Lớp Phó, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa Mà

Chương 43: Quyết định




Thứ ba

Sau bữa sáng đầy tâm sự và tiếng cười, cả nhà giúp Phương cất vali lên xe taxi, sau đó cùng ôm tạm biệt cô. Nhất là mẹ của Minh, luôn miệng dặn dò và nhắn nhủ Phương giữ gìn sức khỏe làm cô cứ cười mãi. Vì chỉ là về nhà thật thôi mà bác cứ lo lắng như thể tiễn con gái đi nước ngoài vậy.

Sau đó, Phương cùng Minh lên taxi chở cậu tới trường. Đến khi Minh xuống xe rồi mà hai chị em vẫn còn nắm tay nắm chân chào tạm biệt mãi không rời. Phương nhắc nhở Minh một thôi một hồi, còn không quên thủ thỉ với cậu mấy câu về Khang làm cậu nhảy dựng lên, và phải đến lúc ấy thì Phương mới yên tâm ra về. Minh vẫy tay nhìn theo chiếc taxi tới khi hòa vào dòng xe cộ tấp nập. Dù trong lòng hơi buồn nhưng cậu vẫn mỉm cười, từ tốn bước qua cánh cổng trường, chuẩn bị cho một ngày mới.

Đi được nửa đường, Minh bỗng thấy Di chạy ngược xuống. Chưa kịp chào đã nghe Di nói:

“Minh…May quá cậu đây rồi. Đi với tớ một lúc được không?”

“Đi đâu?”

“Đi ký mấy thứ ý mà. Tớ đang định đi gọi Khang nhưng có cậu là tốt rồi. Chữ ký của lớp phó cũng được đấy”

Di vừa đi vừa nói còn Minh chỉ gật gù chứ không bận tâm lắm, mấy thứ ký tên này toàn là thủ tục chứ chả quan trọng gì, là cậu hay ai thì cũng thế cả. Rất đơn giản, Di đọc tên lớp để người phụ trách sổ sách đưa sổ lớp cho hai người ký nên chỉ một loáng là xong, vẫn còn khối thời gian trước khi vào tiết.

Trên đường lên lớp, Di hỏi chuyện Minh rất nhiệt tình. Tính của cô vốn như vậy, dù thân hay chỉ là bạn bè bình thường thì vẫn thoải mái tươi cười, không hề e ngại. Biết vậy nên Minh cũng vui vẻ đáp lại, thi thoảng còn bật cười thích thú với những câu đùa của Di. Thế nhưng, đột nhiên nụ cười của cậu biến mất khiến Di phải giật mình khó hiểu. Nhìn theo hướng mắt của Minh, Di gần như sững người ra vì cảnh tượng trước mắt.

Tại sân bóng rổ, nơi đội bóng vừa tạm nghỉ sau một trận đấu, có một đám các bạn nữ đang bu lấy xung quanh và tíu tít trò chuyện với Khang. Việc này đối với Minh vốn rất bình thường vì lâu nay Khang đã luôn được hội con gái hâm mộ, người tỏ tình đếm không xuể. Ấy vậy mà lúc này đây, cậu lại thấy toàn thân ngứa ngáy khó chịu, trong lòng nóng ran lên như lửa đốt. Bởi trong đám con gái ấy, có một người là nổi bật hơn cả.

Người này có dáng người khá cao so với các bạn nữ kia, khuôn mặt xinh xắn cùng nụ cười tươi tắn làm bao cậu con trai đứng xung quanh phải thẫn thờ. Nhưng cái Minh chú ý tới ở cô gái này không phải là vẻ xinh đẹp ấy, mà là cái cách mà cô ta nói chuyện với Khang. Không chỉ cười nói bình thường, cô gái ấy còn cố tình chạm vào người Khang nhưng lại tỏ vẻ vô ý, sau đó bắt đầu cười thẹn thùng như thể mình đang rất xấu hổ vậy. Dù người xung quanh không để ý, Minh vẫn có thể nhìn thấy rõ hành động của cô ta. Hơn nữa, cái cách Khang cười trừ để đáp lại những cử chỉ ấy thể hiện rõ rằng Khang không hề cảm thấy thoải mái, vậy mà cô gái kia chẳng thèm đoái hoài mà vẫn tiếp tục cư xử một cách quá đà, khiến Minh không thể không thấy ngứa mắt.

