Lột Xác

Chương 136: Địa vị




Sự thẳng thừng của Phó Cảnh Phi luôn khiến Mộc Lạp Lạp nhịn không được đỏ mặt, sờ sờ mũi che giấu một tia rung động trong nội tâm.

Ông cụ đứng lên, đi tới bên cửa sổ. Tóc của ông đã bạc trắng hoàn toàn, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, nhìn không ra bất kỳ sự già yếu nào.

Ông nói: “Cháu nghĩ rằng ông quan tâm những điều này?”

Lời này của ông cụ là có ý gì? Ông ta không quan tâm cái gì, không quan tâm thân phận của cô hay là không quan tâm Phó Cảnh Phi cưới ai? Là người nắm quyền tuyệt đối của Phó gia, sao ông ta có thể thật sự không quan tâm những thứ này?

Mộc Lạp Lạp nhịn không được nghiêng đầu quan sát phản ứng của Phó Cảnh Phi. Anh vẫn rất bình tĩnh, nhìn không ra bất cứ thay đổi cảm xúc gì.

Dường như ngoại trừ chuyện có liên quan đến cô, không thì Phó Cảnh Phi mãi mãi cũng bình tĩnh như vậy.

Nghĩ tới đây, Mộc Lạp Lạp lại nhịn không được thầm than những hành vi trong quá khứ của mình, thật sự là cặn bã, khiến Phó Cảnh Phi hao tâm vì mình không ít.

“Cháu sẽ không để cho bọn họ như nguyện, bọn họ muốn thấy đều sẽ thấy được, chỉ cần xem.”

Ông cụ gật đầu: “Trò nên làm cứ làm cho đủ.”

Giọng của Phó Cảnh Phi bình thản: “Ý của ông cháu hiểu, ông yên tâm, cháu có thể giải quyết tốt đẹp.”

“Biết rồi, cháu đều đã quyết định, vậy tuỳ cháu đi.” Ông cụ bỗng đổi giọng.

“Dạ.”

Ông cụ xoay người lại, phất phất tay: “Đi đi, xuống lầu ăn trước, sau đó bảo quản gia phái người đến sửa lại cửa. Thật sự không biết cháu học bản lĩnh từ đâu, biết cái cửa này ông đã dùng vật liệu gì không, sao cháu lại phá vỡ?”

Phó Cảnh Phi lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Cháu đã tìm được một khối gỗ tốt ở bên Vân Nam, bảo đảm dùng tốt hơn so với cái bây giờ của ông.”

Ông cụ hừ một tiếng: “Vậy còn tạm được.”

Lúc này ông cụ không có áp lực uy nghiêm khiến người ta run sợ, chỉ như là một bề trên thông thường.

Để ông cụ Phó dẫn đầu đi xuống lầu, Mộc Lạp Lạp ở phía sau dùng môi ngữ hỏi: “Bây giờ là tình huống gì?”

Phó Cảnh Phi nhéo nhéo vai cô: “Buổi tối giải thích cho em.”

Mộc Lạp Lạp gật đầu: “Được.”

Cô đoán rằng vừa rồi Phó Cảnh Phi và ông cụ nói chuyện, chắc chắn có không ít thâm ý.

Tuy bọn họ chỉ nói mấy câu, nhưng ý tứ ẩn chứa trong đó rất đáng cho Mộc Lạp Lạp suy nghĩ.

Cô luôn cảm thấy lời vừa rồi của ông cụ như có ý riêng.

Những lời trước đó ông cụ nói với cô dường như chỉ là thử lòng, hơn nữa câu nói vừa rồi kia “Cháu nghĩ rằng ông quan tâm những điều này?” đã khiến Mộc Lạp Lạp không thể không suy nghĩ nhiều.

Xem ra ông cụ đối với cô cũng không giống như là không hài lòng?

Tuy rằng dựa theo trạng thái của bọn họ mà nói, đều chắc là coi thường cô, nhưng ông cụ Phó tốt xấu gì cũng là một người đứng đầu Phó gia, là nhân vật lợi hại ra sao, đương nhiên không thể đối đãi cô như người bình thường.

Đi xuống lầu, tất cả nhân vật trực hệ của Phó gia đã đến đông đủ. Phó gia có phòng ăn chuyên biệt, ngồi mấy chục người hoàn toàn không thành vấn đề.

