Lột Xác

Chương 141-4: Đính hôn (4)




Trên thực tế, về chuyện đính hôn này đúng là Phó Cảnh Phi đã nói, chẳng qua là không phải nói với Mộc Lạp Lạp.

Ngày đó Mộc Lạp Lạp vô ý nghe được quản gia báo cáo cái gì đó với Phó Cảnh Phi, nội dung đại khái là về một ít chuyện quan trọng liên quan tới lễ đính hôn.

Mộc Lạp Lạp nghe được tin tức đính hôn, ngược lại vô cùng bình tĩnh.

Kiếp trước cô đấu tranh hồi lâu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Phó Cảnh Phi, kiếp này cô không muốn chạy trốn mệt mỏi.

Mà Mộc Lạp Lạp nói ra tại đây là cố ý kích thích chị ba Phó cùng Diệp mỹ nhân.

Cô muốn xem một chút, tại sao Phó Cảnh Nhu coi thường cô như thế, hơn nữa còn trăm phương nghìn kế muốn tác hợp Diệp Ngữ Đồng và Phó Cảnh Phi.

“Đính hôn…” Bây giờ người bình tĩnh nhất là ông cụ Phó. Biểu hiện của ông tựa như nghe được tin bữa trưa ăn cái gì, nhìn không ra bất cứ kinh ngạc gì.

Mộc Lạp Lạp cười trả lời: “Dạ, chỉ có điều công việc cụ thể cháu muốn bàn bạc với ông một chút.”

Ít nhất Mộc Lạp Lạp biết Phó Cảnh Phi hoàn toàn không có ý định nói tin tức đính hôn cho ông cụ biết.

Mà Mộc Lạp Lạp chọn hôm nay nói ra ở đây cũng có cân nhắc của cô.

Phó Cảnh Phi hoàn toàn không quan tâm cái nhìn của người nhà họ Phó, cũng sẽ hết sức che chở Mộc Lạp Lạp, nhưng bản thân cô lại muốn dựa vào năng lực của mình để đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Phi.

Như thế cô sẽ không cần giấu diếm với bất cứ người nhà họ Phó nào. Cho dù bọn họ không đồng ý, Mộc Lạp Lạp cũng sẽ không quan tâm đến cái nhìn của bọn họ, nhưng mà nhân vật như ông cụ Phó, Mộc Lạp Lạp cho rằng không thể bỏ qua.

Dù sao ông cụ bây giờ vẫn là gia chủ nói sao làm vậy của Phó gia. Nếu ông ta muốn làm gì, đối với Phó Cảnh Phi nhất định sẽ là sự đả kích không nhỏ. Mộc Lạp Lạp không hy vọng mình tạo thành nhiều phiền phức cho Phó Cảnh Phi.

“… Thôi thôi, tự các cháu bàn bạc đi, đính hôn là chuyện của các cháu, bản thân các cháu hài lòng là tốt rồi.”

Trong mắt Mộc Lạp Lạp toả sáng, những lời này của ông cụ coi như là triệt để công nhận cô?

Mộc Lạp Lạp không chắc là bởi vì mình thẳng thắn khiến ông cụ làm ra quyết định, nhưng nếu ông cụ công nhận, sau này cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Phó Cảnh Phi.

Đây là mong muốn của Mộc Lạp Lạp.

Nhưng chung quy có một số người tự mình đa tình muốn nhào vô giúp vui. Phó Cảnh Nhu sau khiếp sợ thì khinh thường liếc xéo Mộc Lạp Lạp: “Đính hôn? Mộc Lạp Lạp, cô bây giờ đã bị Mộc gia đuổi ra khỏi nhà. Cô cảm thấy chỗ nào của cô có tư cách xứng với người của Phó gia chúng tôi? Hơn nữa, trong lễ đính hôn cần cha mẹ hai bên có mặt, bây giờ cô chạy đi đâu mời được cha cô?”

“Chị ba, em có thể mời hay không, việc này cũng không phiền đến chị lo lắng. Dù sao đây cũng là chuyện giữa em và Cảnh Phi, chị không cảm thấy dưới tình huống ông nội đều đã đồng ý, chị bây giờ thật sự quản quá nhiều sao?” Khoé môi Mộc Lạp Lạp cong lên cười nhạt, phản bác ngay mặt Phó Cảnh Nhu.

Dù sao thì Phó Cảnh Nhu cũng chưa từng có thái độ tốt đối với cô, cô cần gì phải luôn thận trọng hầu hạ?

Nhất là sau khi ông cụ đều đã đồng ý, Phó Cảnh Nhu phản đối càng không có bất kỳ tác dụng gì. Mộc Lạp Lạp không để ý một chút nào.

