Lột Xác

Chương 142-1: Không sơ hở tý nào (1)




Trên điện thoại di động của Mộc Lạp Lạp hiện lên tên của dãy số, khiến cho ánh mắt Phó Cảnh Phi thâm trầm vài phần.

Mộc Lạp Lạp hơi chột dạ nhìn phản ứng của PHó Cảnh Phi một cái, nhìn thấy vẻ mặt không đổi của anh thì chỉ có thể nhận điện thoại trước.

“A lô… Ngôn Viễn.”

“Lạp Lạp, bây giờ em ở đâu?”

Mộc Lạp Lạp lại liếc trộm vẻ mặt của Phó Cảnh Phi một cái, thấy anh không có phản ứng nào thì từ trên giường đứng lên đi ra ban công tiếp điện thoại.

“Em ở… Phó gia, sao vậy?” Mộc Lạp Lạp ngẩng đầu liền có thể thấy toàn bộ phong cảnh thành phố Long, nhưng hiện giờ cô cũng không có tâm tư đi thưởng thức.

Dạo này Ngôn Viễn không có chủ động tìm cô, khiến cho cô suýt nữa quên mất sự tồn tại của người này.

Trọng tâm cuộc sống gần đây của Mộc Lạp Lạp đều không thể nào giải thích được rơi xuống chỗ Phó Cảnh Phi, thậm chí tạm thời để chuyện báo thù qua một bên. Chẳng qua ân oán vốn có giữa cô và Mộc Diệp không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết được, ở giữa có rất nhiều chuyện cần phải làm, cũng có rất nhiều mưu kế phải dựa vào thời gian cùng kiên nhẫn, từ từ lên kế hoạch.

Bây giờ Ngôn Viễn gọi điện thoại tới, lập tức nhắc nhở Mộc Lạp Lạp nếu chuyện Phó gia bên này xử lý tốt, có sự đồng ý của ông cụ, những người khác của Phó gia cho dù không hài lòng hôn nhân của cô và Phó Cảnh Phi thì cũng không dám nói gì, điều còn lại cô phải làm chính là đối phó với Mộc Diệp.

Huống hồ trong khoảng thời gian này cô thật ra không làm chuyện gì cả cũng là vì muốn nhìn xem Mộc Diệp căm thù mình đến mức độ có phải cho dù cô không hề làm gì nhưng ả cũng không muốn buông tha cho cô hay không.

Quả nhiên, hôm nay Ngôn Viễn gọi điện thoại tới đã chứng minh suy đoán của Mộc Lạp Lạp. E là Mộc Diệp hận cô đến tận xương, mặc dù khoảng thời gian này cô lặng lẽ khiêm tốn, Mộc Diệp cũng không vì vậy mà từ bỏ.

Kiếp trước Mộc Lạp Lạp làm sao cũng không nghĩ ra lúc ban đầu cô đối với Mộc Diệp thân thiện như vậy, cho dù hai người không phải là chị em tốt từ nhỏ lớn lên với nhau, nhưng thái độ của cô ngay từ đầu đối đãi với Mộc Diệp bất kể ai cũng không tìm ra được sai lầm. Nhưng ngay từ ban đầu Mộc Diệp đã bụng dạ khó lường, mục đích chính là đuổi cô ra khỏi Mộc gia, triệt để huỷ diệt cuộc sống của cô.

Cô rốt cuộc đã làm cái gì khiến Mộc Diệp hận cô như vậy?

Sống lại lần nữa Mộc Lạp Lạp mới có thể hiểu được, có lẽ đối với Mộc Diệp mà nói, sự tồn tại của cô là nguyên nhân khiến cho ả hận cô thấu xương. Theo Mộc Diệp, trên đời này không có Mộc Lạp Lạp thì ả có thể là tiểu thư xinh đẹp, vẻ vang nhất của Mộc gia, không có ai tranh đoạt cùng ả, cũng sẽ không có ai đoạt danh tiếng của ả… Có đôi khi lòng ghen tỵ của phụ nữ là thứ đáng sợ nhất trên đời này, sẽ thiêu trụi tất cả lý trí của người ta, đẩy người ta vào trong lửa thù hận, vạn kiếp bất phục.

“Em thật sự đi Phó gia?” Giọng nói của Ngôn Viễn ở đầu bên kia điện thoại rất kỳ quái, không giống như là giật mình, cũng không giống như là đang vui mừng cho Mộc Lạp Lạp. Dù sao có thể đi Phó gia, đó là chứng minh Mộc Lạp Lạp gần đạt được công nhận của người nhà họ Phó, sau này nói không chừng thật sự sẽ trở thành bà chủ của Phó gia.

