Lột Xác

Chương 125: Tìm tòi nghiên cứu




Ông cụ Phó rống một tiếng to như tiếng sấm, khiến bầu không khí xung quanh ngưng kết lại lần nữa, vẻ nghiêm nghị của ông ta thật sự rất khiến lòng người sợ hãi.

Ngữ Đồng ở bên cạnh ông cụ giương mắt liếc nhìn Phó Cảnh Phi, sau đó vội vuốt giận ông cụ: “Ông nội, đừng nóng giận, anh Cảnh Phi cũng chưa nói là nhất định ngày mai sẽ đi mà, hơn nữa công việc anh ấy bận rộn như vậy, nhất định là muốn vội quay về đi làm.”

Lời của Ngữ Đồng khiến vẻ mặt ông cụ không còn giận như vậy nữa, hừ lạnh một tiếng: “Có công việc gì không thể làm ở chỗ này mà phải đi về?”

Ông ấy nói như vậy, trên thực tế đã cấp cho Phó Cảnh Phi bậc thang đi xuống.

Rốt cuộc vẫn là đứa cháu ông ta thương yêu nhất, sẽ không ở trước mặt nhiều người Phó gia làm khó anh như vậy.

Nhưng trong lòng ông cụ Phó đã nín giận thật lâu, nhất là đối với chuyện Phó Cảnh Phi khăng khăng muốn cưới Mộc Lạp Lạp. Không biết ông ta đã ngầm khuyên Phó Cảnh Phi bao nhiêu lần, nhưng đứa cháu này bướng bỉnh vượt xa ông hồi đó, vẫn cứ không chịu nhả ra.

Mà lúc này, một vài người lớn khác của Phó gia cũng đã tới, trong đó còn có mấy người anh của Phó Cảnh Phi, cùng với nhân vật bậc cha chú.

Nói đến mấy người anh của Phó Cảnh Phi, trong chính phủ cùng hải quan đều có thế lực của bọn họ, nghiễm nhiên đã trở thành lực lượng nòng cốt của Phó gia hiện nay.

Về phần nhân vật bậc cha chú, trong tay bọn họ vẫn đang trông coi một bộ phận tài nguyên của Phó gia, nhưng dưới khuyến khích của ông cụ, bây giờ đều bắt đầu chảy về trong tay Phó Cảnh Phi.

Mộc Lạp Lạp cũng không nhìn thấy cha mẹ của Phó Cảnh Phi, càng kỳ lạ hơn nữa là người ở đây không nhắc tới bọn họ, đều ăn ý tránh cái đề tài này.

Nhân vật quan trọng của Phó gia căn bản đã đến đông đủ, Mộc Lạp Lạp đánh giá mấy người anh và bác của Phó Cảnh Phi, trong lúc bọn họ nói chuyện thì yên lặng nhớ kỹ mặt của bọn họ, tiện thể nhớ thân phận của bọn họ.

Quen biết nhiều mấy người nhà họ Phó bao giờ cũng tốt.

Mộc Lạp Lạp vốn cho rằng trong Phó gia nhất định mọi người đều không thích cô, đều biểu hiện ra chán ghét đối với cô, nhưng lại phát hiện cũng không phải như vậy.

Trong hàng cháu của ông cụ Phó, lớn tuổi nhất là Phó Cảnh Thành, cha của Phó Ngộ, ông ta cũng là anh cả của Phó Cảnh Phi.

Phó Cảnh Thành ngoài năm mươi, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, đến từ gien tốt của Phó gia khiến ông ta cho dù năm mươi tuổi vẫn thành thục chững chạc, thoạt nhìn không giống người năm mươi tuổi lắm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vẻ khôn ngoan cơ trí.

Quan hệ của ông ta và Phó Cảnh Phi tương đối thân thiết, sau khi vào phòng thấy Phó Cảnh Phi thì liền đi tới vỗ vỗ vai của anh.

Tiếp đó Phó Cảnh Thành nhìn thấy Mộc Lạp Lạp, ông ta quay sang Phó Cảnh Phi lộ ra nụ cười mang thâm ý khác, liền trực tiếp nói với Mộc Lạp Lạp: “Chào em dâu, tôi là anh cả của Cảnh Phi, Phó Cảnh Thành.”

Câu em dâu kia khiến Mộc Lạp Lạp khẽ đỏ mặt lên, giả vờ bình tĩnh cười một tiếng: “Chào anh cả.”

Phó Cảnh Thành gật đầu: “Ánh mắt của Cảnh Phi không tệ.”

Phó Cảnh Phi rốt cuộc lộ ra một nụ cười nhẹ.

Vẻ mặt nghiêm nghị lạnh như băng của anh cũng đã đủ anh tuấn, cười như thế sức hấp dẫn càng bắn ra bốn phía. Tuy rằng bộ dáng người nhà họ Phó đều thật tốt, nhưng vẫn không có một người vượt qua gương mặt này của Phó Cảnh Phi.

Mộc Lạp Lạp nhìn bọn họ qua lại với nhau, trong lòng dần có nhận xét: xem ra giữa anh chị em của Phó Cảnh Phi, quan hệ với anh tốt nhất là người anh cả Phó Cảnh Thành này, liên đới Phó Ngộ cũng đứng về bên Phó Cảnh Phi.

Về phần những người khác, Mộc Lạp Lạp luôn cảm thấy bọn họ chán ghét cô cũng không phải đơn giản là coi thường cô, có lẽ trong đó còn có nguyên nhân khác.

Hầu như toàn bộ thành viên của Phó gia đã đến đông đủ, đúng là một đại gia tộc, người ở đây đều không phải là hạng người bình thường gì, thân phận phi phàm, gia sản bạc triệu, ở thành phố Long này không có thứ hai.

Mộc Lạp Lạp là một người ngoài, à không, hẳn là còn có cô nàng Ngữ Đồng kia nữa?

Sau khi cơn giận của ông cụ tiêu tan một chút, liền cùng bác cả của Phó Cảnh Phi đi thư phòng nói chuyện, tạm thời bỏ cô qua một bên.

Đã không còn ông cụ ở đây, những người khác đều thả lỏng không ít, ánh mắt phóng đến trên người Mộc Lạp Lạp tìm tòi nghiên cứu cũng càng lúc càng to gan suồng sã, nhưng thật ra không ai dám nói lời không êm tai, vuốt vảy ngược của Phó Cảnh Phi.

Dưới tình huống như vậy, mọi người liền đường ai nấy đi. Phó gia lớn như thế, thân thích có rất nhiều, mỗi người có nhóm riêng của mình, bàn luận đề tài của mình.

Mộc Lạp Lạp biết nhiều người đối với cô rất tò mò, nhưng không ai dám chủ động tiến đến bắt chuyện, dẫu sao vẫn có Phó Cảnh Phi như một pho tượng mặt đen đứng ở bên cạnh cô.

Thế nhưng cái cô nàng Ngữ Đồng khiến Mộc Lạp Lạp ngờ vực thân phận thì lại khác.