Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

Chương 27




Nghe Ám Đồng nói thế, một bóng dáng ẩn trong những bụi cây nói qua kênh đội ngũ: “Không xong, hành tung của chúng ta đã bị lộ, làm sao đây?”

“Đáng chết! Đều đã nói các ngươi không nên xem thường năm tên này! Không còn cách nào khác, cứ hành động trước đã!” Ra lệnh một tiếng, những đạo tặc ẩn mình xung quanh đều hiện thân, lưỡi dao sắc bén chói mắt không nói lời nào đánh về phía người của Sơn Miêu tiểu đội.

“Cho dù là ăn cướp cũng phải nói tiếng “núi này là ta mở, cây này là ta trồng” gì gì đó chứ … Thật không biết ý thức về chức nghiệp của mình…” Lẩm bẩm một tiếng Ám Đồng rút chủy thủ đâm vào ngực tên thích khách gần nhất “Sách sách~ còn ngu hơn Thương Lãng lão đại, vậy mà dám làm thích khách, ít nhất cũng nên theo Tịch Diệt học tập đi…”

“Đừng khinh địch, Ám Đồng, bọn họ có không ít người!” Trực giác mẫn tuệ mách bảo có không ít người ở gần bọn họ, Hắc Diệu Chi Ngân nắm Đào Mã Lý trong tay, ba tiễn bay ra, xuyên qua người tên chiến sĩ đã vọt đến bên cạnh Phù Tô khiến hắn trở thành bạch quang bay về nơi sống lại.

“Đáng ghét! Rốt cuộc là có bao nhiêu người?” Muốn cắn chết cả voi, tuy rằng ma pháp không ngừng thi triển, nhưng Phù Tô vẫn không cẩn thận bị một tên cung tiễn thủ bắn trúng lưng.

“Cẩn thận!” Thương Lãng nhanh chóng đưa đại kiếm lên ngăn cản vũ tiễn, nhổ vũ tiễn cắm sau lưng hắn xuống, từ Không Gian Đại Lý lấy dược thủy cho Phù Tô uống.

“Mụ nó! Ít nhất có ngàn người! Xem chúng ta là BOSS mà đánh à?” Oán hận chửi một tiếng, Ám Đồng dùng chủy thủ nghênh diện trường kiếm đang chém xuống, bên cạnh chợt lóe, lưỡi dao sắc bén nghiêng qua, nhanh nhẹn tránh đi cú tập kích của kỵ sĩ toàn thân là khinh giáp nghiêm trang, cắm vào cái cổ không được phòng hộ của đối phương.

Lại nhìn Hắc Diệu Chi Ngân cùng Quy Vu Tịch Diệt hai người tựa lưng vào nhau, loan đao Già Lam Phong Bạo của Quy Vu Tịch Diệt đánh cho tất cả những địch nhân cách bọn họ trong vòng một thước ngã xuống đất, còn Đào Mã Lý Xuyên Tâm Cung của Hắc Diệu Chi Ngân đang nhắm đến cung tiễn thủ cùng pháp sư đứng phía xa, hai người cơ hồ ra tay liền giết, thi thể vây quanh bọn họ như miếng thịt bị cắt thành lát mà thi nhau rơi xuống không ngừng, linh hồn bạch quang từng cụm từng cụm nối tiếp nhau bay lên trời.

Sự giết chóc điên cuồng đã làm những kẻ tập kích kinh sợ, nhân số vây xung quanh hai người bọn họ đã giảm đi rõ ràng, nhưng đồng thời bọn người bên Ám Đồng Phù Tô lại tăng thêm, Thương Lãng mình đồng da sắt trong thời gian ngắn không thể công phá, kẻ tập kích liền tập trung hỏa lực lên người đạo tặc với lực công kích yếu và pháp sư với lực phòng ngự yếu.

