Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

Chương 65




“A…” Hắc Diệu Chi Ngân bị một con Bạo Hùng đuổi đến đường cùng, phía sau lại bị chặn. Chỉ đành chạy vòng vòng xung quanh Thiên Không Chi Chiến. Còn ba người kia thì tập trung công kích con bạo hùng đang chăm chú đuổi theo Hắc Diệu Chi Ngân.

Thân thể to lớn của con Bạo Hùng ngã xuống đất, cuối cùng Hắc Diệu Chi Ngân mới có thể dừng lại nghỉ ngơi. “Ngươi lại không chút mệt nào?” Thiên Không Chi Chiến nhìn thấy đối phương cho dù đã chạy đến muốn chết, nhưng vẫn mặt không đỏ khí không suyễn, thậm chí hiện tại còn cực kỳ thành thạo ngồi xuống thu thập thi thể của Bạo Hùng, tỏ vẻ khâm phục.

“Nhanh nhẹn của ngươi là bao nhiêu?” Đều thuộc hệ nhanh nhẹn, Bất Ái Thường Nga biết người thường lúc không có kẽ năng gì, rất khó có thể đạt tới tốc độ như vậy, trị số nhanh nhẹn của hắn rốt cuộc có bao nhiêu biến thái.

“Nhanh nhẹn?” Hắc Diệu Chi Ngân bỏ miếng thịt cuối cùng vào Hư Không Thủ Trạc, đứng lên, mở bảng trạng thái của nhân vật nhìn thoáng qua, báo ra một con số, “325”. Đây chính thức là trị số của hắn, bởi vì hiện tại hắn không thể mặc các trang bị cao cấp tăng thêm trị số.

Lúc đang nói chuyện, Hắc Diệu Chi Ngân đột nhiên nhíu mày, nhắm mắt nghiêng tai, dường như đã nghe thấy gì đó. Động tác này trong mắt Thiên Không Chi Chiến, lại mang chút đáng yêu của trẻ con. Vừa định mở miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì, Ma tộc trẻ tuổi đột nhiên tóm lấy Bích Hải Lam Thiên có lực phòng thủ thấp nhất bên cạnh, lấy tốc độ không phải người thường kéo Tinh Linh Druid trèo lên một tán đại thụ.

Bất Ái Thường Nga là loại người sư phó sai đâu thì hắn đánh đó… Không hỏi nguyên nhân cũng chạy lên thao, chỉ còn Thiên Không Chi Chiến ngây ngốc đứng một chỗ, không hiểu gì.

“Mau lên đây!” Hắc Diệu Chi Ngân lo lắng hô to, lúc này Thiên Không Chi Chiến mới khôi phục tinh thần, chiến sĩ vốn nhanh nhẹn không cao, không có khả năng linh hoạt như hai cung tiễn thủ giống con khỉ kia, Hắc Diệu Chi Ngân rướn người xuống, vươn tay cố sức kéo đối phương lên một cành cây to chắc.

Thiên Không Chi Chiến ngồi trên cành, còn chưa kịp thở, từ trên cao nhìn xuống, liền thấy có một con Bạo Hùng lớn khủng khiếp đang đi tới chỗ bọn hắn, phía trên có hàng chữ màu vàng biểu hiện thân phận – Bạo Hùng BOSS.

“Choáng! Này thì quá lớn rồi…” Bất Ái Thường Nga thấp giọng nói, cũng là do bọn hắn xui xẻo, con BOSS này lại xuất hiện ở Phân Giới Sơn, trùng hợp đụng phải bốn người bọn hắn.

Lời chưa nói hết, con Bạo Hùng Vương đã chạy tới dưới tàng cây bọn hắn ẩn thân, Hắc Diệu Chi Ngân vội vàng đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo mọi người chớ lên tiếng. Trong lòng thầm cầu nguyện AI của con Bạo Hùng Vương này không cao, không phát hiện bọn hắn đang ở trên cây.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, con đại BOSS hình thể cực to dưới tàng cây đột nhiên dừng bước, dùng mũi ngửi ngửi, sau đó ngửa đầu lên gào một tiếng. Bích Hải Lam Thiên bị tiếng gào kia làm cho suýt nữa trượt chân té xuống, may mà Bất Ái Thường Nga bên cạnh nhanh tay lẹ mắt kéo lại cánh tay hắn.

“Làm sao đây? Đánh hay không đánh?” Bích Hải Lam Thiên nhìn Thiên Không Chi Chiến rồi nhìn Hắc Diệu Chi Ngân.

“Vẫn là nên về thành.” Thiên Không Chi Chiến suy nghĩ chốc lát, từ trong túi lấy ra quyển trục hồi thành. Trở về Quang Ảnh Thành rồi lại đây, cũng chỉ phí một chút thời gian, nhưng nếu bị sống lại sẽ tổn thất 10% kinh nghiệm, so sánh thì sử dụng quyển trục sẽ dễ hơn.

“Chờ đã.” Thanh âm Hắc Diệu Chi Ngân có chút buồn bực, “Tiếng gào lúc nãy là kỹ năng của Bạo Hùng Vương, hiện tại chúng ta đã tiến vào trạng thái chiến đấu.” Hắn rất hối hận, vì sao lúc nãy không dẫn mọi người trực tiếp về thành?

