Lớp Phó, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa Mà

Chương 49: Tối hôm đó




Tối hôm đó

Minh đang cuộn tròn trong chăn trên chiếc giường êm ấm và xem bộ phim yêu thích. Mùa đông lạnh căm làm cậu chỉ muốn được như thế này mãi, không quên kèm theo một ước muốn nho nhỏ là có Khang bên cạnh chia sẻ niềm vui ấy cùng mình. Nghĩ tới Khang, bất giác Minh thấy nhói ở trong lòng khi chuyện hồi sáng lại ập đến, và nỗi bất an thì bắt đầu lớn dần lên choán hết cả tâm trạng thoải mái của cậu. Sự khó chịu kéo dài được một lúc thì điện thoại của Minh rung lên, là Khang nhắn tin tới.

Bình thường hai người vẫn hay nhắn tin với nhau vào tầm này, nhưng không hiểu sao tối nay khi cầm chiếc điện thoại lên, Minh lại cảm thấy hồi hộp kỳ lạ. Phải chăng vào những lúc thế này, thì chỉ cần một điều bé nhỏ như vậy cũng đủ để khiến cho cậu vừa vui vừa bồi hồi đến thế. Mở máy ra, Minh chăm chú đọc tin nhắn trên màn hình:

“Đang làm gì thế Minh? Đỡ mệt rồi chứ?”

“Tôi khỏe rồi, đang xem phim” – Cậu nhắn lại

“Hoạt hình à?”

Minh bật cười khi đọc tin nhắn ấy rồi nhanh chóng trả lời:

“Phim hài người thật đóng, có phải tôi chỉ toàn xem hoạt hình đâu”

Ngay sau đó là một tin nhắn với biểu tượng mặt cười của Khang, rồi không thấy nói gì nữa. Điều ấy làm Minh thắc mắc không hiểu vì sao tự dưng Khang lại im bặt như thế. Ban đầu cậu cho rằng Khang bận việc gì đó nên chưa nói chuyện tiếp được, bèn đặt máy xuống rồi xem tiếp bộ phim, thi thoảng lại bò lăn ra cười. Nhưng chỉ được một lúc, Minh lại thấy băn khoăn vì chờ mãi mà vẫn chưa có động tĩnh gì. Hay là vì Khang không có hứng nói chuyện nữa? Mà kể cả thế thì Khang cũng nên nhắn gì đó để cậu biết chứ, đằng này lại ngừng nhắn tin một cách đột ngột, không hiểu vậy là sao nữa.

Gần nửa tiếng đã trôi qua, bộ phim cũng sắp kết thúc, và Minh thì chẳng còn hứng để xem phim nữa. Cậu cứ lăn qua lăn lại trên giường, chốc chốc lại nhìn chiếc điện thoại với hy vọng màn hình sẽ bất ngờ bật sáng, và ngay khi cái ý định từ bỏ việc chờ đợi xuất hiện trong đầu Minh, thì điện thoại của cậu bắt đầu rung lên.

Minh gần như tức khắc vồ lấy cái máy, tên của Khang hiện trên màn hình khiến cậu vừa mừng vừa hồi hộp. Minh nhanh chóng mở khóa điện thoại, và nội dung tin nhắn hiện ra:

“Cậu đang giấu tôi chuyện gì phải không?”

Tim Minh giật thót khi đọc dòng chữ ấy, vậy là Khang đã biết rồi sao? Rõ ràng lúc sáng cậu đã che giấu cảm xúc của mình rất tốt cơ mà, và cách Khang quan tâm cậu không có vẻ gì là nghi ngờ cả. Vậy mà giờ Khang lại hỏi thế, thật không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa. Là do cậu sơ suất, hay là do Khang quá tinh tường? Băn khoăn là thế, Minh vẫn quyết định sẽ không nói cho Khang biết sự thật:

“Ông nói thế là sao? Mọi chuyện vẫn ổn mà”

Đọc câu ấy xong, Khang chỉ biết lắc đầu. Minh đúng là ngốc quá mà, đến lúc này rồi mà còn cứng đầu như vậy để làm gì chứ. Cậu nhắn trả lời:

“Thôi nào, tôi hiểu cậu hơn thế mà Minh. Cậu vui hay buồn chẳng lẽ tôi không biết, đừng giấu tôi nữa.”