Nếu Ngôn Viễn thật tình làm bạn bè của Mộc Lạp Lạp, biết cô đến Phó gia thì nhất định sẽ vui mừng cho cô.

Nhưng mà Mộc Lạp Lạp cũng không nghe ra bất cứ vui mừng gì từ giọng nói của Ngôn Viễn, thậm chí bên trong có khó thể nào tin.

Cái loại khó có thể tin này rõ ràng là biểu lộ lòng y không hy vọng Mộc Lạp Lạp đạt được công nhận của Phó gia…

Mộc Lạp Lạp cảm thấy kiếp này cô tiến bộ nhất có lẽ là rốt cuộc học được làm sao nhìn thấu tâm tư của người khác qua lời nói và việc làm của họ… Kiếp trước cô không phải không biết, chỉ là thần kinh không nhạy cảm, lười đi hao tâm tổn sức suy nghĩ người khác nghĩ như thế nào. Tính cách cô trước kia quá mức trực tiếp, đần độn cho rằng người khác cũng giống như cô có lời gì đều sẽ nói ra, sẽ không giấu suy nghĩ ở đáy lòng không bộc lộ một chút nào.

Bây giờ tỉnh ngộ, hiểu được đoán ý qua lời nói và sắc mặt, Mộc Lạp Lạp mới biết rằng quá khứ cô đúng là ngây thơ đến đáng thương, cuối cùng đáng bị Ngôn Viễn lừa gạt.

Sai lầm trong quá khứ của cô là thật lòng, nhưng bây giờ sẽ không bao giờ phạm vào lỗi giống vậy nữa.

“Đúng vậy, em thật sự đến Phó gia. Thế nào, có gì không đúng sao, Ngôn Viễn?”

“Em đến Phó gia làm cái gì?” Ngôn Viễn rất nóng lòng hỏi.

Nghĩ cũng biết Ngôn Viễn hỏi mấy vấn đề này đương nhiên là theo ý Mộc Diệp.

Mộc Lạp Lạp biết Mộc Diệp muốn biết tình cảnh của cô ở Phó gia. Dù sao ả cũng mong muốn giữa cô và Phó Cảnh Phi có hiềm khích và oán hận, như vậy mới có thể như mong muốn của bọn họ – đi lừa gạt cổ phần công ty trong tay Phó Cảnh Phi, sau đó trở lại Mộc gia.

Nghĩ đến điều ấy, Mộc Lạp Lạp cười thầm, lập tức thay đổi giọng điệu, vô cùng tủi thân nói với Ngôn Viễn: “Ngôn Viễn, anh biết không em có thật nhiều lời muốn nói với anh, người nhà họ Phó hoàn toàn coi thường em, bọn họ nghĩ em không xứng với Phó Cảnh Phi… Em tới nơi này bị thật nhiều uất ức, thế nhưng không có ai có thể nghe em nói những lời này, em thật sự hận chết Phó Cảnh Phi!”

Theo dự đoán của Mộc Lạp Lạp, Ngôn Viễn nghe được lời của Mộc Lạp Lạp thì thở phào nhẹ nhõm, an ủi cô: “Không sao, Lạp Lạp, em chỉ cần kiên nhẫn một thời gian ngắn nữa, lấy được cổ phần trong tay Phó Cảnh Phi thì sau này chúng ta có thể làm được chuyện muốn làm. Anh sẽ giúp em trở lại Mộc gia, cho em quay về làm tiểu thư của Mộc gia lần nữa.”

“Ngôn Viễn, anh thật là tốt, may mà bên cạnh em còn người bạn thân như anh, nếu em không có anh, thật không biết nên làm gì bây giờ.” Mộc Lạp Lạp dùng giọng vô cùng cảm kích nói.

Ngôn Viễn nở nụ cười, vẻ không thèm để ý: “Lạp Lạp, anh nói rồi, chúng ta là thanh mai trúc mã, tình bạn từ nhỏ đến lớn, anh không giúp em thì ai tới giúp em? Đừng khách sáo với anh.”

“Vâng, vâng.” Mộc Lạp Lạp suýt chút nữa mắc ói muốn chết vì diễn xuất của mình.

Ngôn Viễn lại nói: “Vậy em… Bao giờ có thể lấy được cổ phần trong tay của Phó Cảnh Phi? Có kế hoạch không?”

