Lột Xác

Chương 129: Tiến triển




“Anh có biết trước đây em hận anh bao nhiêu hay không?” Mộc Lạp Lạp nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Phó Cảnh Phi.

Phó Cảnh Phi nhíu nhíu mày, đáy mắt lập tức phủ lên một tầng hơi mù, còn có thất vọng ẩn sâu không dễ phát hiện.

Thì ra Mộc Lạp Lạp thật sự hận mình ư?

Trong quá khứ, Phó Cảnh Phi chưa hề nếm cảm giác dè dặt cẩn thận đối mặt với một người là như thế nào. Khi anh không nói một lời mang Mộc Lạp Lạp về biệt thự, dùng hết mọi biện pháp giam lỏng cô thì cũng đã biết Mộc Lạp Lạp sẽ hận anh.

Có lẽ vào thời điểm sớm hơn, khi Mộc Lạp Lạp ở trong bữa tiệc sinh nhật năm đó bị một câu nói khôi phục hôn ước kia của Phó Cảnh Phi trói chặt cuộc sống tương lai, thì cô đã hận anh.

Tuy nhiên Phó Cảnh Phi cho tới bây giờ không hối hận, cũng không hiểu làm thế nào để cứu vãn tình trạng xấu. Nhưng anh hiểu rõ, nếu như ngày đó gặp lại Mộc Lạp Lạp trong bữa tiệc sinh nhật anh không nắm chặt cô, như vậy Mộc Lạp Lạp rất có thể mãi mãi cũng không thuộc về anh.

Mặc dù hiện giờ phải chịu dằn vặt sâu sắc, nhưng tốt hơn là buông Mộc Lạp Lạp ra, thậm chí trơ mắt nhìn cô càng đi càng xa, đến lúc lập gia đình thì sống chết hoàn toàn không hề liên quan đến anh.

Ghét anh, hận anh, anh đều nhận, điều duy nhất anh không thể làm là buông cô ra…

Mộc Lạp Lạp thấy cảm xúc biến hoá kịch liệt trong đáy mắt Phó Cảnh Phi, cảm thấy vẻ thâm trầm này của anh không khỏi có chút doạ người.

Không biết là lời vừa rồi của cô có chọc giận anh không?

Nhưng nếu đã nói ra khỏi miệng thì không cách nào thu về, Mộc Lạp Lạp chỉ có thể quyết tâm, nghiến răng nói: “Anh sẽ không hỏi em vì sao hận anh như thế ư?”

Phó Cảnh Phi nhắm mắt lại, cười có chút cay đắng: “Em muốn nói thì cứ nói đi.”

“Một câu của anh khiến em bị ép gả cho anh, toàn bộ thành phố Long đều biết em Mộc Lạp Lạp là người của Phó Cảnh Phi anh, anh có biết em chán ghét cuộc sống như thế nào không? Tất cả mọi người dùng loại ánh mắt có thâm ý khác nhìn em chằm chằm, giống như bất cứ lúc nào cũng nói em muốn gả cho Phó Cảnh Phi, sau đó muốn làm một bà lớn nhà giàu khiến mọi người hâm mộ. Xí! Em, Mộc Lạp Lạp, là người nông cạn vậy sao? Người rất muốn em gả cho anh rõ ràng là ba của em! Hơn nữa về hôn ước trước đây của em và anh, dựa vào cái gì em không thể tự quyết định, chỉ có thể mặc cho người lớn tới lựa chọn, đây là xã hội cổ đại sao!” Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình đã lâu chưa hề nói một tràng như vậy, thế nhưng trong đầu lại có chút sảng khoái phát tiết.

Mấy thứ này trong lòng cô đã nín hai đời. Đời trước muốn nói nhưng thời điểm đó cô vẫn không hiểu được làm sao đi khơi thông với Phó Cảnh Phi, chỉ biết làm sao gây sự với anh. Trên thực tế, mỗi lần sau khi cải vã cùng Phó Cảnh Phi thì trong lòng đều có loại cảm giác buồn rầu khó hiểu.

Khi ấy rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng lại nói không ra miệng.

Sống lại một kiếp, Mộc Lạp Lạp rốt cuộc đem những suy nghĩ chôn ở trong lòng đã lâu toàn bộ phát tiết ra ngoài.

“Thật ra khiến cho em ghi hận không chỉ là những điều này, còn có, Phó Cảnh Phi anh không biết đâu, lần ấy anh tới tiệc sinh nhật của em gây rối một trận như vậy, tuy rằng em rất chống cự nhưng có một số việc em xưa nay không có nói với anh.”

“Tất cả mọi người nghĩ là em với cao. Đúng vậy, khi đó em cũng cảm thấy thế, Phó Cảnh Phi anh là ai, hô phong hoán vũ không gì không làm được. Anh khẽ ngoắc ngoắc ngón tay là có vô số mỹ nhân xông tới, sao anh cứ khăng khăng phải kết hôn với em?”

“Có một số việc trước đây em nghĩ không ra, gần đây mới biết được. Lúc trước em được nuông chiều tuỳ hứng, đối chọi gay gắt với anh, không ngừng gây phiền phức cho anh, khiến nhà của anh gây đến gà chó không yên, khiến những người giúp việc, bao gồm Đậu Đậu, đều chán ghét em… Thật ra em làm như vậy… khó tránh khỏi mang theo một chút ý được cưng chiều mà kiêu.”

Bởi vì đối với cách làm hay nghi ngờ của Phó Cảnh Phi mới có thể tìm cách dẫn tới sự chú ý của anh, chính là muốn xem tồn tại của mình ở trong lòng anh rốt cuộc như thế nào.

Có đôi khi tuỳ hứng cũng bởi vì có người nguyện ý cưng chiều vô điều kiện.

Mộc Lạp Lạp trong quá khứ không hiểu suy nghĩ trong lòng mình, cô cho là mình chỉ đơn thuần hận Phó Cảnh Phi mà thôi.

Nhưng trên thực tế, bắt đầu từ ngày ở bữa tiệc sinh nhật đó, hoặc là sau ngày đó, cô cảm thấy vô cùng chính trực chẳng thèm chấp nhất điểm này, chút oán hận đó đã sớm trở nên không đáng kể.

Những cảm xúc đó chậm rãi lên men ở trong lòng, tích luỹ từng ngày, biến thành một loại tình cảm khác.

Mộc Lạp Lạp dần thả lỏng tay ra, ánh mắt mang theo ngượng ngùng xấu hổ, dời qua bên cạnh, khẽ nói lầm bầm: “Trước đây em hận anh… cũng là bởi vì… có một chút yêu thích.”