Lột Xác

Chương 143: Tình bạn mỉa mai




Trên thực tế lúc Mộc Diệp đi bộ thư ký lần trước, cũng chỉ có đồng nghiệp nơi này mới biết được ả và Mộc Lạp Lạp quan hệ chị em. Mộc Lạp Lạp vốn cho rằng chiếu theo cái đạo lý gọi là 360 trạng thái của ngồi lê đôi mách thì tin tức này đã nên sớm truyền tới mức bay đầy trời trong toàn bộ công ty mới đúng. Nhưng nằm ngoài dự đoán của cô, ngày đó sau khi Mộc Diệp đi, cô đã kể lể khóc lóc một phen, hết ý khơi dậy lòng thông cảm của đồng nghiệp, vậy mà thật không có người nào truyền cái tin đồn này ra ngoài. Bởi vậy công ty chẳng có bao nhiêu người biết quan hệ của Mộc Lạp Lạp và Mộc Diệp, quan hệ của Mộc Lạp Lạp và vị ông chủ lớn này.

Mà thái độ mới vừa rồi của Thẩm Văn Xương trong cái nhìn của người xung quanh như có cái gì không đúng, Mộc Lạp Lạp vì để sớm trừ khử một ít rắc rối không cần thiết nên dứt khoát công bố tin tức này ra.

Dù sao thì cô cũng tin rằng giấy không thể gói được lửa, chuyện hỏng của cô và Mộc Diệp sớm muộn sẽ lưu truyền đến toàn bộ công ty đều biết.

Mộc Lạp Lạp sớm muộn gì cũng phải chính thức tuyên chiến Mộc Diệp. Bây giờ bởi vì nhược điểm trong tay cô còn chưa đủ nhiều, cho nên mới tiếp tục nguỵ trang đánh lừa Mộc Diệp cùng Ngôn Viễn. Đến khi chứng cứ trong tay cô đủ để trả thù Mộc Diệp, Mộc Lạp Lạp tuyệt đối sẽ không nương tay, sẽ cho cả thành phố Long đều biết rốt cuộc ai mới là người phụ nữ lòng dạ rắn rết, đem những nghiệt mà Mộc Diệp từng làm toàn bộ trả lại cho ả.

Sau lời nói của Mộc Lạp Lạp, biểu cảm trên mặt Thẩm Văn Xương rất là đặc sắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “… Mộc Lạp Lạp!”

Mộc Lạp Lạp cười mỉa một tiếng, nghĩ dù sao mọi người đều đã biết quan hệ giữa cô và Thẩm Văn Xương, nên không khách sáo nữa: “Tôi thật sự phải đi hẹn hò, đi trước nhé Thẩm tổng.”

Dứt lời, không cho Thẩm Văn Xương cơ hội giữ cô lại nữa, vụt đi như làn khói.

Cô mới mặc kệ hôm nay Thẩm Văn Xương gọi cô lại là có chuyện gì hay không, dù sao đối với Mộc Lạp Lạp mà nói, biểu hiện của Thẩm Văn Xương sau lần trước bị Mộc Diệp hãm hại thực sự khiến cô mắc ói.

Chờ đến khi báo thù, Mộc Lạp Lạp sẽ không chút do dự rời khỏi tập đoàn Thẩm thị, không muốn ở chỗ này lâu.

Cô đi tới chỗ tài xế đỗ xe, nhanh chóng trở lại biệt thự, nhưng Phó Cảnh Phi còn chưa có về.

Dầu gì Phó Cảnh Phi cũng là người trông coi một công ty đa quốc gia, công việc ngày thường sẽ không dễ dàng cỡ nào, chẳng qua là trước kia tốn quá nhiều thời gian trên người Mộc Lạp Lạp.

Bây giờ Mộc Lạp Lạp không có quá nhiều chuyện khiến anh bận tâm, nên Phó Cảnh Phi có thể càng chuyên chú đi xử lý công việc hơn.

Mộc Lạp Lạp vốn đã chuẩn bị tắm rửa thay áo ngủ, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của Ngôn Viễn.

