Lột Xác

Chương 142-3: Không sơ hở tý nào (3)




Sau khi chủ nhiệm Trương nhìn thấy Mộc Lạp Lạp thì quan sát cô vài lần, nhưng ngược lại không có nói nhảm: “Cô đi theo Bạch Vũ của bộ chế tác nói chuyện cụ thể, cậu ấy là tổng đạo diễn của chương trình.”

Mộc Lạp Lạp đã sớm ngờ tới thể chế bên trong những nơi như thế này, rất nhiều thứ giao tiếp phức tạp hơn so với công ty bình thường. Tuy rằng đợi không một tiếng đồng hồ nhưng cô cũng không thể nói cái gì, chỉ có thể theo phân phó của chủ nhiệm Trương đi tìm tổng đạo diễn của chương trình talent show kia.

Trong ấn tượng của Mộc Lạp Lạp, đạo diễn đều là những hình tượng rất nghệ sĩ, để tóc dài, bộ mặt ngang ngạnh bất kham.

Nhưng khi gặp Bạch Vũ thì Mộc Lạp Lạp rất lấy làm kinh hãi.

Bạch Vũ không giống như trong tưởng tượng của Mộc Lạp Lạp. Anh ta nhìn có vẻ giống như một sinh viên sạch sẽ ngăn nắp, trên người có một chút phong độ của người trí thức, mặt mũi rất khôi ngô tuấn tú, để ở trong trường học cũng là cấp đẹp trai nhất.

Mộc Lạp Lạp tìm được anh ta ở trong studio truyền hình. Bạch Vĩ đang đeo tai nghe nói gì đó với đạo diễn của hiện trường, nghe thấy có người tìm anh ta thì tháo tai nghe xuống đi tới cửa studio truyền hình.

“Cô là?” Giọng của anh ta rất mạnh mẽ, hết sức từ tính.

Mộc Lạp Lạp đơn giản giới thiệu mình: “Tôi là Mộc Lạp Lạp của tập đoàn Thẩm thị, là người phụ trách kế hoạch hợp tác lần này.”

Ánh mắt của Bạch Vũ chần chừ trên mặt Mộc Lạp lạp một chút, sau đó gật đầu: “Tôi biết rồi, chủ nhiệm Trương đã nói với tôi.”

Mộc Lạp Lạp không hiểu rõ kết cấu nội bộ của đài truyền hình, cho nên thoáng còn hơi mờ mịt một chút, không biết mình rốt cuộc nên làm gì trước.

Mãi đến khi Bạch Vũ nói: “Vậy trước hết cô cùng theo chúng tôi đi họp đi. Chẳng mấy chốc nữa chương trình sẽ thâu hình, về tài trợ của Thẩm thị cần có hiệu quả như thế nào thì đến lúc đó chúng ta lại thương lượng.”

“Vậy được.” Mộc Lạp Lạp đồng ý. Tài trợ, cũng là đến lúc đó những gì có liên quan đến tập đoàn Thẩm thị sẽ xuất hiện ở giữa chương trình, nhưng với phương thức cụ thể gì thì bên đài truyền hình sẽ cho ra phương án, sau đó do người phụ trách là Mộc Lạp Lạp tới gõ búa quyết định. Dù sao cô bây giờ là đại diện Thẩm thị, cũng chính là người bỏ tiền ra.

Sau khi bên Bạch Vũ hết bận thì Mộc Lạp Lạp liền mở một cuộc họp cùng bọn họ. Tham gia họp đều là người của đài truyền hình, đều có nhân viên của các khâu đang phụ trách chương trình này.

Trong cuộc họp, Mộc Lạp Lạp dựa theo yêu cầu trong đề án truyền đạt với đài truyền hình những điều cần để đạt được hiệu quả tuyên truyền của tập đoàn Thẩm thị.

Song phương nhanh chóng có chung nhận thức, chỉ còn lại làm tuyên truyền như thế nào giữa lúc thâu chương trình, việc này không có quan hệ với Mộc Lạp Lạp.

Thế nhưng thâu chương trình lại xảy ra chút phiền phức.

Mộc Lạp Lạp làm người phụ trách đương nhiên là phải ở hiện trường giám sát, bảo đảm trong quá trình thâu chương trình có thể hoàn thành hiệu quả tuyên truyền mà tập đoàn Thẩm thị mong muốn.

Nhưng vào trước bắt đầu thâu mấy tiếng, một thực tập sinh bên đài truyền hình gặp phải phiền phức.