Phó Cảnh Nhu vỗ bàn một cái, cả giận nói: “Mộc Lạp Lạp! Trong mắt cô còn có người lớn hay không! Nói chuyện với tôi như thế! Tôi là chị ba của Cảnh Phi, tương lai cũng là chị ba của cô!”

“Vâng, chị là bề trên của tôi, nhưng đó cũng phải sau khi tôi thật sự gả vào Phó gia, không phải sao? Bây giờ chị đều không hài lòng tôi gả cho Cảnh Phi đấy.”

Mộc Lạp Lạp vừa nói vừa liếc trộm ông cụ Phó. Khi nhìn đến ánh mắt hơi lộ ra bất đắc dĩ cùng thất vọng của ông ta thì lại liên tưởng đến một ít lời Phó Cảnh Phi từng nói đêm hôm qua, Mộc Lạp Lạp rốt cuộc hiểu cái gì.

Sở dĩ Phó Cảnh Nhu vẫn dùng thái độ khinh thường cùng chán ghét đối mặt với cô, ngoại trừ thật sự khinh thường cô, còn có một ý tứ quan trọng khác… Cũng là nguyên nhân vì sao Phó Cảnh Nhu hết sức cố gắng đặt để Diệp Ngữ Đồng cùng Phó Cảnh Phi.

Cái vị chị ba này chắc là cũng hết sức mơ ước vị trí bây giờ của ông cụ đi… Tương lai Phó gia sẽ do Phó Cảnh Phi thừa kế, nội bộ Phó gia tất nhiên sẽ có nhiều ý kiến phản đối, bởi vì quyền lực của địa vị gia chủ này cũng đủ làm cho rất nhiều người đỏ mắt, đồng thời nghĩ hết mọi cách tranh đoạt.

Mà trong những người đỏ mắt đó có bóng dáng của Phó Cảnh Nhu.

Về phần tại sao chị ta muốn Diệp Ngữ Đồng tiếp cận Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp đoán là trong đó cũng có lý do khác, nói chung đều liên quan đến lợi ích.

Một Lạp Lạp thật không ngờ suy đoán của cô cũng không cách chân tướng là mấy.

Trong quá trình trưởng thành của cô không phải là không từng gặp chuyện như vậy, chỉ là trước đây đều không để ý, bây giờ hơi để ý chút là có thể nhìn ra rất nhiều thứ không thấy được lúc trước.

“Thật sự là không biết Cảnh Phi rốt cuộc coi trọng cô ở điểm nào!” Phó Cảnh Nhu tức giận vô cùng, nhưng rốt cuộc vẫn ngại mặt ông cụ, không nói cái gì quá đáng.

Mộc Lạp Lạp nhún vai không thèm để ý: “Chị ba, về chuyện chị nói tôi bị Mộc gia đuổi ra khỏi nhà, chị yên tâm đi, lúc đính hôn tôi sẽ cho chị nhìn được kết quả hài lòng…”

Phó Cảnh Nhu hung hăng trợn mắt nhìn Mộc Lạp Lạp một hồi, cuối cùng chỉ là không thèm nói một câu dẫn Diệp Ngữ Đồng đi.

Mà cùng thời gian đó, trong một căn phòng ở trên lầu, Phó Cảnh Phi đang cùng anh cả Phó Cảnh Thành uống trà chơi cờ.

Phó Cảnh Thành quan sát vẻ mặt của Phó Cảnh Phi, khẽ cười nói: “Thế nào, đang lo lắng dưới lầu tâm can bảo bối của em sẽ bị uất ức?”

Khoé môi Phó Cảnh Phi cong lên lạnh lùng: “Cô ấy bị uất ức gì em đều sẽ đòi trở về.”

Anh cả lắc đầu: “Yên tâm đi, tính tình của tiểu Nhu cũng không làm được gì.”

“Cho nên bây giờ em mới ngồi ở đây.” Phó Cảnh Phi cầm con cờ đen, trên gương mặt với đường nét rõ ràng không lộ vẻ gì.

Anh đương nhiên biết chị ba của mình khá có hứng thú đối với vị trí gia chủ, cũng biết chị ta trong bóng tối làm một ít mưu tính. Bất quá trước mắt Phó Cảnh Phi còn chưa định thâu dây, bởi vì có đôi khi cẩn thận dùng người khả nghi cũng sẽ có hiệu quả bất ngờ.

