Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

Chương 10




“Hắc hắc, thực vật tiểu đệ, thơm quá a ~ có thứ gì ăn ngon ngon không?” Đối với cái đồ vô sĩ vừa gặp mặt đã trơ mặt ra dính sát bên người mình này, Hắc Diệu Chi Ngân đen cả mặt, học theo Quy Vu Tịch Diệt dùng lãnh khí trên người ép đối phương đuổi ra khỏi phạm vi tầm mắt, bất quá phương pháp này tựa hồ không có tác dụng với tên vô lại kia, Hắc Diệu chỉ có thể xem thứ lúc nào cũng che trước mắt mình này là rác rưởi, không nói gì chỉ tiếp tục sửa sang lại vật phẩm.

Khi cùng Hắc Diệu nói chuyện phiếm, tên bên cạnh đã tự động cầm lấy lang nướng và thịt gấu ăn mà hắn chưa kịp bỏ vào túi ăn đến vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Đợi cho đến khi Hắc Diệu phát hiện ra, thực vật đã không còn bao nhiêu nữa. Thực vật của ta, thành quả ta vất vả hết nửa ngày!!! Trong lòng hét lên một tiếng thảm thiết, Hắc Diệu Chi Ngân lao qua ôm túi của mình vào ngực, hoàn hảo rau cải cùng nấm hương thang mình đã bỏ vào túi, chỉ có một ít thịt nướng để bên ngoài bị ăn vụng. Quên đi, dù sao mình cùng Tịch Diệt cũng không quá thích ăn thịt, áp xuống lửa giận nổi lên, Hắc Diệu đàn nhẹ một cái trên thụ cầm, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên tay “Cút ngay cho ta, ta sẽ không so đo việc ngươi tùy tiện ăn vụng thực vật của ta!!”

“Ca” một tiếng, hỏa cầu trong tay bị bao vây trong một khối băng hình lục giác, một Tinh Linh đeo kính mắt trong tay cầm pháp trượng đi ra từ Truyền Tống Trận: “Chuyện gì đã xảy ra?”

… Hắc Diệu căm tức nhìn pháp sư bước ra từ Truyền Tống Trận, xem ra cấp bậc của đối phương không thấp, thế nhưng có thể dùng băng hệ ma pháp đông lạng hỏa cầu của mình …

“Phù Tô, ngươi hiểu lầm rồi ~ là Thương Lãng lão đại ăn vụng thịt nướng của người ta.” Tinh Linh đạo tặc gọi Ám Đồng vội vàng hướng pháp sư giải thích.

“Cái gì? Thịt nướng?” Dư quang khóe mắt của Tinh Linh pháp sư nhìn thấy nửa miếng thịt lang nướng còn trong tay Thương Lãng, cặp mắt kính đặt trên mũi hiện lên hàn quang “Không thể tha thứ …”

Hắc Diệu Chi Ngân bị sát khí do pháp sư tản ra làm đông lạnh cả người, mắt thấy pháp trượng trong tay đã ngưng tụ ra một nhũ băng thật lớn, mũi nhọn lóe hàn quang bắn thẳng đến gã chiến sĩ còn đang ăn thịt nướng.

“Này, quên đi, bất quá chỉ là miếng thịt nướng.” Bị nhũ băng kia xuyên qua chắc chắn sẽ xảy ra án mạng … Hắc Diệu hảo tâm khuyên can pháp sư đang nổi giận.

“Tuyệt đối, tuyệt đối, không thể tha thứ!” Pháp sư hét lớn một tiếng, kích thước nhũ băng lớn ra hơn gấp đôi “Có thức ăn ngon như vậy mà chỉ ăn một mình! Nhất định phải giết ngươi!!!”

Hắc Diệu Chi Ngân vừa nghe câu sau của pháp sư thì trên đầu không khỏi hiện ra mấy đường hắc tuyến, “Cái kia … quên đi, ở đây ta còn, mời các ngươi ăn là được.”