“Gần đây hắn công việc bề bộn, nhưng em đang thử tiếp cận làm vui lòng hắn. Em nghĩ cũng nhanh thôi…” Nụ cười trên mặt Mộc Lạp Lạp lạnh lùng trước nay chưa từng có, trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

Ngôn Viễn gấp gáp muốn cô đi lừa gạt cổ phần công ty của Phó Cảnh Phi như vậy, bộ dạng chờ không kịp, y lấy những cổ phần công ty này là muốn làm gì?

Mộc Lạp Lạp suy tính, sau đó nói với Ngôn Viễn thời gian gặp mặt lần tới rồi cúp điện thoại.

Cô dựa vào lan can xuất thần, thần kinh trong đầu vận chuyển, suy tính tới kế hoạch làm sao trả thù Mộc Diệp.

Mộc Lạp Lạp luôn cảm thấy những chuyện Mộc Diệp muốn làm không chỉ là như vậy, lấy được cổ phần trong tay Phó Cảnh Phi đối với Mộc Diệp mà nói chắc chỉ là một trong những chuyện đó. Trong tay ả có thể còn có kế hoạch khác, chỉ là chưa tới thời cơ thích hợp để sử dụng.

Nghĩ đến chuyện mình gặp kiếp trước, sau khi bị Mộc gia đuổi ra khỏi nhà, cô liền rơi vào trong tay của Phó Cảnh Phi, có sự che chở của Phó Cảnh Phi, Mộc Diệp trên thực tế không thể làm cái gì đối với cô.

Nhưng kiếp này, cô làm việc ở công ty của Thẩm Văn Xương, Mộc Diệp lại là bà chủ tương lai của nơi đó, ả tất nhiên có thể tìm được càng nhiều cơ hội hơn khiến Mộc Lạp Lạp thân bại danh liệt.

Lần trước bị hãm hại chính là chứng minh tốt nhất.

Cho nên Mộc Diệp chắc hẳn chẳng mấy chốc sẽ thực hiện bước kế tiếp, Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình có lẽ nên sớm chuẩn bị một chút…

Nghĩ tới nghĩ lui, Mộc Lạp Lạp không phát hiện ra mình đã đứng yên trên ban công thật lâu, hoàn toàn như đi vào cõi thần tiên.

Nói chính xác ngoại trừ những ngày dụng công trước kỳ thi tốt nghiệp trung học thì Mộc Lạp Lạp không từng gắng sức như vậy, gần như là vắt hết óc đối địch cùng Mộc Diệp.

Mộc Lạp Lạp biết chỉ số IQ của mình hơi thấp hơn Mộc Diệp, hơn nữa từ năm Mộc Diệp đến Mộc gia thì đã bắt đầu mưu tính, có thể nói là giấu tài, chuẩn bị nhiều năm.

Trên rất nhiều mặt Mộc Lạp Lạp đều là người bị động bị đánh, bởi vậy cô mới có thể bại bởi Mộc Diệp.

Bây giờ sống lại một kiếp, Mộc Lạp Lạp biết mình nhất định phải càng nỗ lực hơn mới có thể cuối cùng thắng nổi Mộc Diệp.

Nhưng không biết chuyện cô phái người đi điều tra đã phát triển thế nào. Nếu bên kia tra ra kết quả gì thì cô hoàn toàn không cần kiêng kỵ Mộc Diệp, mặc kệ Mộc Diệp thông minh ra sao, kết quả cuối cùng cũng chỉ là thua…

“Em lại đang nghĩ gì vậy?” Sau lưng bỗng truyền tới tiếng nói khiến Mộc Lạp Lạp giật mình một cái, kinh sợ xoay người, liền thấy gương mặt Phó Cảnh Phi gần trong gang tấc.

Anh dựa vào cô rất gần, cả người đều áp sát vào cô, trên gương mặt đẹp trai tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.

Tim Mộc Lạp Lạp đập rộn lên trong nháy mắt: “Em không có suy nghĩ gì ạ…”

Phó Cảnh Phi nhướn mày: “Thật ư? Mỗi lần em nhận được điện thoại của y thì đều tránh né tôi… Chẳng lẽ có bí mật gì không thể cho ai biết, hoặc đang dối lừa tôi cái gì, hửm?”

Giọng của Phó Cảnh Phi u ám khiến lông tơ toàn thân Mộc Lạp Lạp dựng thẳng lên.

Mộc Lạp Lạp vội nói: “Không có! Em thề!”