Lúc ấy, tiếng Di e dè cất lên:

“Cậu ổn chứ Minh? Tớ nghĩ bọn mình nên…”

“Cậu biết đó là ai không?”

Minh hỏi Di ngay khi cô còn chưa nói hết câu, giọng nói của cậu tuy không thay đổi nhưng lại chứa đầy sát khí, làm Di sợ đến nỗi suýt nói vấp:

“Hình như…À, tớ nhớ rồi, là Thu lớp 11 toán…”

“Ừm”

Ngay khi Minh vừa đáp lại lời Di, cậu đã nhận thấy Khang có vẻ đang chuyển hướng nhìn về phía hai người. Lập tức, cậu rảo bước đi nhanh khỏi chỗ ấy tới cầu thang để tránh không bị Khang nhìn thấy, vừa đi vừa gọi:

“Đi nào Di”

“A…chờ tớ”

Lên lớp, Di trở về chỗ ngồi kiểm tra sổ sách cũng như các thông báo của lớp. Trong khi đó, Minh đặt cặp ngồi xuống ghế, cố gắng giữ vẻ mặt tươi tỉnh để hội bạn cậu đang tán gẫu phía trên không nghi ngờ. Ngoài mặt bình thản là thế, nhưng trong người Minh thì như đang có bão lửa hoành hành. Không hiểu là do cậu lơ là không để ý tới tình hình hiện tại, hay là do sự việc này chỉ mới xảy ra gần đây mà đùng một cái, cậu lại phải chứng kiến cái cảnh tượng đáng ghét ấy. Thật vừa sốc vừa bất ngờ.

Tên cô gái ấy là Thu, cùng lớp 11 nghĩa là bằng tuổi. Nhưng Thu là người thế nào? Cô ta quen Khang từ bao giờ và sao lại có thể hành động quá trớn như thế? Có lẽ nào cô ta định tán tỉnh Khang?… Hàng loạt các câu hỏi không lời giải thi nhau hiện lên trong tâm trí Minh khiến cậu phải chau mày lại đau đầu. Đang xoa bóp trán, Minh chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc:

“Cậu sao thế? Nhức đầu à?”

Khang đã ngồi xuống bên cạnh và vòng một tay ra sau lưng Minh. Trong giây phút ấy, những thắc mắc bấy giờ hiện hữu trong đầu đã liên tục hối thúc cậu lên tiếng hỏi Khang để làm cho ra nhẽ chuyện này. Khiến tim Minh đập liên hồi, lòng dạ bồn chồn không yên, tâm trí rối bời,…cứ như một áp lực vô hình đang kêu gào đòi được giải thoát ra ngoài vậy.

Im lặng mất một lúc, Minh ngẩng lên nhìn Khang, mỉm cười:

“Hơi buồn ngủ thôi”

Khang nghe vậy thì yên tâm, sau đó tiếp tục thân mật với Minh như mọi ngày. Trong khi ấy, nhìn Minh trò chuyện với Khang bằng thái độ vui vẻ khác hẳn lúc ở dưới hành lang, Di chỉ biết thở dài lo lắng:

*Cậu đang nghĩ gì thế hả Minh?*

Giờ ra chơi

Nga vừa ngân nga hát soạn sách vở cho tiết sau, chợt có người gõ nhẹ vào lưng làm cô giật mình. Quay sang, Nga thấy Liêm đang nhìn mình, trông có vẻ lúng túng hơn hẳn mọi ngày. Cô hỏi:

“Gì thế mày?”

“Ờm….”

Liêm ngập ngừng đáp, hết nhìn Nga rồi lại nhìn xuống đất, trong khi một tay để sau lưng dường như đang giấu thứ gì đó. Cậu nói:

“…Hôm nào mày rảnh?”

“Để làm gì?”

Nga ngạc nhiên hỏi, hiếm khi thấy Liêm úp úp mở mở, thiếu tự tin thế này. Khiến cô rất tò mò nhưng lại không muốn giục giã, bởi càng làm thế thì càng khiến người ta rối hơn. Đồng thời, trong đầu Nga bắt đầu xuất hiện những thắc mắc, rằng vì sao Liêm lại hay cư xử kỳ lạ như vậy, và nhất là khi chỉ có hai người. Dù rất thân nhau và thường xuyên chia sẻ tâm sự, Liêm vẫn là một người ít thể hiện cảm xúc của mình. Bởi vậy, Nga vẫn không thể hiểu nổi nguyên nhân của việc này, định hỏi trực tiếp rất nhiều lần rồi nhưng rốt cục lại quyết định không làm vậy. Thành ra đến bây giờ vẫn phải băn khoăn khó hiểu thế này đây.