“Đánh đi!” Thiên Không Chi Chiến cắn môi, đứng lên muốn nhảy xuống, Hắc Diệu Chi Ngân giữ chặt hắn “Đừng xuống.” Thiên Không Chi Chiến không phải giống Thương Lãng là chiến sĩ thuộc hệ phòng ngự, cấp bậc cũng không tới chín mươi, ngoài thanh Naraku Chi Kiếm trong tay, những trang bị còn lại đều thuộc loại trung hạ đẳng, nếu đối mặt đấu với Bạo Hùng Vương, chỉ có nước bị tát một cái rồi đi chầu với ông bà.

“Bào vệ Lam Thiên.” Hắc Diệu Chi Ngân lấy thụ cầm màu trắng ra, đàn mấy khúc – kỹ năng cao cấp của hắn còn đang trong trạng thái bị phong ấn, hiện tại chỉ có thể sử dụng những khúc nhạc cấp thấp. BUFF xong, hắn thu hồi thụ cầm, nắm chặt Đào Mã Lí, hất cằm với Bất Ái Thường Nga bên cạnh, đối phương hiểu ý lấy một cây tiễn khoát lên Bạch Cốt Chi Nỏ, nhắm vào mắt trái của Bạo Hùng Vương.

Hắc Diệu Chi Ngân gật đầu tán thưởng với Bất Ái Thường Nga – đúng là một đội hữu thông minh. Đôi khi chỉ cần một ánh mắt, cũng có thể hiểu được ý của người khác.

Vững vàng giơ lên Đào Mã Lí, Hắc Diệu Chi Ngân làm một trừng phạt với Bạo Hùng Vương – chức nghiệp kỹ năng mới này hắn lần đầu tiên sử dụng, nhìn vào đồ án màu đen trên gáy Bạo Hùng Vương, sau đó vung tay với Bất Ái Thường Nga, dây cung đồng thời căng lên, hai cây vũ tiễn một trái một phải cắm lên mắt Bạo Hùng Vương.

Nhảy lên con số “-3000”, “-2500”, Bạo Hùng Vương hét thảm một tiếng, bịt mắt lại, cứ liên tục mà đấm đá lung tung.

Hai công kích này tuy hiểm, nhưng chỉ lấy đi một phần mười máu của Bạo Hùng Vương, Hắc Diệu Chi Ngân thầm líu lưỡi. Không hổ là BOSS cao cấp, xem tình hình này có lẽ máu có đến sáu bảy vạn.

AI của Bạo Hùng Vương cực cao, bối rối một chút liền trấn định lại, hai hùng chưởng thật to đánh tới, liều mạng công kích cái cây mà bọn hắn đang ẩn thân. Thân cây bị đánh đến lắc trái lắc phải, Bích Hải Lam Thiên liều mạng ôm lấy thân cây, hô to với Hắc Diệu Chi Ngân: “Chúng ta làm sao đây?”

Nhìn con Bạo Hùng Vương đang bộc phát dưới tàng cây, Hắc Diệu Chi Ngân nắm chặt Đào Mã Lí suy nghĩ một lát, quyến đoán nói: “Các ngươi ở đây đừng nhúc nhích, ta xuống, sẽ kéo đi lực chú ý của BOSS, Bất Ái Thường Nga ngươi ở trên cây phụ trợ công kích.”

Thiên Không Chi Chiến nhìn bóng dáng linh hoạt kia, thả người một cái liền từ trên cái cây cao đáp xuống đất, tư thái tao nhã như một con hải yến. Là kiếm sĩ, hắn lấy việc bảo vệ đội hữu làm quang vinh, nhưng hiện tại, hắn lại cảm thấy hối hận vì sự lựa chọn chức nghiệp của mình.

Hắn không giống Bất Ái Thường Nga có thể phụ trợ công kích, cũng không như Bích Hải Lam Thiên có thể thêm trạng thái, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng đơn bạc kia, đứng trước mặt mình mà bản thân lại bất lực.

Hắc Diệu Chi Ngân lặng lẽ xuống cây, động tác nhẹ nhàng như con mèo có đệm thịt dưới chân. Vô thanh vô tức bước đến phía sau Bạo Hùng Vương đang đánh cái cây, hắn rút ra một cây vũ tiễn, bình tĩnh khoát lên dây cung, nhắm vào cổ BOSS – nhược điểm của loại BOSS hình thể lớn này chỉ có thể ở mắt, tim và cổ họng, lúc nãy bọn hắn đã công kích mắt, hiện tại đại gia hỏa thông minh lại thật nghiêm kín mà che chắn hai điểm yếu còn lại, Hắc Diệu Chi Ngân chỉ đành công kích cổ của nó.

Một tiễn bay qua, trên đầu BOSS hiện lên số -800, lực công kích như vậy đối với hắn của trước kia mà nói, thật sự kém đến thê thảm, nhưng hiện tại dưới tình huống này, có thể đánh ra lực công kích như vậy thật sự đã quá đủ.