Lúc ở Phó gia hai người đã hẹn mấy ngày nữa gặp mặt, bây giờ mới qua một ngày mà y đã gọi điện thoại đến, Mộc Lạp Lạp đoán… có lẽ là hôm nay lời cô nói với Thẩm Văn Xương ở công ty đã bị Mộc Diệp biết, mới có thể bảo Ngôn Viễn gọi điện thoại đến thăm dò một chút.

Thật ra Mộc Lạp Lạp rất nghi ngờ tại sao Mộc Diệp lại quan tâm đến chuyện cô vào tập đoàn Thẩm thị làm việc, hơn nữa từ ngay lúc đó biểu hiện của Mộc Diệp nhìn có vẻ như Thẩm Văn Xương để cô vào Thẩm thị cũng không có thương lượng trước cùng Mộc Diệp, cho nên Mộc Diệp mới rất bất mãn.

Nhưng liên tưởng đến tính cách đa nghi của Mộc Diệp, tính cách cẩn trọng dè dặt lại đa nghi của ả nhất định sẽ bất mãn cô vào Thẩm thị, còn cách gần núi dựa lớn Thẩm Văn Xương như vậy.

Tất nhiên là Mộc Diệp vẫn đề phòng cô.

Đổi thành người bình thường, đã đuổi Mộc Lạp Lạp ra khỏi Mộc gia, đồng thời chiếm hết những thứ Mộc Lạp Lạp từng có, dưới tình huống như thế này khẳng định sẽ khinh địch, sẽ nghĩ Mộc Lạp Lạp cũng sẽ không thoát thân được.

Nhưng Mộc Diệp không hề lơi lỏng chèn ép đối với Mộc Lạp Lạp, mặc kệ ả còn đang cảnh giác Mộc Lạp Lạp hay là có phải bởi vì sau lưng Mộc Lạp Lạp còn có sự tồn tại của một nhân vật nghịch thiên như Phó Cảnh Phi, đều có thể chứng mình tâm cơ của ả Mộc Diệp này thâm sâu, xa hơn người bình thường.

“Ngôn Viễn, sao gọi điện thoại lúc này?” Mộc Lạp Lạp vừa nghe điện thoại liền thay đổi giọng điệu.

“Lạp Lạp, em đang ở đâu vậy?” Ngôn Viễn dịu dàng trước sau như một.

“Em ở… chỗ của Phó Cảnh Phi, sao vậy?”

“Lạp Lạp, buổi tối có rãnh không, chúng ta gặp mặt đi.” Ngôn Viễn đề nghị.

Giờ này mà y còn hẹn mình ra ngoài, là muốn làm gì?

“… Được, hẹn gặp ở đâu?”

Tuy không hiểu tâm tư của Ngôn Viễn, nhưng Mộc Lạp Lạp vẫn đồng ý.

Dù sao thì mọi chuyện Ngôn Viễn làm phía sau đều có Mộc Diệp nhúng tay, cô sẽ nhân cơ hội đi xem Mộc Diệp lại muốn làm gì là được rồi.

Nói với chú Phó một tiếng, Mộc Lạp Lạp ngồi xe đi tới chỗ hẹn cùng Ngôn Viễn, lúc này Phó Cảnh Phi vẫn đang ở công ty.

Thật ra Mộc Lạp Lạp không ngờ Ngôn Viễn hẹn mình đi công viên trò chơi. Đã rất lâu rồi cô không có nơi này.

Mà khi gặp nhau Mộc Lạp Lạp kinh ngạc phát hiện, hôm nay Ngôn Viễn hẹn mình ra lại không phải bởi vì Mộc Diệp, hoặc là nói không phải là Mộc Diệp ở sau lưng sai khiến.

Y ăn mặc rất thoải mái, mặt mũi ôn hoà. Nếu không phải Mộc Lạp Lạp đã sớm nhìn thấu y, e là vẫn sẽ bị bề ngoài của y đánh lừa.