Dù biết mình đã bị phát hiện, nhưng Minh vẫn cố chối đến cùng:

“Ông đừng có nghĩ linh tinh, tôi không sao thật mà”

Tới lúc này thì Khang thực sự phát cáu, lập tức gọi điện cho Minh chứ không nhắn tin nữa. Thấy Khang gọi tới, Minh biết chắc rằng mình đã làm Khang phải bực mình, định bắt máy nhưng lại thôi vì không biết sẽ phải đối đáp với Khang thế nào. Do dự mãi, đến cuộc gọi thứ 2 cậu mới dám trả lời:

“Sao thế…?”

“Cậu còn hỏi “sao” được à? Có biết vì sao tôi phải gọi cho cậu không?”

Giọng Khang vang lên đầy bực bội từ phía đầu máy bên kia, dù biết sẽ thành ra thế này nhưng Minh vẫn không khỏi sợ hãi, lí nhí nói:

“Tôi…tôi không…”

“Không hả? Vậy để tôi nói cậu biết, là vì cái tính bướng bỉnh của cậu đấy, lúc nào cậu cũng tỏ ra mạnh mẽ, không bao giờ chịu thừa nhận cảm xúc thật của mình. Tôi còn nhớ cậu nói sẽ tin tưởng tôi, nhưng tại sao vào những lúc thế này cậu lại hành xử khách sáo quá vậy? Chẳng nhẽ chia sẻ với tôi khó khăn đến thế sao?”

Minh chỉ biết im lặng lắng nghe từng câu từng chữ của Khang, lời nói không nặng nề nhưng lại khiến cậu cảm giác như ngừng thở. Nằm yên chờ Khang nói xong, cậu mới khẽ đáp:

“Xin lỗi…Tôi xin lỗi…Chỉ là vì tôi không muốn làm ông lo lắng, cho nên…”

Lúc này Khang đã trút được phần nào nỗi lòng, nghe Minh nói thế thì cũng nguôi giận, liền dịu giọng xuống:

“Nhìn cậu chịu đựng một mình như thế còn khiến tôi lo nhiều hơn đấy Minh à. Hãy chia sẻ với tôi bất cứ khi nào cậu muốn, tôi sẽ luôn lắng nghe và giúp cậu vượt qua mà.”

“Uhm…”

Thấy Minh đã có vẻ chịu nghe lời, Khang mới lên tiếng dỗ dành:

“Nói tôi nghe nào, cậu buồn vì chuyện gì? Có phải chuyện sáng nay giữa tôi và bạn gái kia…?”

Thực sự Minh vẫn không muốn thừa nhận điều đó một chút nào, bởi cậu cảm thấy rất xấu hổ và có phần ngốc nghếch khi lý do khiến mình buồn cả một ngày trời lại chỉ là một cái ôm. Dẫu là thế, Minh vẫn quyết định phải thành thật với Khang, cậu ấp úng đáp:

“Phải…Tôi đã thấy bạn ấy nhảy lên ôm ông. Lúc đó…tôi tức lắm, nhưng nghĩ lại thì thấy mình thật vô lý khi…”

Bỗng Khang bật cười làm Minh phải ngừng lại, bối rối hỏi:

“C-Cười gì chứ?”

“Vì cậu đấy”

“Sao lại vì tôi?”

Nghe vậy, Minh càng thấy thắc mắc hơn, còn Khang thì bình tĩnh giải thích:

“Cách suy nghĩ của cậu khi ghen đó, thực sự rất đáng yêu. Có thể cậu thấy vô lý nhưng điều ấy là hết sức bình thường, vì nó thể hiện rằng ta yêu người kia nhiều đến thế nào. Nếu là tôi trong hoàn cảnh tương tự, chắc tôi sẽ điên lên vì tức chứ không thể ngồi yên được như cậu đâu.”