Chẳng qua là kế hoạch này không bao gồm Mộc Lạp Lạp sẽ phải chịu uất ức gì. Nếu như vị chị ba này của anh thật sự làm chuyện gì quá đáng, Phó Cảnh Phi sẽ không chút do dự giải quyết hết.

Nhưng tính cách Mộc Lạp Lạp sẽ không chịu uất ức, Phó Cảnh Phi tin tưởng cô.

“Gần đây tiểu Nhu và Diệp gia đã bắt đầu hành động, công ty của em dạo này đều phải đề cao cảnh giác, hơn nữa còn có Cảnh Vi, tuy rằng nó bây giờ không có làm gì… Nhưng càng như vậy thì càng phải cẩn thận.”

“Mọi hành động của chị ba đều có người báo lại cho em, còn về phía anh hai, vừa khéo em cũng đang chờ anh ta hành động.” Sống lưng Phó Cảnh Phi thẳng tắp, mặt mày đẹp trai như một bức tượng điêu khắc tỉ mỉ.

Anh cả nói: “Chỗ Phó Ngộ giao cho em, thằng bé này may là hai năm qua theo em học vài thứ, nếu không thì càng xốc nổi hơn.”

“Phó Ngộ chỉ là tính tình không chừng, nhưng lúc làm việc rất nghiêm túc.” Rõ ràng tuổi tác của Phó Cảnh Phi và Phó Ngộ không chênh lệch nhiều, nhưng giọng điệu của anh ngược lại thật giống như một bề trên.

Cũng chỉ có Phó Cảnh Thành mới biết được tâm trí đứa em út này của ông ta đã sớm trưởng thành, tâm tư thâm trầm đến ngay cả ông cũng không nhìn rõ được.

“Anh ngược lại muốn nó tiếp tục tôi luyện vài năm, sau đó mới đề bạt nó vào cơ chế. Với tính cách bây giờ của nó ở trên thương trường thì còn tạm được, nhưng nếu vào quan trường… còn kém xa lắm.”

“Anh cả, anh yên tâm đi, em sẽ dạy bảo nó thật tốt.”

Phó Cảnh Thành gật đầu: “Tháng sau anh phải thuyên chuyển công tác, đến lúc đó ở thành phố Long này có bạn cũ của anh giúp đỡ em, sẽ không có bất cứ vấn đề gì.”

“Qua vài năm nữa, anh thăng chức ở đâu thì đi đó… Ít ra… địa vị của Phó gia sẽ càng thêm vững chắc.” Cho dù nội bộ Phó gia có chút chia rẽ cùng tranh đoạt, nhưng đúng là vẫn cần phải có cây đại thụ Phó gia này kiên cố mới có thể có thế hệ mai sau được che chở, hạnh phúc.

Cho dù cá nhân lợi hại hơn chăng nữa, nếu như đại thụ Phó gia này bị đổ, mọi người đều không có đường lui.

Phó Cảnh Thành sảng khoái cười: “Chỉ hy vọng lần sau anh có thể thăng tiến.”

Phó Cảnh Phi nói chuyện xong, Mộc Lạp Lạp cũng đã ăn xong điểm tâm, nằm sấp trong phòng lên mạng.

“Ăn điểm tâm rồi?” Phó Cảnh Phi đứng ở cửa nhìn Mộc Lạp Lạp. Cô nằm ỳ ở trên giường, đường nét sau lưng cong cong thành độ cong mê người… Hai chân mảnh mai nhổng lên có sự hấp dẫn dị thường.

Mộc Lạp Lạp quay đầu qua, cong mắt cười: “Đúng vậy, còn anh?”

“Tôi cũng ăn rồi.” Phó Cảnh Phi không có đi vào. Ngọn lửa ẩn trong mắt anh loé lên, như là đang liều mạng ngăn chặn cảm xúc cuộn trào mãnh liệt.

Mộc Lạp Lạp đổi tư thế, xoay người ngồi ở trên giường. Cô định nói cho Phó Cảnh Phi vừa rồi cô đã đem chuyện đính hôn nói với ông cụ Phó, mặc dù có thể Phó Cảnh Phi không biết cô đã biết rồi…

Ánh mắt Phó Cảnh Phi theo động tác của Mộc Lạp Lạp rơi xuống trên xương quai xanh của cô. Cổ áo cô không cẩn thận trễ xuống, lộ ra một khoảng cổ trắng nõn tinh tế, sáng loáng rất là mê người.

Anh âm thầm thở dài, Mộc Lạp Lạp này càng ngày càng khiêu chiến mạnh mẽ tự chủ của anh.

May là lời kế tiếp của Mộc Lạp Lạp khiến Phó Cảnh Phi ngưng thần, lực chú ý không tiếp tục đặt trên phần cám dỗ của cô.

