Lột Xác

Chương 138: Thanh mai trúc mã




Mộc Lạp Lạp nhìn Ngữ Đồng một cái, lại quay đầu nhìn Phó Cảnh Phi.

Phó Cảnh Phi không hề nói đêm nay sẽ ở lại đây, cô vốn đang tính tối về bảo dì Xảo nấu cháo hay gì gì đó.

Nhưng nghĩ tới phản ứng hôm nay của ông cụ, hẳn là lâu lắm rồi không có thấy cháu nội nên rất nhớ.

Vậy Phó Cảnh Phi sẽ đồng ý ở lại ư?

Phó Cảnh Phi không lập tức trả lời câu hỏi của Ngữ Đồng, anh quay mặt sang liền thấy được Mộc Lạp Lạp chớp chớp mắt nhìn anh.

“Em muốn về hay là ở lại đây một đêm?” Phó Cảnh Phi hỏi cô.

Mộc Lạp Lạp dám khẳng định, hễ cô lộ ra một chút ý nghĩ không muốn ở lại chỗ này thì Phó Cảnh Phi ăn cơm xong sẽ không chút do dự mang cô rời khỏi.

Trong khi cô đang nhìn Phó Cảnh Phi và suy nghĩ, khoé mắt liếc tới ông cụ Phó ở bên cạnh Phó Cảnh Phi.

Ông ta vốn đang nói chuyện với những người khác, không biết sao lại lập tức quay đầu qua nhìn bọn họ chằm chằm, trong mắt lộ vẻ khẩn trương cùng trông chờ.

Mới vừa rồi còn nói thính lực không tốt, bây giờ thì khôi phục bình thường, Mộc Lạp Lạp cười ở trong lòng, nhưng lại cảm thấy có chút chua xót.

Bất kể nói thế nào, ông cụ vẫn rất thương yêu đứa cháu Phó Cảnh Phi này…

Nghĩ vậy, Mộc Lạp Lạp liền trực tiếp gật đầu trả lời: “Được, ở lại đây đi, nói không chừng sáng mai em còn có thể luyện chút Thái Cực với ông nội đó, đúng không ông nội?”

Mộc Lạp Lạp nói, ánh mắt trực tiếp vượt qua Phó Cảnh Phi.

Phó Cảnh Phi mặt lạnh quay đầu đi. Ông cụ đã vẻ mặt đắc chí, làm lơ nói: “Hừ, theo ông luyện Thái Cực, cháu tranh thủ vui chơi thì có.”

Mộc Lạp Lạp lộ ra nụ cười, dáng vẻ của ông cụ như vậy đúng là rất thú vị.

Vẻ mặt Phó Cảnh Phi dịu đi vài phần: “Ông nội, vậy tối nay chúng cháu không đi.”

Ông cụ Phó rất bình tĩnh trả lời: “Ừm, vậy ở lại đi.”

Bên này đã quyết định xong, Ngữ Đồng ở bên kia có thể nói là trong toàn bộ quá trình đã bị Phó Cảnh Phi không đếm xỉa đến. Mộc Lạp Lạp liếc trộm vẻ lúng túng trên mặt cô ta, không khỏi có chút cảm thông.

Đương nhiên cũng chỉ là một chút cảm thông mà thôi, cô nhìn thấy ăn xin ven đường cũng đều sinh ra cảm giác như vậy.

Mộc Lạp Lạp tự nhận là trên phương diện nào đó không tính là người tốt, nhất là bây giờ còn chưa rõ thân phận xác thực của Ngữ Đồng.

Đặc biệt là ánh mắt của cô ta nhìn Phó Cảnh Phi, cô ta gần như viết trắng ra ba chữ lớn ở trên mặt “Em thích anh”.

Thích một người đương nhiên là không sai, nhưng vị hôn thê là cô còn ở đây Ngữ Đồng đã biểu lộ lòng mình rõ ràng như thế, nếu cô không có ở đây, ai biết vị mỹ nhân này sẽ làm ra chuyện gì?