Kẻ tập kích thi nhau nằm xuống, nhưng đối phương tựa hồ quyết tâm phải đẩy họ vào chỗ chết, chiến thuật biển người, người trước ngã xuống, đám sau lại như nước mà ba ba đè ép lên. Dược thủy trị thương mang trên người hầu như đã dùng hết, vết thương trên hộ giáp cũng dần nhiều hơn, cuối cùng Sơn Miêu tiểu đội cũng đã đến lúc sơn cùng thủy tận – ngã xuống trước là Ám Đồng, hắn bị mười mấy đại hỏa cầu cùng lúc nện lên người, thi thể bị đốt trụi ngã xuống dưới chân Phù Tô, một đạo linh quang bay ra ngoài. Ngay sau đó là Thương Lãng, tuy rằng lực phòng ngự của hắn là cao nhất, nhưng dưới tình huống thiếu khuyết trị liệu như vậy, tử vong bất quá chỉ là vấn đề thời gian. Ngay lúc hai đội hữu ngã xuống bên chân mình, lửa giận của Quy Vu Tịch Diệt rốt cuộc đã bạo phát, bóng dáng của thích khách dung nhập vào không khí, giây tiếp theo thì bóng dáng muốn tiếp cận Phù Tô đã thét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống đất.

Trong Sơn Miêu tiểu đội, lực công kích của Quy Vu Tịch Diệt là cực mạnh, thích khách đã như phát điên của lúc này, hoàn toàn bỏ đi ẩn thân ám sát, trực tiếp một đao kết liễu tất cả những địch nhân gần mình, nhưng hắn chung quy vẫn không phải Thương Lãng, bỏ đi ẩn thân vẫn không thể chống lại công kích của vũ tiễn hoặc của các hệ ma pháp từ xa bắn tới.

Phù Tô dùng vách tường hàn băng lục giác bảo hộ mình ở giữa, mắt lạnh nhìn những kẻ tập kích như mưa không dừng mà công kích vách tường hàn băng của mình, chậm rãi nâng tay tháo xuống cái kính đặt trên mũi, bỏ nó vào túi, rồi giơ cao hai tay bắt đầu niệm một đoạn chú ngữ thật dài

“Khắc ấn bị chiếm đoạt

Cái kèn mà phệ hồn giả đã thổi lên nhân ngày tận thế

Ngục Thâm Uyên ngủ say

Bài ca ngâm xướng của sự hủy diệt

Lấy sự khởi đầu của nguyên tội làm khởi đầu

Lấy thứ cuối cùng của Huyết tộc làm cuối cùng

Mở ra di sản của ác ma cuối cùng nhất

Tàn âm của tiếng rít hắc sắc

Lạc ấn được nhận trong yên tĩnh

Cởi ra lời nguyền đôi mắt của thế giới

Chịu đựng sự phẫn nộ của vong hồn thượng cổ

Tai tinh vô tận hư không buông xuống không ngừng

Chôn vùi toàn bộ vạn vật sinh linh thân hồn thế gian

——- Tử Vong Điêu Linh”

Pháp bào xanh thẫm không gió mà động, như tinh kỳ mà phấp phới tung bay, trong nháy mắt quang mang tử sắc lấy pháp sư làm trung tâm mà khuếch tán ra bên ngoài, mang theo tuyệt vọng vô thanh vô tức, làm tất cả những hoa cỏ lá cây có sinh mệnh đều nhanh chóng héo tàn, từng đạo từng đạo ánh sáng chói mắt của những linh hồn, như bọt nước tan vỡ trong dòng nham thạch, vẩy khắp bốn phía …

Dưới sự ngăn cản của Quang Chi Tiễn, thụ cầm bạch sắc không ngừng thi triển trì dũ thuật cho bản thân, rốt cuộc cũng chống đỡ được cho đến khi quang mang tử sắc hoàn toàn biến mất, Hắc Diệu Chi Ngân nhìn khinh giáp đã rách tung tóe của mình, bĩu môi: “Tên điên Phù Tô này! Thế nhưng phút cuối lại không phân biệt được địch ta, dùng chiêu thức đồng quy vu tận~ may mắn ta chạy đủ xa, may mắn ta là Ma tộc, may mắn ta biết sử dụng trì dũ thuật …”

“Người đâu?” Thanh âm không biết của ai vang lên trong kênh đoàn đội.

“Người của chúng ta tất cả đều chết, pháp sư kia cũng tự bạo … cung tiễn thủ hình như đã chạy …”

“Ngu ngốc! Nhiều người như vậy mà còn giết không được năm người!”