Lời vừa dứt, pháp sư vận một thân pháp bào xanh thẫm viền hoa vàng lập tức xoay qua … mỉm cười với hắn, như mộc xuân phong: “Đa tạ, vậy cung kính không bằng tuân mệnh~”

… Nhìn gương mặt ác ma sắp bạo khôi phục thành thiên sứ nho nhã của đối phương, Hắc Diệu Chi Ngân không thể không khâm phục công lực biến đổi sắc mặt của đối phương, dù sao đi nữa Tịch Diệt cùng đồng đội của hắn đều chờ ở đây, hơn nữa cá tính của đạo tặc cùng pháp sư có chút cổ quái, nhưng không khiến kẻ khác chán ghét.

Nhìn mấy miếng thịt nướng mà Hắc Diệu lấy ra từ trong túi, Thương Lãng không khỏi nuốt một ngụm nước miếng thật vang, bất quá sợ nhũ băng trên pháp trượng của Phù Tô, chiến sĩ tham ăn chỉ còn cách ngồi xổm dưới tàng cây mà giết kiến … ╯﹏╰

Cái mũi biến dài ra ngửi ngửi, đột nhiên thân thủ thoăn thoắt không thua gì đạo tặc Ám Đồng chạy nhanh qua đoạt lấy miếng thịt gấu, cắn một ngụm, nheo mắt lại, nhìn thoáng qua bạch sắc thụ cầm được Hắc Diệu đặt một bên, pháp sư tao nhã lấy tay đẩy đẩy cặp mắt kính trên mũi: “Ngươi có lẽ chính là thực vật tiểu đệ mà Thương Lãng từng nhắc đến? Tại hạ Phù Tô, pháp sư Tinh Linh tộc.”

“Nga, ta gọi là Hắc Diệu Chi Ngân, Ma tộc.” Nếu đã mời thì phải mời đến cùng, Hắc Diệu hung hăng nghĩ, lấy những thức ăn lưu cho Quy Vu Tịch Diệt nhất nhất lấy ra, nhất nhất đặt hết trên mặt đất, một mùi hương theo đó bay ra, thanh âm nuốt nước miếng ở một góc cũng theo đó càng ngày càng vang. Đến khi Hắc Diệu Chi Ngân lấy nấm hương nùng thang – món ăn chiêu bài của mình ra, ba người bên này đồng thời nuốt nước miếng. Hắc Diệu đã ăn qua Hắc Diện Bao cứng như đá của hệ thống đương nhiên biết đây là chuyện thống khổ cỡ nào, này cũng là một trong những nguyên nhân hắn khổ luyện trù nghệ.

Ám Đồng nhìn chằm chằm nấm hương nùng thang kia, cảm động đến nước mắt lưng tròng “Thực vật tiểu đệ ~ ta yêu ngươi quá, xin ngươi gia nhập đội của chúng ta, nếu ngươi không chịu gia nhập đội của chúng ta, vậy cho đội chúng ta gia nhập ngươi a …”

Phù Tô với tư thế ưu nhã cầm một cái Hương Thúy Tri Chu Thối cũng vội vàng gật đầu đồng ý, Thương Lãng đang ngồi xổm một bên nhất thời vì mỹ thực mà bị đồng bạn ruồng bỏ …

“Tên gia hỏa Tịch Diệt kia chắc cũng sắp đến?” Pháp sư Phù Tô đã giải quyết xong Hương Thúy Tri Chu Thối bắt đầu hướng đến hoa quả trước mặt.

Mi tiêm Hắc Diệu “đột” một tiếng ngảy dựng, đây sẽ không phải là đồng bọn của Tịch Diệt trong Dong Binh tiểu đội chứ? Trộm nhìn Nhân tộc chiến sĩ Thương Lãng vì không có thực vật ăn mà đang ngồi xổm dưới tàn cây tản mác ra oán niệm, miệng của hắn không khống chế được run rẩy.

“Hẳn là sắp rồi, không phải đã nói rằng chập tối sẽ tập hợp sao? Nói không chừng cái tên kỳ quặc kia đang ngồi trên cây nhìn chúng ta.” Tinh Linh đạo tặc Ám Đồng nhanh tay giải quyết đám hoa quả trước mắt, ánh mắt còn dừng tại đám hoa quả trước mặt Phù Tô, xem ra Tinh Linh tộc này cũng hảo đồ chay. Trong lúc hắn phân thần, Nấm Hương Nùng Thang trước mặt đã biến mất vô tung.