Thật ra, Mộc Lạp Lạp vẫn rất thưởng thức khí chất cùng tướng mạo của cô nàng Ngữ Đồng này, chẳng qua trực giác của cô nói cho cô biết: tốt nhất là cách đối phương xa một chút, bằng không nói không chừng sẽ gặp được người kế tiếp khó đối phó hơn cả Mộc Diệp…

Lúc này không có ai nói cho Mộc Lạp Lạp biết về thân phận xác thực của Ngữ Đồng, nhưng cô đã khẳng định Ngữ Đồng chắc chắn không phải là người nhà họ Phó. Còn vì sao cô ta có thể ngồi ở chỗ này, nói không chừng có thể hỏi chị ba của Phó Cảnh Phi một chút?

Vị này đúng là chưa bao giờ che giấu yêu thích của chị ta đối với Ngữ Đồng.

Sau khi Phó Cảnh Phi đồng ý ở lại, Phó Cảnh Như yên lặng trước đó lập tức cười tủm tỉm mở miệng: “Cảnh Phi ở lại, vậy thật là tốt, em và Ngữ Đồng đã lâu rồi không gặp, hai người có thể tâm sự thêm nhiều, ôn lại chuyện cũ.”

Ngoài mặt Mộc Lạp Lạp tỉnh rụi, thật ra trong lòng cười nhạt, đây là hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cô đấy. Ôn chuyện gì gì đó, nghe thật là hấp dẫn.

Mặt Ngữ Đồng mang vẻ ngượng ngùng: “Chị ba, anh Cảnh Phi công việc bận rộn như vậy, em cũng không muốn quấy rầy anh ấy quá.”

“Có cái gì quấy rầy hay không chứ? Hai đứa tụi em thật sự là thanh mai trúc mã, tình cảm cùng nhau lớn lên, với quan hệ như thế này còn nói cái gì là quấy rầy hay không?” Phó Cảnh Phi vờ quở trách Ngữ Đồng.

“Em biết, thật ra em cũng có rất nhiều lời muốn nói cùng với anh Cảnh Phi ạ. Tối nay anh có rãnh không? Em có thể nói chuyện phiếm cùng anh không? Anh còn nhớ bụi hoa lan ở sân sau chứ ạ, cái mà khi còn bé chúng ta cùng nhau trồng, bây giờ trông cực kỳ tốt.”

“Lạp Lạp, nếu buổi tối cô không có chuyện gì khác, tôi có thể mượn anh Cảnh Phi chứ, bạn bè cũ gặp mặt dù sao cũng hàn huyên ôn chuyện cũ gì gì đó.” Ngữ Đồng nhướn mày cười khẽ, giọng nói còn vô cùng thẳng thắn vô tư, tựa như nếu Mộc Lạp Lạp không đồng ý thì sẽ giống như không biết điều.

Nghe bọn họ nói nửa ngày, Mộc Lạp Lạp cuối cùng hiểu được, cô nói cái vị chị ba này tại sao thích cô nàng Ngữ Đồng như thế chứ. Một thân phận có mối quan hệ thanh mai trúc mã như thế, tính để cô ta đến… khiêu chiến với vị trí vị hôn thê này của Phó Cảnh Phi?

Đây coi như muốn nhắc nhở cô bất quá chỉ là chiếm thân phận vị hôn thê của Phó Cảnh Phi, thật ra chẳng là cái thá gì ư?

Hôm nay tới Phó gia, những việc trải qua quả nhiên là đặc sắc, không ngoài dự liệu của cô một chút nào.

Nhưng trước đó Mộc Lạp Lạp thật sự không ngờ rằng hoá ra Phó Cảnh Phi còn có một thanh mai trúc mã.

Tuy nói trong lòng cô không gợn sóng gì, nhưng đối diện với hai người phụ nữ kẻ xướng người hoạ, cô không phối hợp một chút chẳng phải là không nể mặt bọn họ lắm ư?

Mộc Lạp Lạp nhìn về phía Phó Cảnh Phi với thâm ý khác, nhướn mày cười nói: “Anh… Cảnh Phi, vậy tối nay anh có rãnh không? Có thể theo tiếp em Ngữ Đồng của anh không ạ?”