Lột Xác

Chương 109: Tôi tới đón em




Vị hôn phu?

Ánh mắt của Y San nhìn Mộc Lạp Lạp có chút thay đổi, giống như khó có thể tin.

“Không phải chứ Mộc Lạp Lạp? Cô cũng có vị hôn phu? Chẳng phải nói cô không có bạn trai sao?”

Mộc Lạp Lạp mím môi cười mỉm: “Đúng vậy, không có bạn trai, nhưng mà có vị hôn phu.”

Lời của cô vừa nói ra, lập tức dẫn tới chú ý của mọi người.

Từ Lâm cũng rất giật mình: “Thật vậy ư? Lạp Lạp, bạn cũng có vị hôn phu? Khi nào kết hôn?”

“Ai lợi hại như vậy theo đuổi được nữ thần?” Có một bạn học nam trêu ghẹo. “Thật khiến người ta khâm phục.”

Hướng Dương cũng lộ ra hơi kinh ngạc: “Lạp Lạp thật sự có vị hôn phu?”

Mộc Lạp Lạp hơi bất đắc dĩ, sao tin tức cô có vị hôn phu khiến mọi người không thể tin nổi như thế?

Dù cho cô bị đuổi ra khỏi Mộc gia, không còn là thiên kim tiểu thư của Mộc gia, nhưng trong yêu đương hay gì gì đó vẫn còn có tư cách chứ…

“Chuyện như thế này tôi lừa các bạn làm gì?” Mộc Lạp Lạp nói. “Nhưng vì các bạn không có hỏi tôi, chỉ hỏi tôi có bạn trai hay không, tôi bây giờ xác thật không có bạn trai, chỉ có vị hôn phu mà thôi.”

Y San cười mỉa mai một tiếng: “Xì, cô nói có vị hôn phu thì có vị hôn phu à, tôi mới không tin đó.”

Mộc Lạp Lạp thờ ơ nhìn cô ta: “Tôi có vị hôn phu hay không liên quan gì với cô, cô thật đúng là ăn no không có chuyện gì làm, tôi không cần cô tin.”

Xem đi, đây mới là Mộc Lạp Lạp của quá khứ, chỉ cần dám chọc cô, nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần.

Trong lòng rất nhiều người nghĩ rốt cuộc đã gặp được cái bóng của Mộc Lạp Lạp trong quá khứ, trái lại cảm thấy cô như vậy rất thân thiết.

Y San nghiến răng nghiến lợi: “Yên tâm đi, tôi sẽ không chế giễu cô không ai thèm lấy.”

Mộc Lạp Lạp cười nhạt: “Tôi đây thật sự cảm ơn cô.”

Trong mắt Y San nổi lên ánh lạnh, bỗng nhiên nói: “Mộc Lạp Lạp cứ kêu vị hôn phu tới đón cô đi nhé, chúng tôi cũng xem hình dạng vị hôn phu của cô thế nào, ai biết có phải là kẻ nghèo rách mồng tơi, vớ va vớ vẩn gì?”

Lời này của cô ta có phần quá phận, thoáng cái đưa tới một số bạn học bất mãn, cho dù không quen với Mộc Lạp Lạp nhưng cũng nói giúp.

Y San vẫn không buông tha: “Hừ, tôi chỉ là không muốn nhìn bộ dáng cao cao tại thượng của vài người, thành thật thừa nhận cuộc sống của mình bây giờ không được tốt thì sao?”

Mộc Lạp Lạp thật sự không thể nào hiểu được logic của Y San, người phụ nữ này thật sự muốn thấy cô sống không tốt mới hài lòng phải không?

Cho nên đố kỵ giữa phụ nữ có đôi khi thật rất đáng sợ. Y San lúc ấy mưu cầu danh lợi cạnh tranh cùng Mộc Lạp Lạp, đã nhiều năm rồi mà vẫn không quên tranh với cô như trước.

Thật đúng là có lỗi với Y San.