Nói đến đây Khang lại cười:

“Hơn nữa cậu cũng đã bộc lộ cảm xúc của mình với tôi, tôi vui lắm Minh à”

Lúc này, Minh không biết nên nói gì hơn ngoài một tiếng “Ừ” gượng gạo, nhưng trong lòng cậu lại chỉ muốn nói với Khang rằng cậu cũng đang rất vui vì đã có thể bộc bạch tâm sự của mình cũng như được nghe những lời tình cảm ấy của Khang. Và đúng, cậu ghen vì cậu yêu Khang, cậu không muốn bất cứ ai ngoài mình được thân mật với Khang, bởi chỉ có cậu được quyền làm điều đó mà thôi. Suy nghĩ ấy phải chăng là quá ích kỷ, nhưng biết làm sao được, khi mà hình ảnh của Khang đã in sâu trong trái tim Minh mất rồi.

“Còn chuyện sáng nay…”

Minh vội thoát ra khỏi dòng suy nghĩ khi nghe Khang nhắc tới việc đó. Qua điện thoại có thể nhận thấy Khang đang do dự về điều mình định nói, nhưng rồi rất nhanh chóng, Khang hắng giọng một tiếng rồi tiếp tục:

“Đó là Thu, bạn ấy lên lớp mình vì muốn nhờ tôi kèm học mấy môn, và khi tôi đồng ý thì chắc Thu vì quá vui mà đã…”

“Ừ…”

“Lúc đấy tôi cũng bất ngờ lắm, chưa kịp phản ứng thì chuyện đã xảy ra rồi…ch-chứ tôi không hề có chủ ý đâu. Cậu tin tôi chứ, Minh?”

Minh phải bụm miệng lại để không phát ra tiếng cười, hiếm khi nào cậu thấy Khang trở nên lúng túng đến nỗi suýt nói lắp như thế, chắc là đang lo sợ sẽ bị cậu giận đây mà. Hóa ra một người luôn chín chắn như Khang cũng có lúc thật trẻ con, vừa cười thầm trong bụng Minh vừa đáp:

“Sáng nay tôi thấy rồi, là Thu chủ động ôm ông chứ ông không làm gì cả. Yên tâm đi, tôi tin ông mà.”

Nghe Minh nói vậy, Khang liền cười vui mừng:

“Vậy là tốt rồi, tôi sẽ không phụ lòng tin của cậu đâu Minh à”

“Khéo nói quá đấy” – Minh cười đáp

Lúc này cũng đã khuya, hai người trò chuyện một hồi thì Khang nói:

“Muộn rồi đấy, đi ngủ đi Minh”

“Ừ, ông cũng ngủ đi nhé, good night”

Nói rồi Minh định cúp máy, chợt nghe tiếng Khang gọi:

“Hôn tôi một cái đã nào”

“Hâm à? Hôn hít gì giờ này” – Minh bật cười

“Hôn qua điện thoại cũng được mà”

Thấy Khang cứ nài nỉ mãi, Minh cũng không nỡ từ chối, cậu nhắm tịt mắt rồi hôn chụt một tiếng vào chiếc di động:

“Hài lòng rồi chứ?”

“Trên cả mãn nguyện” – Giọng Khang đáp đầy vui sướng

“Ông thật là…Xong rồi thì tôi cúp máy đây”

“Uhm, ngủ ngon nhé Minh”

“Ông cũng thế”

Minh đặt chiếc điện thoại xuống, tắt đèn phòng rồi nhảy lên giường nằm. Cuộc nói chuyện với Khang đã giúp cậu an tâm hơn rất nhiều, trong lòng không còn dấu hiệu của cái cảm giác khó chịu hồi sáng nữa mà là một sự ấm áp khó tả. Vừa nhớ lại những tâm sự giữa hai người, Minh vừa mỉm cười một mình, rồi cứ thế, cậu ngủ thiếp đi lúc nào không hay…

Thứ Sáu

Tiếng chuông tan học vừa vang lên là Thu nhanh chóng rời khỏi lớp. Sau khi leo vội cầu thang để lên hành lang tầng ba, cô liền đi một mạch tới lớp 11 Anh 1, trong lòng phơi phới lạ thường khi ý nghĩ được Khang kèm học liên tục hiện lên trong tâm trí. Thế nhưng vừa mới nhìn vào trong lớp, Thu đã thấy Khang cùng cậu bạn cùng bàn đang cười nói rất thân mật. Lập tức máu ghen nổi lên, nhưng không vì thế mà Thu mất bình tĩnh. Biểu hiện tươi tỉnh hết sức có thể, Thu lên tiếng gọi:

“Khang ơi…”