Ánh đèn sáng tỏ, bộ đồ ăn tinh xảo, người giúp việc xếp thành đội hình đứng ở bên cạnh phục vụ. Cảnh tượng hoa lệ như thế này thật đúng là không thường thấy mấy.

Tuy rằng trong những yến tiệc hoa lệ này hở một tí là trên trăm người, nhưng ở đây lại toàn là nhân vật trọng yếu của Phó gia, hơn nữa đều có nguồn gốc Phó gia, cho dù không là họ Phó nhưng cũng là nửa người nhà họ Phó.

Mộc Lạp Lạp cảm khái, không hổ là gia tộc thịnh vượng nhất của thành phố Long, chỉ số lượng thành viên cũng đã đủ khổng lồ.

Ông cụ đi tuốt ở đàng trước, khi một số người thấy Mộc Lạp Lạp theo Phó Cảnh Phi đi ở phía sau thì biểu cảm trên mặt đều hết sức đặc sắc khác nhau.

Tiếng động vừa rồi ở trên lầu cũng đã truyền khắp, chẳng qua là không ai biết Phó Cảnh Phi và Mộc Lạp Lạp ở trong thư phòng rốt cuộc đã cùng ông cụ nói những gì.

Mà Mộc Lạp Lạp liên tưởng đến đối thoại vừa rồi của ông cụ và Phó Cảnh Phi, liền trực giác đặt sự chú ý của mình vào người nào đó đang ngồi trên bàn ăn.

Chị ba cùng anh hai của Phó Cảnh Phi.

Anh hai tên là Phó Cảnh Vi, ông ta cũng có vẻ như một người đàn ông trung nhiên nho nhã, có khuôn mặt tuấn tú như người nhà họ Phó, cho dù tuổi gần bốn mươi nhưng vẫn rất có khí chất.

Ông ta và chị ba của Phó Cảnh Phi ngồi chung một chỗ, mà vừa rồi khi anh cả của Phó Cảnh Phi chào hỏi cùng Mộc Lạp Lạp thì ông ta chỉ lạnh nhạt đứng ở một bên, cùng Phó Cảnh Nhu trao đổi ánh mắt.

Mộc Lạp Lạp cũng không biết vì sao, theo bản năng đã đặt lực chú ý ở trên người bọn họ, luôn cảm thấy hai người kia trên mức độ nào đó, đứng chung với nhau thật giống như có liên minh gì đó.

Hơn nữa, bởi vì bọn họ đều có thái độ thù địch đối với mình, Mộc Lạp Lạp phải càng để ý đến bọn họ.

Về mặt khác, dù sao Mộc Lạp Lạp cũng không quen với bọn họ, ngoài Phó Ngộ và Hứa An Chi ra, Mộc Lạp Lạp cũng không thể xác định được những người nhà họ Phó khác giữ thái độ như thế nào đối với cô.

Quét mắt nhìn xuống dưới, Mộc Lạp Lạp đã sơ bộ nhìn ra thứ bậc thành viên của nội bộ Phó gia. Trực hệ thân nhất đều ngồi trong một bàn, nơi đó còn giữ lại chỗ cho ông cụ.

Sau đó lần lượt sắp xếp bàn ăn, cũng cho thấy vị trí của những người này ở nội bộ Phó gia.

Lơ đãng, Mộc Lạp Lạp cùng với cái vị mỹ nhân Ngữ Đồng ngồi bên cạnh Phó Cảnh Nhu nhìn nhau một cái.

Sao, cô nàng Ngữ Đồng thật đúng là người của Phó gia, còn có địa vị cao như thế, có thể ngồi ở vị trí trung tâm?

Vừa rồi đã quên hỏi Phó Cảnh Phi rốt cuộc cô ta là thân phận gì, khiến Mộc Lạp Lạp thật sự rất tò mò.

Trong lúc miên man suy nghĩ, ông cụ đi tới bàn ăn ngồi xuống. Vị trí của ông ở trung tâm nhất, cũng tượng trưng quyền lực chính của ông ở trước mặt Phó gia.

Ông cụ Phó vào chỗ, tiếp đó tiếng nói hùng hậu vang lên trong phòng ăn: “Cảnh Phi, đến ngồi bên cạnh ông… Mộc Lạp Lạp, cô cũng cùng nhau đi.”