“Tên hỗn đãn nào dám trước mặt tổ tông đạo tặc ngươi trộm đồ!” Ám Đồng phát hiện thực vật bị mất nhất thời giận dữ, Nấm Hương Nùng Thang a ~ ngửi mùi thôi đã làm người ta thèm nhỏ dãi rồi, hắn đã cố để dành ăn sau cùng …

“Là ta.” Ngay cả Hắc Diệu Chi Ngân cũng bị cái bóng hôi sắc đột nhiên xuất hiện này làm hoảng sợ, toàn thân từ trên xuống dưới được bao vây bởi một cái áo choàng hôi sắc, mũ áo choàng thật to che kín cả một mái tóc dài, đến mắt cũng bị che lại, được phụ trợ bởi làn da trắng nõn của cái mũi cao ngất và cái cằm góc cạnh rõ ràng, không giống như loại trắng nõn trong suốt của Tinh Linh tộc, nó như màu của một món đồ sứ thượng đẳng, một màu thuần trắng không tỳ vết, cho dù không nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nhưng chỉ bằng trực giác cũng đủ để biết được đó là một nam nhân thập phần anh tuấn.

“Tịch Diệt!” Bốn thanh âm đồng thời vang lên, Quy Vu Tịch Diệt thản nhiên gật đầu thay cho trả lời, uống một ngụm thang đang cầm trong tay, khóe mắt đảo qua thực vật trước mặt mọi người, đuôi lông mày thoáng thiêu lên “Diệu, tất cả thức ăn của ta ngươi đều chia cho bọn họ?”

Hắc Diệu thở dài một hơi, người này tuy lạnh lùng, nhưng nếu đã nhận định cái gì là của hắn rồi thì sẽ trở nên vô cùng bướng bỉnh, lấy món ăn chiêu bài Nấm Hương Nùng Thang của Hắc Diệu ra mà nói, hắn chắc chắn sẽ bảo Hắc Diệu ngoài mình ra không được đưa món này cho người nào khác ăn …

“Không có, kia là phần của ta, phần của người còn nguyên vẹn trong túi.”

“Không cần quan tâm bọn họ.” Hơi nhíu mi, Quy Vu Tịch Diệt cầm bát canh còn nửa chừng nhét vào tay cung tiễn thủ “Ăn một chút.”

“Ân.” Tiếp nhận uống một ngụm, Hắc Diệu cảm thấy đây hoàn toàn là một hình thức ở chung bình thường mà không chú ý đến những ánh mắt quỷ dị của người khác.

“Cái kia … thực vật tiểu đệ, ngươi biết Tịch Diệt?” Thương Lãng bị mọi người lãng quên một bên rốt cuộc hoàn hồn, mượn danh Quy Vu Tịch Diệt mà tiếp cận.

“Thỉnh gọi ta Hắc Diệu Chi Ngân.” Tuy rằng biết đối phương là đồng bọn của Dong Binh chi đoàn, nhưng Hắc Diệu Chi Ngân thù mới hận cũ đương nhiên sẽ không cấp khuôn mặt hòa nhã cho tên vô lại này.

Thương Lãng bị lời nói lạnh như băng củađối phương đả kích lần thứ hai trở về góc cây giết kiến, không chú ý đến nụ cười sủng nịch trên khóe miệng Quy Vu Tịch Diệt.

“Tịch Diệt, không phải ngươi nói hôm nay sẽ giới thiệu một đồng bọn mới sao, hắn khi nào mới đến?” Ám Đồng thành công giành được một phần rau dưa dường như nhớ đến chuyện gì đó mà ngẩng đầu lên hỏi thích khách Thiên Sứ tộc.

Nghe Ám Đồng nói xong, Quy Vu Tịch Diệt thân thủ vỗ vỗ bả vai Hắc Diệu Chi Ngân ngồi bên cạnh mình.