“Sáng nay em đã nói với ông nội chuyện đính hôn của chúng ta.” Mộc Lạp Lạp đặt hai tay ở trên đùi, ngồi ngay ngắn, giống như là học sinh tiểu học nghe thầy dạy dỗ.

Ánh mắt Phó Cảnh Phi tối sầm lại: “Em biết rồi?”

Mộc Lạp Lạp gật đầu.

“… Vậy cái gì khiến em nói?” Giọng của Phó Cảnh Phi bỗng nhiên trở nên ảm đạm, trong giọng nói mang theo một chút không chắc.

Mộc Lạp Lạp đã biết ý nghĩ của anh rồi, như vậy cô có thể cự tuyệt hay không?

Phó Cảnh Phi không nói sớm cho Mộc Lạp Lạp biết mình phái chú Phó xử lý công việc đính hôn. Về phần tại sao vẫn luôn kéo dài không nói cho Mộc Lạp Lạp biết, chỉ có bản thân anh biết bởi vì lo lắng Mộc Lạp Lạp không muốn, cho nên anh mới không dám nói cho cô biết.

Phó thiếu gia luôn luôn mạnh mẽ cũng có lúc thấp thỏm, cũng chỉ có Mộc Lạp Lạp mới có thể khiến anh trở nên không giống anh.

Cách lúc Phó Cảnh Phi ban đầu ở trong tiệc sinh nhật của Mộc Lạp Lạp nói ra muốn khôi phục hôn ước với cô đã qua một khoảng thời gian rất dài, nhưng bởi vì hai người từ đầu đến cuối không có đính hôn, trong giới sớm có lời đồn Mộc Lạp Lạp đã bị Phó thiếu gia bỏ rơi.

Phó Cảnh Phi muốn sớm đính hôn, ngoại trừ muốn tuyên bố với người của thành phố Long Mộc Lạp Lạp là người của anh thì còn ôm ý nghĩ muốn giam giữ Mộc Lạp Lạp.

Khiến Mộc Lạp Lạp hoàn toàn mang họ của Phó Cảnh Phi anh, mãi mãi là người của anh.

Phong tục của xã hội thượng lưu ở thành phố Long là trước khi kết hôn phải đính hôn. Nói cách khác, Phó Cảnh Phi trực tiếp đem Mộc Lạp Lạp đi cục dân chính, một khi cầm giấy hôn thú thì về sau người phụ nữ này sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi anh nữa… Nhưng Phó Cảnh Phi cũng mong muốn thể xác và tinh thần của Mộc Lạp Lạp đều thuộc về một mình anh, cho nên anh nhẫn nại đợi lâu như vậy.

Mộc Lạp Lạp trả lời: “Để cho ông nội đồng ý chuyện đính hôn của chúng ta, ông nội nói cụ thể để tự chúng ta làm.”

Con ngươi Phó Cảnh Phi hơi co lại: “Em đã đồng ý?” Anh không có quan tâm đến ý kiến của ông cụ, Mộc Lạp Lạp mới là đối tượng anh quan tâm. Sự thấp thỏm của anh chưa bao giờ là Phó gia sẽ có người phản đối hay không, anh chỉ lo lắng Mộc Lạp Lạp sẽ không chịu mà thôi.

Phó Cảnh Phi thậm chí nghĩ tới, nếu Mộc Lạp Lạp biết anh gạt cô chuẩn bị xong lễ đính hôn thì cô có tức giận hay không, sau đó lại giống như trước đây điên cuồng muốn rời khỏi anh?

Nhưng mặc kệ thế nào, Phó Cảnh Phi đều sẽ không buông tay.

Kiếp này đều đã quyết định Mộc Lạp Lạp chỉ có thể là của anh

“Vì sao em không đồng ý?” Mộc Lạp Lạp chớp mắt. “Nhưng mà anh cũng chẳng nói cho em biết, ngộ nhỡ trong lễ đính hôn em không vui thì làm sao? Anh biết em rất kén chọn.”

Trong mắt Phó Cảnh Phi nhuốm vẻ vui mừng, vài bước đã vọt vào cửa, đi tới trước mặt Mộc Lạp Lạp ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hai mắt của cô: “Em thật sự đã nghĩ xong, sẽ không hối hận?”

Mộc Lạp Lạp bật cười, cố ý hỏi anh: “Anh sẽ cho em cơ hội hối hận sao?”

Phó Cảnh Phi nắm cổ tay cô, trầm giọng nói: “Sẽ không.”