Cô ta đột phát viêm dạ dày, bị đưa đi bệnh viện, mà cô ta vốn là người chịu trách nhiệm thâu một phần cảnh khán giả quần chúng của chương trình. Một khi cô ta đi, thâu hình khán giả quần chúng buổi tối cũng bị bỏ dở.

Thông thường đài truyền hình thâu hình đều là như thế này, có một đội ngũ nhân viên chuyên chịu trách nhiệm về nguồn quần chúng, bọn họ có trách nhiệm sắp xếp quần chúng vào đúng chỗ ở hiện trường thâu hình.

Nhưng bây giờ một thực tập sinh xảy ra vấn đề, những người khác của đài truyền hình đều bận rộn chuyện của mình, những khán giả quần chúng này ngay tức khắc trở thành rắc rối.

Bạch Vũ cau mày đứng trong studio truyền hình, trên người tản ra hơi thở không vui. Mặc dù anh ta không có nổi giận nhưng tất cả mọi người có thể nhìn ra anh ta mất hứng.

Mộc Lạp Lạp không có chuyện gì làm, trước đó cũng từ nói chuyện với người khác mà biết được thân phận của Bạch Vũ. Anh ta tốt nghiệp hệ đạo diễn của một Đại học Truyền thông hàng đầu nào đó, anh ta là người đầu tiên phụ trách chương trình talent show lần này, nếu xảy ra vấn đề gì thì đối với anh ta mà nói nhất định là một bất lợi.

Nhưng lúc này ai có bổn phận của người nấy, trong khoảng thời gian ngắn không có người đến giúp đỡ.

Mộc Lạp Lạp đứng ở một bên, sau khi suy tính một hồi thì quyết định tự mình đi giúp.

Dù sao thì chương trình này thâu được suông sẻ, thuận lợi hoàn thành tuyên truyền của Thẩm thị thì đối với Mộc Lạp Lạp mà nói là có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này. Đối với cô có lợi, cô đương nhiên không thể nhìn thâu hình lần này dời ngày.

Vì vậy Mộc Lạp Lạp đi tới nói với Bạch Vũ: “Cần bao nhiêu khán giả?”

Đầu chân mày Bạch Vũ nhăn lại không hề giãn ra, nhưng kiên nhẫn trả lời: “Hai trăm người.”

“Phân bố tuổi tác, giới tính?” Mộc Lạp Lạp hỏi.

“Nam nữ trẻ tuổi chiếm phân nửa, còn lại tuổi tác giới tính thế nào đều được cả.”

Chương trình talent show này không chỉ là chọn lựa thần tượng trẻ tuổi, trong đó còn có thật nhiều người cơ bản, bởi vậy đều cần khán giả của mỗi tầng lớp, tuổi tác.

Mộc Lạp Lạp suy nghĩ một chút, cảm thấy mình cần có biện pháp giải quyết rắc rối này, liền nói: “Vậy tôi lấy hết các vé, hai trăm quần chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm mang tới đúng giờ.”

Trước đó trong cuộc họp, Mộc Lạp Lạp luôn dựa theo điều lệ làm việc, trên thực tế không cho người khác lưu lại ảnh hưởng lớn.

Cho nên cô đột nhiên tiếp lấy cục diện rối rắm này, Bạch Vũ hơi giật mình.

“Yên tâm đi, tôi có cách.” Mộc Lạp Lạp nhún nhún vai. Hai trăm khán giả quần chúng… Cô còn có thể giải quyết.

“Làm phiền.” Đầu chân mày Bạch Vũ giãn ra, nói lời cảm ơn.

Mộc Lạp Lạp cầm lấy vé vào cửa, rời khỏi đài truyền hình.

Khán giả quần chúng trẻ tuổi phải chiếm phân nửa. Lúc Mộc Lạp Lạp vừa mới nhìn đến khách quý của nơi trực tiếp thâu hình, bên trong giám khảo không thiếu ca sĩ có chút danh tiếng, Mộc Lạp Lạp liền dứt khoát mượn danh nghĩa của bọn họ, lên mạng tra ra hội của mấy fan mê ca nhạc, liên hệ với người cầm đầu của bọn họ.

Đối phương biết được có thể có cơ hội gặp thần tượng đương nhiên rất vui vẻ, lập tức triệu tập người có khả năng đến đài truyền hình. Một trăm người nhanh chóng được triệu tập xong.

Sau khi Mộc Lạp Lạp nói cho bọn họ biết thời gian thì chờ ở ngay cửa đài truyền hình, cuối cùng đem vé phát ra.

Về phần những người có giai đoạn tuổi tác khác thì Mộc Lạp Lạp trước tiên đi siêu thị mua thật nhiều đồ ăn vặt, sau đó đón xe đi đến quảng trường ở gần đó.