“Vậy em nói với y cái gì?” PHó Cảnh Phi bày ra bộ dáng chờ cô giải thích.

“Thì là… Anh biết em muốn báo thù.” Mộc Lạp Lạp dứt khoát nói ra ý nghĩ của mình. “Nhưng mà Ngôn Viễn không biết ý nghĩ báo thù của em, em đương nhiên muốn giả bộ ở trước mặt y một chút.”

Phó Cảnh Phi gật đầu, cũng không nói là mình không tin.

Mộc Lạp Lạp lại nói: “Em cũng không có giấu diếm anh, vốn em sẽ nói cho anh biết, em đã biết giữa Ngôn Viễn và Mộc Diệp có quan tâm, em không có xem y như bạn bè của em.”

Trong những ngày Mộc Lạp Lạp luôn cùng Phó Cảnh Phi ăn miếng trả miếng, người mà Phó thiếu gia của chúng ta ghen tỵ nhất trên đời này có lẽ là Ngôn Viễn.

Khi đó Mộc Lạp Lạp có thể nói là xem Ngôn Viễn trở thành cọng cỏ cứu mạng của mình, luôn muốn tìm y đến giải cứu mình, người tin tưởng duy nhất chính là Ngôn Viễn.

Nếu chẳng phải Phó Cảnh Phi cố kỵ Mộc Lạp Lạp thì thật sự rất muốn trừ khử Ngôn Viễn…

Mà bây giờ anh cũng nghi hoặc, đột nhiên Mộc Lạp Lạp giống như là hiểu điều gì đó, biết Ngôn Viễn không phải là người đáng tin cậy.

Phó Cảnh Phi không biết cái gì đã khiến Mộc Lạp Lạp tỉnh ngộ, nhưng anh mặc kệ là vì cái gì, nói chung người bây giờ Mộc Lạp Lạp tin tưởng nhất là anh, người tin cậy nhất cũng là anh, như vậy là đủ rồi.

Về phần Ngôn Viễn kia, sau này tốt nhất là không nên xuất hiện ở trước mặt anh.

Mà chuyện Mộc Lạp Lạp muốn báo thù, Phó Cảnh Phi sẽ tôn trọng suy nghĩ của Mộc Lạp Lạp. Nếu cô muốn tự mình đi làm những chuyện kia, như vậy vào lúc cô cần thì anh ra tay giúp một chút là được.

Hơn nữa, người phụ nữ mà Phó Cảnh Phi anh coi trọng nhất định có thể một mình đảm đương…

Phó Cảnh Phi giống như trấn an sờ sờ gò má của Mộc Lạp Lạp, dịu dàng nói: “Ừm, biết rồi.”

“Bây giờ em thật lo lắng anh không tin em…” Mộc Lạp Lạp bỗng trở nên mày ủ mặt ê.

Cô trong quá khứ đã làm rất nhiều chuyện khiến lòng Phó Cảnh Phi nguội lạnh, bây giờ đột nhiên thay đổi thái độ, nếu không phải chuyện sống lại hoang đường này xảy ra ở trên người của cô, chính cô cũng sẽ không tin mình thay đổi.

Làm sao từ một tính nết kiêu căng, khóc lóc om sòm biến thành như bây giờ. Tuy rằng cô vẫn là cô, nhưng trải qua kiếp trước cho tới bây giờ tính nết của cô quả thật thay đổi rất nhiều, cho dù Phó Cảnh Phi có hoài nghi cũng là hợp tình hợp lý.

Huống chi Mộc Lạp Lạp cũng không biết có nên nói cho Phó Cảnh Phi biết chuyện sống lại hay không. Dù sao nói ra loại chuyện này không có nghĩa là sẽ có người tin, ngộ nhỡ Phó Cảnh Phi cho rằng cô điên rồi thì làm sao bây giờ… Đến lúc đó cái được không bù đủ cái mất.

Nhưng thật ra nói không chừng theo như sự cưng chiều của Phó Cảnh Phi đối với Mộc Lạp Lạp, bảo đảm cho dù cô nói mình đến từ hành tinh khác thì anh cũng tin vô điều kiện.

Loại tín nhiệm cùng cưng chiều cố chấp này khiến Mộc Lạp Lạp rất cảm động, lại vừa khó hiểu.

Bởi vì đổi lại là cô, tuyệt đối không có khả năng đi thích người như cô…

Chẳng lẽ thẩm mỹ của Phó Cảnh Phi khác với người thường?