Đối diện với đôi mắt đen nhánh của Phó Cảnh Phi, con ngươi thâm trầm của anh như cất giấu đốm sao sáng ngời, Mộc Lạp Lạp cảm giác nếu mình cứ tiếp tục nhìn như vậy sợ là cả người đều phải bị hút vào con ngươi sâu không thấy đáy của anh…

Lại không nhịn được nghĩ đến ngày sống chết ấy, ánh mắt sụp đổ của Phó Cảnh Phi ở bên ngoài biệt thự Mộc gia, lòng Mộc Lạp Lạp chợt căng, còn chưa kịp phản ứng đã gật đầu: “Sẽ không, em sẽ không hối hận.”

Trên thế giới này cô còn có thể tìm được người thứ hai như Phó Cảnh Phi sao?

Đương nhiên không thể.

Hơn nữa lúc cô chưa phát giác, thậm chí vào lần đầu tiên hai người gặp mặt thì cô đã hơi bị khuynh đảo, chỉ là vẫn giấu sâu tâm ý của mình.

Thời gian rất lâu sau này Mộc Lạp Lạp biết mình đặc biệt thích làm rùa đen rụt đầu, nhất là khi đối mặt với vấn đề tình cảm, không dám đi đối mặt với tâm ý của mình.

Nhưng tất cả Phó Cảnh Phi làm đã thúc đẩy Mộc Lạp Lạp ra khỏi mai rùa, khiến cho cô mở mắt, thấy Phó Cảnh Phi vẫn đứng ở chỗ đó.

Cô không rõ thâm tình của Phó Cảnh Phi từ đâu mà đến, nhưng mà có thể khẳng định tình ý của Phó Cảnh Phi đối với cô cho dù qua hai kiếp vẫn chưa từng thay đổi. Anh trước sau như một cưng chiều cô, tuỳ cô lộn lên trời anh cũng ở phía sau đón lấy.

Đối mặt với Phó Cảnh Phi như vậy, tim Mộc Lạp Lạp cứng rắn đi nữa cũng đều sẽ tan thành một vũng nước.

Trong đôi mắt đẹp của Phó Cảnh Phi lộ ra ý cười Mộc Lạp Lạp không thường thấy, có vài phần trẻ con nhưng càng lộ vẻ đẹp trai, anh nói: “Được, em đã đồng ý rồi thì không thể hối hận nữa.”

Mộc Lạp Lạp cười rộ lên: “Biết rồi, em giữ lời.”

Sau đó vào lúc Mộc Lạp Lạp chưa kịp phản ứng thì Phó Cảnh Phi đã tập kích hôn cô, dịu dàng cuốn mút, ngọt ngào triền miên.

Mộc Lạp Lạp nhắm mắt lại, tư duy hỗn loạn, hoàn toàn lâm vào bên trong tình cảm nồng nàn Phó Cảnh Phi mang đến.

Qua hai đời, cho dù đi rất nhiều đường quanh co, cho dù Phó Cảnh Phi là người Mộc Lạp Lạp từng hận nhất, nhưng may là hôm nay bọn họ lại bắt đầu đi trên quỹ đạo bình thường.

Mộc Lạp Lạp nghĩ, lúc này nói cho Phó Cảnh Phi thật ra cô cũng thích anh, vậy không tính là quá muộn chứ?

Hôn xong, khoé mắt Phó Cảnh Phi mỉm cười, mang theo ánh mắt tán thưởng nhìn dáng vẻ hai gò má hồng hồng của Mộc Lạp Lạp, ánh mắt sâu kín.

Mộc Lạp Lạp lúng túng dời tầm mắt đi, lại bị anh quay trở về.

“Anh làm gì thế…”

Phó Cảnh Phi đan mười ngón tay lại với cô, lòng bàn tay quấn quít, dụ dỗ nói: “Lạp Lạp, từ bây giờ quên đi, tôi sẽ không cho em cơ hội rời đi.”

Cảnh tượng như vậy đối với anh mà nói đã mong đợi quá lâu, cho dù chỉ là giả, như vậy cũng đủ rồi.

“Ồ.” Mộc Lạp Lạp ngơ ngác gật đầu.

Phó Cảnh Phi cười như mèo ăn vụng, đáy mắt kích động.

Tuy nhiên trên đời này luôn có người phá hư chuyện tốt, di động để ở bên cạnh Mộc Lạp Lạp vang lên, ánh mắt của cô và Phó Cảnh Phi đồng loạt phóng qua.

Không chỉ Mộc Lạp Lạp, ngay cả ánh mắt của Phó Cảnh Phi cũng lần nữa biến thành một mảnh lạnh như băng.