Nơi đó mỗi ngày đều có rất nhiều các ông bác bà bác khiêu vũ ở quảng trường, rèn luyện thân thể, dòng người rất lớn.

Mộc Lạp Lạp bày một cái bàn, đặt đồ ăn vặt bên trên, sau đó trực tiếp cầm loa rống lên.

Cô nói cho các ông bác bà bác lát nữa có thể đến đài truyền hình xem biểu diễn miễn phí, còn có phát cho rất nhiều đồ ăn vặt. Thoáng cái đã tụ rất nhiều người.

Không đến một tiếng đồng hồ, một trăm người triệu tập xong. Mộc Lạp Lạp trực tiếp thông báo đài truyền hình phái xe đến, mang những khán giả quần chúng này đi.

Chỉ dùng thời gian rất ngắn, hai trăm khán giả quần chúng đã vào vị trí của mình, thâu hình chương trình cũng thuận lợi bắt đầu.

Bạch Vũ nói với Mộc Lạp Lạp: “Hôm nay cảm ơn cô.”

“Không có gì, tôi giải quyết cũng là rắc rối của mình.” Mộc Lạp Lạp biểu hiện rất khiêm tốn.

Đến khi Mộc Lạp Lạp trở lại công ty, bên đài truyền hình cũng đã đem biểu hiện hôm nay của Mộc Lạp Lạp nói cho Lina biết. Chị ta gọi Mộc Lạp Lạp đến văn phòng, khen ngợi cô một cách hiếm có.

Có thể được Lina khen ngợi quả thật là chuyện hiếm có, Mộc Lạp Lạp thật sự được cưng mà vừa mừng vừa lo.

“Lúc cô mới tới, tôi cho rằng cô có quan hệ cá nhân gì đó với tổng giám đốc, không ngờ cô làm việc không tệ.” Lina không thèm quan tâm mình nói bí mật gì không đúng đối với Mộc Lạp Lạp.

Mộc Lạp Lạp nở nụ cười: “Em có thể đoán được. Tuy rằng đồng nghiệp không biết, nhưng chị nhất định biết là Tổng giám đốc Thẩm điều em đến tổng công ty.”

Vẻ mặt của Lina rất hài lòng: “Tiếp tục cố gắng đi.”

“Vâng, vậy em ra ngoài trước, chị Lina.”

Trở về chỗ ngồi của mình, Khưu Dĩnh lại bu tới: “Lạp Lạp, hôm nay cô đi đài truyền hình có trông thấy hay không?”

Mộc Lạp Lạp nghi ngờ hỏi: “Không có, sao hỏi như vậy?”

“Tôi ở trên mạng thấy anh ta đang thâu hình chương trình ở đài truyền hình mà, không ngờ các người không có chạm mặt. Tôi còn tưởng rằng cô sẽ gặp anh ta, còn có thể nhân tiện xin một chữ ký gì đó.”

Mộc Lạp Lạp phì cười: “Nhưng tôi không theo đuổi ngôi sao.”

“Trước đây tôi cũng không theo đuổi ngôi sao, nhưng anh ta thật sự rất tuấn tú đấy.”

“Cô thật mê trai…”

Mộc Lạp Lạp rất bất đắc dĩ, nhưng nghĩ tới hôm nay gặp Bạch Vũ, mặc dù chỉ là một đạo diễn nhưng dáng dấp còn đẹp hơn so với nghệ sĩ bình thường.

Lần này tập đoàn Thẩm thị hợp tác cùng đài truyền hình không chỉ tài trợ mà còn mời một nghệ sĩ tới quay video tuyên truyền. Mà vị nghệ sĩ kia vừa khéo là người xuất nghệ từ đài truyền hình này, hiện nay vẫn duy trì quan hệ mật thiết, bởi vậy video tuyên truyền lần này cũng là do đài truyền hình quay.

Sau khi Mộc Lạp Lạp lật đề án thì sửng sốt một chút.

Nghệ sĩ mời lần này chẳng phải là người Khưu Dĩnh thích đây sao?

May là cô ta còn chưa biết, nếu cô ta biết rồi thì nhất định sẽ lập tức đòi Mộc Lạp Lạp giúp cô ta xin chữ ký…

Đến lúc tan làm, Mộc Lạp Lạp không chút do dự hết giờ rời đi. May là hiệu suất làm việc mỗi bộ của Thẩm thị rất cao, sau khi cô đến cũng không thường gặp phải chuyện tăng ca khiến phiền lòng người.

Nhưng Mộc Lạp Lạp thật không ngờ có trùng hợp như vậy, cô mới vừa vào thang máy liền gặp người mà gần đây cô tránh còn không kịp.