“Chúng ta thật sự đã cố gắng hết sức! Ai mà ngờ những người đó mạnh đến vậy!”

“Bỏ đi, các ngươi nhanh chóng tính toán ở nơi sống lại, đừng để gặp lại bọn họ ở nơi đó.”

Sắc mặt tái nhợt choáng váng đi ra từ địa điểm sống lại, Ám Đồng nhìn đội hữu cũng suy yếu như mình “Mụ nó! Những người này có thâm cừu đại hận gì với chúng ta sao? Ác tuyệt như vậy! Nếu biết được hắn là ai, lão tử nhất định giết hắn mười lần!”

“Diệu đâu?” Nhu nhu thái dương, cố gắng thoát khỏi trạng thái chóng mặt, Quy Vu Tịch Diệt nhìn quanh hỏi. Vừa rồi lúc Phù Tô thi triển pháp thuật hắn hầu như thấy hết cả quá trình, Hắc Diệu không có khả năng ở phạm vi khác nhau mà sống sót được sau đợt công kích.

“Không biết.” Thương Lãng sắc mặt âm trầm nói, “Có lẽ hắn không có việc gì, có lẽ hắn không chết đi sống lại như chúng ta.”

“Ai? Ý của lão đại là a Diệu có thể không chết?” Ám Đồng không dám tin nhìn về phía Thương Lãng, trạng huống vừa nãy, thật sư không thể nghĩ ra được là còn lối thoát nào a.

“Ta đi tìm hắn.” Trong lòng Quy Vu Tịch Diệt hiện lên một tia lo lắng, uy lực pháp thuật của Phù Tô hắn rất hiểu, nếu Hắc Diệu không chết, nhất định cũng là trọng thương đến không thể động, nếu đã chết, kia càng không ổn … Ở nơi sống lại, vạn nhất gặp lại đám người lúc nãy đã công kích họ, chỉ có một mình hắn e rằng sẽ bị bọn chúng giết đến không còn cấp nào.

“Đừng xúc động, Tịch Diệt.” Đánh gảy trầm tư của thích khách, Thương Lãng bình tĩnh mở hệ thống trạng thái, xác nhận tọa độ của mình. Suy nghĩ đối cách.

“Nếu hắn không có việc gì thì nhất định sẽ liên lạc với chúng ta, nếu hắn có việc mà không cầu cứu chúng ta, kia chứng minh hắn không hy vọng chúng ta gặp nguy hiểm.” Phù Tô bình tĩnh nói.

Ánh mắt của Tịch Diệt nhẹ nhàng đảo qua người Phù Tô, hơi lạnh thấu xương làm nụ cười trên gương mặt của Tinh Linh pháp sư cơ hồ không thể duy trì được nữa, trong nháy mắt phát ra cảm giác áp bách cực lớn, làm ba người đều chảy đầy mồ hôi tay.

“Ta đi cùng ngươi!” Ám Đồng cũng ngồi không yên, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, nói với Tịch Diệt.

“Đừng xúc động!” Phù Tô sau khi sử dụng Tử Vong Điêu Linh hơn nữa còn sống lại đã suy yếu đến mức ngay cả mí mắt cũng không nhấc nổi “Ngươi không cảm thấy rằng có gì đó không thích hợp sao?”

Thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Phù Tô không khỏi thầm mắng một tiếng “Các ngươi nhìn xem, chúng ta đều không nhận được sự trừng phạt của tử vong!” Trong trò chơi vì mục đích muốn ngoạn gia biết quý trọng sinh mệnh của mình, sự trừng phạt của tử vong được đặt ra là cực kỳ nghiêm khắc. Trừ những tình huống đặc thù, còn lại thì nếu tử vong một lần sẽ bị phạt rớt xuống 10% so với cấp bậc hiện tại. Nói cách khác cấp mười tử vong rớt một cấp, cấp hai mươi tử vong rớt hai cấp, cứ thế mà suy ra. Cấp càng cao thì sự trừng phạt của tử vong sẽ càng nghiêm trọng.

“Nếu nói như vậy, quả thật không bị rớt cấp!” Ám Đồng nghe đối phương nói xong vội vàng mở bảng trạng thái của mình, vừa thấy liền đúng như lời nói “Chẳng lẽ là hệ thống BUG?”