“Ai? Ngươi nói người kia là thực vật tiểu đệ???” Ám Đồng cùng Thương Lãng trăm miệng một lời kêu lên, ngay cả Phù Tô đang vùi đầu ăn cơm cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập kinh dị cùng nghi hoặc. Kỳ thật nếu như bình thường, bọn họ cũng sẽ sớm đoán được Hắc Diệu Chi Ngân chính là người mà Quy Vu Tịch Diệt nói đến, nhưng người trong miệng Quy Vu Tịch Diệt miêu tả ra có vẻ rất cường hãn, nên bọn họ thế nào cũng không ngờ rằng tiểu tử Ma tộc gầy mong manh, trù nghệ tuyệt vời này là người mà Quy Vu Tịch Diệt nói đến.

“Không phải chứ, Tịch Diệt, thực vật tiểu đệ chính là cung tiễn thủ mà ngươi nói có trình độ cường hãn tuyệt không kém ngươi ư?” Ám Đồng vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm Hắc Diệu Chi Ngân đang sửa sang lại túi đeo tạp vật của mình.

“Không tin?” Mi tiêm xinh đẹp khơi mào một độ cung nho nhỏ.

“Không, không phải.” Trông thấy đối phương nheo mắt lại, Ám Đồng đánh một cái rùng mình, nói giỡn — hậu quả của việc động vào tên sát thủ mặt lạnh này đạo tặc nho nhỏ như hắn tuyệt đối chịu không nổi “Chính là thực vật tiểu đệ không phải ngâm du thi nhân sao?”

“Ám Đồng, chẳng lẽ ngươi đã quên trong còn có những song chức nghiệp giả tồn tại sao.” Tinh Linh pháp sư thật sự chịu không nổi biểu tình ngu ngốc của đối phương mà lạnh lùng nói đánh gảy lời của Ám Đồng.

“Đúng nga ~ ta nghĩ chỉ có Tịch Diệt khác người mới có thể luyện song chức nghiệp …” Lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy độ ấm nhất thời giảm xuống không ít, Ám Đồng biết bản thân đã nói sai vội vàng chữa lửa: “Bất quá Thương Lãng lão đại hảo đáng thương nga, bị thực vật tiểu đệ cũng làm thức ăn ngon và cường hãn như Quy Vu Tịch Diệt chán ghét, chỉ sợ những ngày sau này sẽ không được tốt lắm.”

“Ân? Sao lại thế?” Lông mi xinh đẹp của Quy Vu Tịch Diệt thiêu thiêu.

“Ngươi không biết? Hắc Diệu chính là ngâm du thi nhân mà lần trước ở Mộ Sắc Trấn bị lão đại khi dễ a ~” Tinh Linh pháp sư ngồi một bên lạnh lùng bỏ đá xuống giếng.

“Người lần trước nguyên lai là hắn, Thương Lãng?” Nhân tộc chiến sĩ ngồi xổm một bên run lên, cố gắng co người mình lại để nó nhỏ một chút, bất quá hắn dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không tránh khỏi tầm mắt lạnh băng của Quy Vu Tịch Diệt.

“Tịch Diệt … người ta không phải cố ý …”Chiến sĩ dùng ai binh chi kế muốn tránh đi, nhưng vừa bật người dậy đã bị một chủy thủ cùng một thanh loan đao đồng thời đẩy ngã xuống đất “Thật là, các ngươi một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc …”

Này, người này là biến thái ư? Những đường hắc tuyến trên đầu Hắc Diệu Chi Ngân chỉ có thể dùng câu ‘phi lưu trực há tam thiên xích’ để hình dung. (Câu này lấy trong bài ‘Vọng Lư sơn bộc bố’ của Lý Bạch)

“Ít nói nhảm, không muốn chết thì mau chóng mời Hắc Diệu gia nhập Dong Binh tiểu đội!” Phù Tô không chút lưu tình gõ pháp trượng xuống.

“Đúng, đúng thừa dịp người đang ở đây, mau chóng đem gạo nấu thành cơm ~”

Một hệ thống hiện ra trước mặt “Thương Lãng mời ngài gia nhập cấp S Dong Binh mạo hiểm đoàn, Sơn Miêu tiểu đội, có đồng ý hay không?” Hắc Diệu Chi Ngân hoàn toàn không thích ứng hình thức ở chung với bọn họ theo bản năng ấn xác định, nhìn nhìn những quái nhân trước mắt hắn như ẩn ẩn xuất hiện cảm giác mình đã lên nhầm thuyền của đạo tặc …

>>Hết