trong chỉ còn áo tắm, bên dưới là chiếc quần lót màu trắng, khi nước ngấm vào thậm chí còn lộ mái tóc đen bên dưới.

Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi, nơi này phục vụ hình như hơi quá thì phải. Một nơi xông hơi đã như vậy, không biết mấy nơi kinh doanh vấn đề kia sẽ như thế nào?

Hai cô gái không hề có gì là xấu hổ, chăm chú làm việc. Bọn họ bắt đầu từ cổ đến vai, nách, tay, chân, tất cả đều được kỳ sạch cho Triệu Quốc Đống.

Ở nơi bí ẩn nhất của người đàn ông, hai cô gái càng chăm chú hơn, đến khi nó ngẩng đậy thì hai cô mới nở nụ cười mà lui ra.

- Bồi ca, anh muốn kéo em xuống nước ư?

Triệu Quốc Đống thấy mấy cô gái cười đùa rời đi thì mới thoải mái dựa lưng vào thành bồn. Hai cô gái vừa nãy làm hắn hỗn loạn. Hắn là người đàn ông bình thường thì sao chịu được như vậy, thiếu chút nữa muốn nâng súng tiến lên. Triệu Quốc Đống mặc dù không phải quân tử nhưng không muốn dính ở mấy nơi này.

- Sao lại là kéo chú xuống nước?
Dương Thiên Bồi cười nói:
- Đó là do chú nghĩ quá phức tạp mà thôi, mình nghĩ biến thái thì có thể trách ai. Tắm ở đây khác nơi khác, chính là có công tác phục vụ, làm như thế nào thấy tốt nhất thì làm như vậy. Chú đừng nghĩ linh tinh.

- Bồi ca, anh tin em không phạm sai lầm sao?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng mà nói.

- Quốc Đống, chẳng lẽ nói chú chưa từng thấy gái? Hay là thằng hơn 20 năm không ăn thịt?
Dương Thiên Bồi trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống mà nói.
- Đừng giả vờ với anh, cái khác không nói, chú dám nói chú và Tiểu Âu không có vấn đề gì sao?

Triệu Quốc Đống á khẩu.

- Lão Cổ đã nói với anh vài lần, nói Tiểu Âu rất quật cường, không biết sao lại mê chú, thà không lấy chồng cũng muốn theo chú. Anh cũng nói với Tiểu Âu rằng chú không thể làm chồng của nó, nhưng Tiểu Âu nói nó thà làm vợ bé của chú cũng được. Anh nói bây giờ đâu phải thời phong kiến, xã hội chỉ cho phép một vợ một chồng.

Dương Thiên Bồi cười hì hì nhìn Triệu Quốc Đống đang không dám nói gì.
- Tiểu Âu nói pháp luật không cho phép nhưng nó tình nguyện ngủ với chú thì sao? Đảng quản trời quản đất có thể quản chuyện hai người tình nguyện lên giường ngủ sao? Nó lại không có chồng, cho dù ai điều tra thì nó cắn răng nói không có thì còn có thể bức cung nó sao? Anh phục chú rồi, chú giỏi, có thể mê hoặc Tiểu Âu đến thế.