Phù Tô hữu khí vô lực trợn mắt xem thường mắng: “Các ngươi đã chết một lần, não bị biến thành não heo hết rồi ư? Sao có thể là do hệ thống BUG chứ? Này tám phần đều là công lao của Hắc Diệu!!” Ngữ khí hơi dịu xuống, pháp sư tiếp tục giải thích “Ta đoán rằng sau khi hắn trở về từ Lợi Tát Hưu Tháp đã học được kỹ năng mới, Tử Vong Điêu Linh của ta là do Lộ Đức Duy Hi truyền dạy khi bước vào truyền tống trận, cũng không ngoài khả năng hắn dạy cho Hắc Diệu kỹ năng miễn trừ sự trừng phạt của tử vong.”

Suy nghĩ thấy cũng có lý, Thương Lãng gật đầu đồng ý nói: “Ta cũng cảm thấy Hắc Diệu hiện tại hẳn không có nguy hiểm.”

“Ta đi tìm hắn.” Tịch Diệt bỏ lại một câu như cũ, cố chấp xoay người rời đi. Đạo lý này không cần nói hắn cũng biết, nhưng đôi khi lý trí không thể khống chế tình cảm, cho dù thế nào đi nữa hắn cũng phải đi tìm, phải chính mắt xác định đối phương lông tóc vô thương.

Ám Đồng muốn đuổi theo liền bị Thương Lãng ngăn lại “Một mình Tịch Diệt đi tìm xem ra tiện hơn, nếu gặp nguy hiểm thì cũng dễ dàng chạy trốn.” Chưa từng thấy qua Tịch Diệt lo lắng cho ai đến như vậy, cho dù là sự nóng giận vì bọn họ lúc nãy, cũng tuyệt đối không bao giờ mạo hiểm một cách mù quáng đến thế – Hắc Diệu, đối với Tịch Diệt hẳn là một sự tồn tại đặc biệt…

Lúc này Hắc Diệu Chi Ngân hữu khí vô lực tựa vào một thân cây, trên tay là thụ cầm bạch sắc, phỏng đoán của Phù Tô cũng không sai, hắn lúc nãy thấy Sơn Miêu tiểu đội nhất định sẽ bị chiến thuật biển người của địch nhân chôn vùi, vì vậy đã trốn đi trước để đàn An Hồn Khúc – đây là khúc nhạc trong cuốn sách của ngâm du thi nhân mà Lộ Đức Duy Hi đã tặng cho hắn, có thể lắng nghe sự an bình trong tâm hồn, miễn đi sự trừng phạt của tử vong, nhưng cái giá đại giới là người diễn tấu sẽ tổn thất phân nửa điểm thuộc tính, kéo dài trong một ngày. “Tịch Diệt tên hỗn đản này, cũng không trở lại tìm ta, muốn ta trong tình trạng suy yếu như vậy mà bò về thành sao?”

“Đương nhiên không.” Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, trên mặt Hắc Diệu Chi Ngân hiện ra một nụ cười, vươn cánh tay về phía Thiên Sứ tộc đang đứng trước mặt mình “Cõng ta, Tịch Diệt.”

“Tuân mệnh~” Hai bàn tay gắt gao nắm cùng một chỗ, Quy Vu Tịch Diệt thuận thế ôm Hắc Diệu Chi Ngân vào trong lòng, bế lên “Đây là lần thứ hai~”

Hắc Diệu sửng sốt một chút, lập tức nhớ lại lần mà sau khi đánh xong BOSS trong Kính Tử Sâm Lâm tựa hồ hắn cũng mất mặt như thế bị đối phương ôm như tiểu hài tử trở về trướng bồng…

Ngay lúc hai người nhìn nhau cười, thanh âm của hệ thống vang lên đánh gảy bầu không khí ấm áp, là thiên lý truyền âm, phía trên viết một câu ngắn gọn, làm Hắc Diệu Chi Ngân sau khi xem xong sắc mặt lập tức biến đổi: “Kiến Thành Lệnh bị trộm – Lục Đạo Luân Hồi.”

>>Hết