Thẩm Văn Xương.

Hắn ta không đi thang máy dành riêng, đến dùng thang máy của nhân viên làm gì?

May là trong thang máy không chỉ có bọn họ, Mộc Lạp Lạp làm bộ hô lên: “Tổng giám đốc Thẩm.” Sau đó thì đứng ở trong góc cách Thẩm Văn Xương xa nhất.

Về phần những người khác trong thang máy, thật vất vả mới có thể gặp phải vị tổng giám đốc đẹp trai nhiều tiền này ở trong thang máy, cho dù đối phương đã có bạn gái nhưng cũng không ngăn được lòng họ dâng trào, không ngừng kề gần vào Thẩm Văn Xương.

Người ta tìm cách nịnh bợ, cũng chỉ có Mộc Lạp Lạp mới tránh như tránh rắn độc. Tóm lại, Mộc Lạp Lạp quyết định không cần tiếp xúc nhiều với Thẩm Văn Xương.

Nhưng lúc trong thang máy Mộc Lạp Lạp trước sau cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm vào sau gáy của cô, khiến cô tê cả da đầu.

Tuyệt đối đừng là Thẩm Văn Xương lại đang nghĩ đến làm cái gì nha… Sau khi cửa thang máy mở ra, Mộc Lạp Lạp gần như là ngựa không dừng vó xông ra ngoài, chạy vô cùng nhanh, giống như là muốn thoát khỏi ôn thần gì đó.

Sau lưng cô, trên gương mặt mười phần bá đạo của Thẩm Văn Xương liền xuất hiện vẻ giận dữ.

“Mộc Lạp Lạp!” Một tiếng rống vô cùng lớn.

Thân thể Mộc Lạp Lạp cứng đờ, quả nhiên người ta sợ nhất cái gì thì cái đó sẽ tới. Lúc trước cô không ngừng đụng chạm tới Thẩm Văn Xương, hơn nữa thái độ của cô đối với Mộc Diệp, e là bây giờ Thẩm Văn Xương rất ghét cô, bỗng nhiên gọi cô lại là có ý đồ gì!

Vốn muốn giả vờ tai điếc không có nghe thấy, sau đó mau chóng rời khỏi công ty, nhưng có người không mắt chắn ở trước mặt Mộc Lạp Lạp, khiến bước chân chạy trốn của cô dừng lại một chút, liền bỏ lỡ cơ hội tốt.

Lúc này mà tiếp tục đi thì rất có vẻ cố ý.

Mộc Lạp Lạp chỉ có thể quay đầu lại, trong ánh mắt khác thường của những người khác, cười khan: “Tổng giám đốc Thẩm, là ngài đang gọi tôi ạ?”

Thẩm Văn Xương hừ lạnh một tiếng: “Cô chạy cái gì?”

Cô cũng không phải là muốn chạy như vậy mà… Ấn tượng của Mộc Lạp Lạp đối với Thẩm Văn Xương thật ra kém tới cực điểm, một chút cũng không muốn nhìn thấy hắn.

Trừ phi lúc có yêu cầu lợi dụng hắn đi đánh bại Mộc Diệp, khi đó rồi hãy nói.

“Chút nữa tôi có chuyện nên đi vội, tổng giám đốc Thẩm, ngài có chuyện gì ạ?” Thái độ lúc này của Mộc Lạp Lạp có thể nói là xa cách, khách sáo tới cực điểm, nhưng lại khiến người ta không bới ra được bất kỳ lỗi gì.

“Việc gấp, việc gấp gì?”

Mộc Lạp Lạp thầm liếc trắng mắt, cái vị này thật đúng là xem mình làm tổng giám đốc thống trị thiên hạ cơ đấy, cô có chuyện gì thì có quan hệ gì với hắn?

Nhưng lời của Thẩm Văn Xương trong mắt người khác ngược lại mang một ý khác, Mộc Lạp Lạp nhạy bén chú ý tới những ánh mắt kia.

Vì để không cho người không biết nội tình hiểu lầm, cũng vì để tránh cho sinh ra một số rắc rối, con ngươi linh động chuyển một cái, Mộc Lạp Lạp liền cười nói: “Tôi muốn đi hẹn hò với vị hôn phu của tôi ạ. Tổng giám đốc Thẩm, bây giờ anh muốn đến Mộc Diệp à? Anh phải đối xử với em gái của tôi tốt một chút nhé, tuyệt đối đừng ăn hiếp nó.”

Mộc Lạp Lạp nghĩ, cô nói ra những lời này hẳn là không sơ hở tý nào chứ?