BOSS thấy mình lại bị công kích, lập tức giận tím mặt, quay người gào lên một tiếng, hai cái hùng chưởng lập tức chụp tới Hắc Diệu Chi Ngân.

Hắc Diệu Chi Ngân thấy động tác của mình bị kìm hãm, chật vật trốn tránh rồi mở bảng trạng thái nhìn, thì ra chiêu rít gào của con BOSS có hiệu quả giảm tốc độ – việc này đối với cung tiễn thủ dùng tốc độ như mạng sống mà nói thì đây là việc cực kỳ nghiêm trọng.

Theo lí thuyết mà nói chức nghiệp cung tiễn thủ nếu bắn một kích mà không trúng, thì phải chạy ngàn dặm, nhưng hiện tại dưới tình huống này, hắn chạy thoát thì ba người trên cây kia chỉ có con đường chết. Khẽ căn môi giơ Đào Mã Lí lên ngăn cản cái hùng chưởng, mặc dù có chống đỡ, nhưng uy lực của một kích kia cũng khiến máu của hắn thấy đáy, Bích Hải Lam Thiên kinh hô một tiếng, nâng tay khôi phục lại, thêm đầy máu cho hắn.

Không kịp thở ra, hùng chưởng cực đại lại vỗ xuống. Hắc Diệu Chi Ngân không thể do dự mà phải chuẩn bị chống đỡ lần thứ hai, nào ngờ một vật nhỏ thoát ra từ áo choàng, hướng Bạo Hùng Vương gào lên, thay hắn ngăn chặn đợt công kích này.

Hắc Diệu Chi Ngân nhìn qua, vội vàng lùi về phía sau, cuối cùng cũng tạo ra khoảng cách với Bạo Hùng Vương, quay đầu nhìn Thứ Vĩ Sư thay hắn cản một kích, lập tức đau lòng không thôi. Manticore tuy là BOSS ma thú cấp ba trăm, nhưng hiện tại đang trong thời kì ấu sinh, trúng một chưởng của Bạo Hùng Vương, máu cũng lập tức giảm hơn phân nửa.

Hắc Diệu Chi Ngân đau lòng bất chấp công kích, lập tức lấy ra thụ cầm giúp Thứ Vĩ Sư bổ máu. Tiểu tử kia cũng không chịu thua kém, lại gào lên một tiếng, cái đuôi lắc lắc bắn ra một chùm gai nhọn.

Bạo Hùng Vương da dày thịt béo, vốn không quan tâm loại công kích không đau không ngứa này, nhưng Thứ Vĩ Sư lại thông minh bắn hết lên mặt nó, hơn nữa trên gai có công kích thuộc tính là độc, BOSS hét thảm một tiếng, bò dưới đất lăn lộn.

Hắc Diệu Chi Ngân nhìn Bạo Hùng Vương trên đầu bóc khói màu lục, đột nhiên nghĩ ra – nếu Thứ Vĩ Sư có thể tiêm độc, vậy trên chủy thủ của Thích Khách cũng có thể thêm độc, vì sao trên mũi tên mình lại không thể chứ? Sau đó, hắn quyết định thật nhanh, lấy lọ độc dược từ Hư Không Thủ Trạc, mở bình, tùy tay lấy một cây vũ tiễn ra chấm vào bình để nó dính chút độc, sau đó giương cung khoát tên bắn về phía Bạo Hùng Vương.

Bên tai vang lên thanh âm của hệ thống: “Chúc mừng ngoạn gia phát minh ra kỹ năng mới ‘Độc Tiễn’.”

Hắc Diệu Chi Ngân gắt gao nhìn con BOSS, hiệu quả của một tiễn này cực kỳ tốt, phối hợp với độc của Thứ Vĩ Sư lúc nãy, trên đầu Bạo Hùng Vương bắt đầu thay phiên nhau hiện lên số -500.

Mắt thấy cây máu chỉ còn một phần ba, Hắc Diệu Chi Ngân rút ‘Yên Diệt Sinh Mệnh’ trong túi tiễn ra, đây là thứ duy nhất có thể phát huy khả năng ngoài Độc Tiễn vừa phát minh ra – hy vọng Yên Diệt Sinh Mệnh phối với Đào Mã Lí sẽ làm nên chuyện, tiễn con BOSS này về với tổ tiên.

Nhưng ngay lúc này, trên người Bạo Hùng Vương đột nhiên tỏa ra kim quang, máu nhanh chóng đầy lại, năng lực cũng mạnh thêm mấy lần, một chưởng liền chặt đứt cái cây mà bọn Thiên Không Chi Chiến đang ẩn thân.

Hắc Diệu Chi Ngân thầm kêu khổ, hắn hôm nay thật đúng là trúng thưởng lớn, không chỉ gặp phải Bạo Hùng Vương, mà còn phải vượt qua BOSS siêu cấp có 1% kỹ năng – bạo rồi.

Chỉ sợ hôm nay phải ở nơi này… nhìn đội hữu của mình ngã đưa bốn chân lên trời, Hắc Diệu Chi Ngân buồn bực nghĩ.

>>Hết