Mộc Lạp Lạp cười nói: “Rất xin lỗi không thể như cô mong muốn, tôi bây giờ sống rất tốt.”

Y San cười xì một tiếng: “Thật ư? Để mọi người chúng tôi xem một chút, vị hôn phu của cô rốt cuộc là ai? Chẳng qua còn không biết thật sự có người như vậy hay không đây.”

Mộc Lạp Lạp cũng không trả lời Y San, mà chỉ lắc đầu.

Có người ở giữa khuyên can, làm người hoà giải, bảo Y San không nên gây sự quá đáng.

Y San thấy Mộc Lạp Lạp không có trả lời, cho rằng Mộc Lạp Lạp chột dạ, trong lòng cảm thấy thoả mãn, rốt cuộc nói: “Được thôi, dù sao mọi người chúng ta đều biết ở trong lòng là được rồi, tôi cũng không bóc trần.”

Sau khi Y San dừng lại thì Từ Lâm hỏi Mộc Lạp Lạp: “Bạn không sao chứ?”

“Không sao cả.” Mộc Lạp Lạp rất là bình tĩnh.

“Vậy bạn thật sự có vị hôn phu ư?”

“Có a.” Mộc Lạp Lạp vén vén tóc, cười rất khinh thường. “Chỉ là tôi không nông cạn thích hư vinh như Y San, đem vị hôn phu trở thành đối tượng bày ra để khoe khoang mà thôi.”

Hơn nữa, sống có tốt hay không chỉ có mình mới biết, để cho người khác thấy được thì thế nào đây?

Điện thoại di động của Mộc Lạp Lạp lại rung một cái, vừa rồi mới nhắn tin nửa chừng cùng Phó Cảnh Phi nhưng bởi vì Y San làm khó dễ mà ngưng hẳn, chưa có trả lời.

… “Làm sao vậy?”

Phong cách của Phó Cảnh Phi trước sau như một, hơn một từ, hơn một dấu ngắt câu cũng không có, nói tóm tắt đơn giản rõ ràng.

Mộc Lạp Lạp trả lời: “Không có gì, chỉ chào hỏi cùng bạn học cũ vài câu.”

… “Ừm.”

Nếu đổi thành người khác thấy một chữ đơn giản như vậy chắc chắn sẽ cảm thấy đối phương quá mức lãnh đạm.

Tuy nhiên Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình bây giờ tương đối hiểu Phó Cảnh Phi, vì vậy cô có thể từ một chữ “Ừm” đơn giản mà trong đầu suy ra: lúc Phó Cảnh Phi gởi cái tin nhắn này thì đầu chân mày thoáng giãn ra, cùng với vẻ mặt không biểu cảm của anh cũng đẹp như tranh vẽ.

Vì vậy Mộc Lạp Lạp nhịn không được bật cười.

Cô còn chưa thu lại nụ cười, Phó Cảnh Phi lại gởi tới một tin nhắn.

… “Hội nghị kết thúc rồi, tôi tới đón em.”

Nếu đổi thành dĩ vãng, Mộc Lạp Lạp chắc chắn sẽ cự tuyệt, không muốn anh phải đi vòng qua phiền toái như vậy, thế nhưng nghĩ đến khiêu khích vừa rồi của Y San, lại khơi dậy tính bướng bỉnh trong cô.

Kẻ nghèo rách mồng tơi? Vớ va vớ vẩn?

Nghĩ đến những lời nói này của Y San, nếu như Phó Cảnh Phi đều chỉ có thể dùng những từ ngữ như vậy để hình dung, vậy thì trên thế giới này hoàn toàn không có đàn ông đẹp trai.

Sau khi suy nghĩ sơ qua một hồi, Mộc Lạp Lạp nhướn mày nhắn tin lại: “Được, em ở Đế Cảnh.”

Sau khi tin nhắn gửi đi thành công, trong lòng Mộc Lạp Lạp đột nhiên dâng lên một tia mừng thầm.