Ậm ờ một lúc Liêm mới nói:

“Tao muốn rủ mày đi…”

“À há, đang giấu cái gì đây?”

Bỗng Ân từ đâu xuất hiện, cười một tiếng rõ to rồi còn tiện tay giựt luôn thứ Liêm đang cầm. Vừa bất ngờ vừa bối rối, Liêm không kịp ngăn Ân lại, tới khi định hình rõ sự việc thì đã thấy Ân phe phẩy hai tấm vé trên tay, miệng cười nhe nhởn:

“Vé xem phim cơ à? Mua bao giờ thế?”

“Uâyy, là vé xem phim sao? Hóa ra mày định rủ tao đi xem phim à?”

Nga cười hớn hở nhìn Liêm khiến cậu càng cuống hơn, nét mặt hiện rõ sự xấu hổ. Còn Ân ngẩn tò te ra nhìn hai người, hỏi:

“Cái gì mà rủ cái gì vậy?”

“Không gì cả, không…”

“Chẳng phải mày vừa nói muốn rủ tao….mà?” – Nga thắc mắc

“Ý tao không phải thế, là…”

“Ơ không rủ gì mà ý cái gì cơ? Giải thích xem nào?”

Liêm gần như muốn phát điên lên vì một bên là Ân đang dò xét việc làm của cậu, một bên là Nga đang sắp mất kiên nhẫn trước thái độ kỳ quặc mà cậu thể hiện. Đang yên đang lành tự dưng lại lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy, làm hỏng hết cả kế hoạch mà cậu gần như đã có thể thành công nếu không có sự phá đám vô duyên của Ân.

*Đồ quỷ, hết việc rồi hay sao mà lại xuất hiện đúng lúc quan trọng thế này, tức quá!!!*

Trong lúc Liêm còn đang nghĩ xem nên làm thế nào để chấm dứt chuyện này một cách êm xuôi, thì Ân “À” lên một tiếng:

“Lộ rồi con ơi”

“Lộ gì?” – Nga hỏi

“Hai đứa mày đi xem phim mảnh nhá”

Ân cười đắc chí với phát hiện của mình, nét mặt hiện lên ý đồ nguy hiểm làm Liêm rợn tóc gáy. Nghe vậy, Nga nói:

“Mảnh đâu mà mảnh, Liêm còn chưa nói gì mà”

“Tao…”

“Đằng nào mà chả thế, thôi nhận đi ông”

Ân huých vai Liêm chọc ghẹo, còn Nga ngồi ngay bên cạnh cứ cười khúc khích. Cuối cùng, Liêm lấy lại bình tĩnh, nhìn Nga nói:

“Ừ! Tao muốn rủ mày đi xem phim”

“Há há há, cuối cùng cũng chịu khai”

Ân ngửa mặt lên cười ha hả, vỗ tay đôm đốp làm Liêm chỉ muốn đập cho một trận. Không để Liêm phải đợi lâu, Nga gật đầu ngay:

“Đi chứ đi chứ, hiếm lắm mới có dịp được mày rủ đi chơi nha”

“Không hẳn là…”

Liêm chưa kịp nói hết câu, Ân liền xen vào:

“Cứ toe toét nữa đê, rủ nhau đi riêng mới ghê chứ. Tao đi kể với mấy đứa kia đây hô hô hô”

“Thoải mái”

“Đừng…”

Nga và Liêm đồng thanh đáp rồi quay sang nhìn nhau, Nga nhíu mày:

“Sao lại “đừng”? Đi chơi mảnh một lần thôi mà sợ gì”

“Tại…tại…”

“Ngại chứ còn gì nữa” – Ân búng tay

“Đồ vô duyên”

Nga liếc xéo Ân một cái nhưng Ân không để tâm, tiếp tục trêu chọc Liêm:

“Ừ sợ gì Liêm nhở, thế tôi đi kể nhá”

“Không được…”