Đang vui vẻ thì bị gián đoạn bởi người mà cậu không muốn gặp nhất, Khang chán nản quay ra cửa lớp, cố cười đáp:

“Đợi tớ một lát”

Nói rồi Khang quay sang Minh, không biết nói gì hơn ngoài cười ái ngại. Vốn đã hiểu chuyện, Minh khẽ gật đầu rồi mỉm cười thông cảm với Khang:

“Ông cứ đi với Thu đi, tôi không phiền đâu mà”

“Uhm, vậy tôi đi đây, cậu về cẩn thận nhé”

“Nhớ mà, thôi đi đi kẻo người ta chờ”

Nghe lời Minh, Khang chào tạm biệt cậu rồi xách balo đi ra ngoài. Từ chỗ Minh đứng có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt hớn hở của Thu khi gặp Khang, nhưng điều khó chịu hơn cả là cái liếc nhìn đầy hiểm ác của Thu dành cho Minh trước khi cùng Khang rời khỏi đó. Trong lúc Minh còn đang khựng lại vì sốc thì các bạn đã kéo nhau đến bên cậu, Ly và Ân lên tiếng đầu tiên:

“Nó lại làm thế nữa kìa, thấy rõ rành rành luôn”

“Thấy chưa mấy đứa kia, nó lòi đuôi chuột rồi đấy”

Đứng trước cái chỉ tay của Ân, Nga và Liêm chỉ biết gật đầu đồng tình. Trong sáu người, trừ Khôi trầm ngâm lắng nghe tình hình ra, thì Ân và Ly là có vẻ bức xúc và nói nhiều nhất. Cả hai cứ thi nhau phỏng đoán về đủ thứ khả năng xấu có thể xảy ra mà tác nhân chính là Thu, rồi câu sau nối câu trước cảnh bảo Minh phải hết sức cẩn thận, đồng thời cũng phải quản lý Khang nghiêm ngặt hơn kẻo bị “cướp” mất. Thấy Minh có vẻ choáng váng, Khôi vội lên tiếng:

“Từ từ nào, đừng có suy diễn lung tung chứ. Như thế chả giải quyết được gì mà chỉ khiến Minh lo hơn thôi”

Ly và Ân nghe thế thì cũng thôi không nói nữa, lúc ấy, Minh quay sang Khôi cười:

“Cảm ơn ông”

Rồi nói với mọi người:

“Tao cũng thấy rồi, nhưng tao tin Khang sẽ không bị dụ dỗ đâu. Chúng mày đừng quá bận tâm”

Những tưởng các bạn sẽ phải thán phục sự bình tĩnh của mình, Minh đã không ngờ rằng chỉ sau khi cậu dứt lời vài giây, một tràng cười lớn liền vang lên, kèm theo giọng trêu chọc của Ly:

“Ôi chao, giờ mới chịu nói câu đấy hả mày”

“Ngày xưa lúc Khang tán tỉnh thì suốt ngày nghi ngờ này nọ, giờ thì…” – Nga tiếp lời ngay

“Nghe oai như cóc” – Ân vẫn cười không ngừng

“Chúng mày…”

Minh bặm cả môi lại vì tức, chưa kịp phản bác thì Khôi đứng sau vỗ vỗ vào vai tỏ vẻ thông cảm:

“Thôi ông ạ, chấp nhận số phận đi”

“Lại cả ông…”

“Thôi đi nào, lại về muộn cả lũ bây giờ”

Không để cho Minh có cơ hội nói thêm câu nào, Liêm hô hào rồi kéo cả nhóm ra về. Tất nhiên, điều ấy không có nghĩa là Minh đã thoát khỏi “số phận” của mình. Suốt dọc đường xuống nhà xe, cậu luôn bị cái lũ yêu quái ấy trêu chọc rồi cười ha hả vì thích thú, làm bao nhiêu người nhìn còn Minh thì xấu hổ muốn chết. Lòng tự hỏi kiếp trước đã làm gì nên tội để bây giờ gặp phải một lũ bạn trời đánh thế này, lúc quan tâm chia sẻ thì rất nhiệt tình mà khi hội đồng bắt nạt cậu thì độ hăng hái còn gấp bội phần. Thật không biết nên cười hay nên mếu nữa.

Nhưng ít nhất thì họ cũng ra về trong vui vẻ…