Liêm nhất quyết không hùa theo trò đùa của Ân, trái lại còn tỏ ra rất nghiêm túc khiến Nga ngớ cả người ra nhìn thằng bạn mình hành xử khác thường mà không rõ nguyên do. Trong lúc ấy, Ân luôn miệng dọa sẽ “mách” với mấy người kia còn Liêm thì khổ sở tìm cách ngăn Ân lại. Trêu chọc chán chê, Ân nói:

“Thì thôi không kể nữa, nhưng mà…”

“Muốn gì đây?” – Liêm nghiến răng

“Muốn tôi giữ miệng thì ông phải cho tôi mượn thẻ game ông mới mua”

Nga ngã ngửa ra vì cái trò “tống tiền” ngớ ngẩn đến nực cười của Ân. Hóa ra nãy giờ Ân đe dọa Liêm là vì cái thẻ game mà mấy hôm nay cậu năn nỉ ỉ ôi mãi Liêm vẫn không cho mượn. Vậy nên mới dẫn đến sự việc dở khóc dở cười như vừa rồi.

Nhìn bộ mặt đắc thắng của Ân mà Liêm phải tự hỏi vì sao mình lại có một đứa bạn “tốt” thế này, khủng bố nhau vì một cái thẻ game. Nhưng rồi cậu cũng đành chấp nhận, thở dài một tiếng:

“Rồi, mai đưa. Làm xước 1 vết thì xác định lên bàn thờ nhá”

“Khỏi lo. Tôi sẽ trả lại nguyên vẹn không thiếu mảnh nào”

Nói rồi Ân tung tẩy chạy đi trước khi Liêm kịp hiểu ra mình vừa bị trêu lần nữa. Định đuổi theo tóm Ân lại đánh cho no đòn thì Nga đã kéo áo cậu lại. Liêm ngồi xuống, nãy giờ mải chống đỡ thằng bạn Ân trời đánh mà cậu suýt thì quên mất việc chính của mình, giờ chỉ biết im lặng chờ phản ứng của Nga. Nhìn Liêm một lúc, Nga bật cười khúc khích:

“Chỉ là đi xem phim thôi chứ có gì đâu”

“…”

“Lại còn để Ân nó lấn lướt nữa, mày ngây thơ quá đấy. Lần sau cứ đập nó cho tao, hehe”

“Tại vì…tao…”

Liêm lúng túng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, tìm cách chuyển sang chủ đề khác:

“Mà thôi mày đừng bận tâm. Cố gắng sắp xếp lịch đi nhá”

“Ừ”

Kết thúc cuộc nói chuyện là tiếng cười gượng của Liêm còn Nga cũng không hỏi thêm gì nữa. Biết Liêm đang có tâm sự nhưng chưa dám nói ra, Nga liền quay về bàn luận về những chuyện mà bình thường hai đứa vẫn thường nói. Mặc dù miệng cười nói như chưa có chuyện gì xảy ra, Nga vẫn rất băn khoăn, tự nhủ chắc chắn phải tìm cho ra nguyên nhân của chuyện này.

Trong lúc đó

*Mệt quá, sao trường cứ đặt ra lắm thứ giấy tờ thế không biết. Có để làm gì đâu chứ, chỉ tổ tốn thời gian của học sinh*

Di vừa rời khỏi văn phòng trường vừa than thầm trong đầu. Công việc của bí thư lớp tuy không vất vả như lớp trưởng nhưng lại cứ phải lo liệu từ những bản thông báo cho tới các sự kiện, khiến Di nhiều lúc chỉ muốn xin từ chức luôn cho lành.

Từ văn phòng về lớp có một đoạn hành lang nối với sân bóng, và cũng không hiểu sao lần này Di lại đưa mắt nhìn ra sân tìm kiếm Khang. Dường như chuyện sáng nay đã khiến cô vô thức làm thế, dù thực sự trong lòng chỉ có ý định đi lên lớp. Cảm giác như cứ lần nào quan sát là lần ấy sẽ bị cảnh tượng ban sáng đập vào mắt vậy, vừa khó chịu vừa tò mò.

Khang vừa ghi bàn quyết định bằng cú ném rổ xuất sắc. Quả bóng vừa lọt lưới là cả đội lao tới ôm vai bá cổ Khang mừng chiến thắng, còn đám con gái ngồi xem thì hò reo vỗ tay nhiệt liệt. Như vậy là bình thường, chẳng có gì đáng để quan tâm. Nhưng chỉ ngay sau đó vài giây thôi, ngay khi Di định đi tiếp thì lại thấy Thu chạy đến gần Khang bằng khuôn mặt không thể tươi hơn. Không chỉ đứng ở khoảng cách rất gần, Thu còn cố tình ôm tay Khang đung đưa, cười cười nói nói cứ như thể thân thiết lắm vậy, còn Khang vì lịch sự mà để yên không nói gì, dù trên nét mặt hiện rõ vẻ bất bình. Chứng kiến những hành động ấy của Thu, không chỉ riêng Di, mà hầu như tất cả hội con gái hâm mộ Khang ở đó đều khó chịu ra mặt. Đến cả đám con trai còn có người bĩu môi khinh thường hoặc rỉ tai nhau chê trách, hay một số khác thì phẩy tay tỏ vẻ “không thèm chấp”. Nhưng dù mọi người xung quanh có thái độ thế nào, Thu vẫn mặc kệ mà tiếp tục bám dính lấy Khang, khiến nhiều người ngồi gần đấy phải quay sang hỏi nhau rằng:

“Nó có biết xấu hổ là gì không thế?”

Tự thấy đôi mắt mình đã chịu đựng đủ, Di nhanh chân bước dọc theo hành lang rồi đi lên cầu thang. Đi suốt 3 tầng trường, Di chỉ có một ý định duy nhất là kể với Minh những gì mình vừa thấy để cậu cảnh giác về cô gái kia. Bởi Di chắc chắn rằng không chỉ riêng một lần lúc sáng có cả Minh đứng ở đó, mà dường như cứ lúc nào có cơ hội là Thu sẽ lại làm phiền Khang như cái cách mà cô ta thể hiện ở dưới sân.

Thế nhưng vừa bước vào lớp, ý định ấy của Di nguội dần một cách nhanh chóng. Bao nhiêu bước tới chỗ Minh ngồi là bấy nhiêu lần khí thế của cô giảm đi. Và đến khi tới nơi, dù vẫn còn đấu tranh tư tưởng giữa việc kể hay không kể, Di lại vô thức gọi to:

“Minh…”

“Hở?”

Minh ngẩng lên và thấy sắc mặt của Di rất lạ, cậu hỏi tiếp:

“Sao thế cậu?”

Di nuốt nước bọt, giọng ngập ngừng:

“Tớ vừa thấ…”

Minh vẫn ngồi yên đợi Di trả lời, trong khi cô đang rất phân vẫn không biết liệu việc mình sắp làm là đúng đắn. Càng im lặng, Di càng tự thấy sốt ruột. Chẳng hiểu sao cách đây vài phút cô còn chắc như đinh đóng cột là sẽ kể với Minh, vậy mà giờ cứ câm như hến không dám nói ra, rốt cuộc thì cô đang sợ điều gì chứ?

Không muốn kéo dài tình trạng này thêm, rốt cuộc Di đã mở miệng:

“Tớ vừa xuống văn phòng, thấy bày đặt ra nhiều thứ giấy tờ lắm. Chắc phải nhờ cậu ký nữa rồi”

Di nói xong thì khẽ cười như để thuyết phục Minh hơn để cậu không nghi ngờ thái độ kỳ lạ trước đó của cô. May sao, Minh chỉ cười đáp:

“Tưởng gì chứ, ký thêm vài lần nữa cũng có sao đâu”

“Ừ…Thế thì tốt rồi. Tớ về chỗ đây, lúc khác nói chuyện nhé”

“Ok, bye bye”

Di vừa bước về bàn vừa khẽ thở dài. Một bên cô tự hỏi bản thân sao lại không nói ra những gì lúc trước muốn nói, một bên cô lại thấy hài lòng một cách khó hiểu vì đã không để Minh biết chuyện. Có lẽ, Di tự thấy rằng mình không nên xen vào chuyện của người khác, và dù sao thì Thu vẫn chưa làm gì quá đáng tới mức phải báo động, nếu chưa gì đã kể lể loạn lên thì rất có thể sẽ khiến mọi chuyện rắc rối hơn và còn gây hiểu nhầm nữa. Vậy nên Di đã mỉm cười với chính mình, cho rằng điều mình làm là đúng, sẽ tốt hơn cả nếu như cứ từ từ quan sát và đưa ra kết luận, thay vì hành động một cách thiếu suy xét và hấp tấp.