Mộc Lạp Lạp sửa soạn xong vẻ mặt của mình, đi về phía Ngôn Viễn.

“Sao hẹn em đến công viên trò chơi?” Buổi tối trong công viên trò chơi vẫn đèn đuốc sáng trưng, những cô gái trẻ cùng bạn bè của họ đang chơi vô cùng vui vẻ, tiếng thét chói tai cùng tiếng cười tràn đầy nơi đây.

Ngôn Viễn dịu dàng cười, sờ sờ đầu Mộc Lạp Lạp.

Động tác này lúc trước thường xảy ra giữa bọn họ, Mộc Lạp Lạp chưa từng kháng cự thân mật như vậy. Nhưng hôm nay lúc tay Ngôn Viễn đặt trên đỉnh đầu của Mộc Lạp Lạp, trong lòng cô bỗng mắc ói, mãnh liệt nén xuống xung động lùi bước về sau.

Ngôn Viễn nhanh chóng thả tay xuống, nhìn có vẻ y không có phát hiện vừa rồi đáy mắt Mộc Lạp Lạp loé lên khác thường rồi biến mất.

“Lạp Lạp, em còn nhớ thời trung học không, em kêu anh cùng em trốn học, muốn anh cùng em đến đây ngồi vòng đu quay?” Ngôn Viễn nói, lộ ra chút vẻ hoài niệm.

Mộc Lạp Lạp ngẩn người, vắt hết óc mới rốt cuộc tìm được đoạn ký ức này. Nếu hôm nay Ngôn Viễn không nhắc, cô thật sự cũng không nhớ nổi đoạn trải qua này.

Thời trung học Mộc Lạp Lạp rất ham chơi, ngoại trừ trước khi thi sẽ phấn đấu một khoảng thời gian thì ngày thường quả thật chính là một đứa kém cỏi, trốn học càng như cơm bữa.

Khi đó phim Hàn thịnh hành, nhân vật nam nữ chính trong phim Hàn thường đều gặp ở nơi như công viên trò chơi này, ngồi vòng đu quay cao chọc trời và ngựa gỗ xoay tròn, rất lãng mạn.

Khi đó Mộc Lạp Lạp không có đối tượng thích, chỉ có thể lôi kéo cái người thanh mai trúc mã Ngôn Viễn này cùng nhau tới đây chơi.

Ngôn Viễn chưa từng cự tuyệt cô, cũng rất có kiên nhẫn cùng cô chơi đủ loại trò chơi, không tiếc trốn học có thể gặp phải bị xử phạt.

Đột nhiên nghĩ đến đoạn hồi ức như vậy, Mộc Lạp Lạp nhịn không được nhớ tới càng nhiều chuyện hơn. Những chuyện xảy ra giữa cô và Ngôn Viễn khi đó, bên trong mang theo dấu vết thanh xuân, rõ ràng chính là chứng minh tình bạn tốt nhất.

Thậm chí đến bây giờ Mộc Lạp Lạp đều cảm thấy lúc còn trẻ bên cạnh có thể có một người bạn thật lòng như vậy là trải nghiệm tốt đẹp nhất của đời người.

Nhưng rốt cuộc vì cái gì, khiến quan hệ của Ngôn Viễn và cô sau khi lớn lên thì hoàn toàn tan vỡ, vì sao Ngôn Viễn hoàn toàn bỏ qua tình bạn giữa bọn họ, thậm chí không tiếc dùng hết lời nói dối này đến lời nối dối khác đi lừa gạt cô?

Mộc Lạp Lạp cho người ta ấn tượng nhìn như bất cần đời, không tim không phổi, nhưng trong lòng cô lại là người coi trọng tình cảm nhất. Cho nên cô mới có thể bởi vì tình bạn lúc còn trẻ mà trong cuộc sống sau này tin tưởng Ngôn Viễn vô điều kiện.

Tiếc là cũng bởi vì cô coi trọng mới cho Ngôn Viễn cơ hội tổn thương cô.

Thoát ra khỏi hồi ức, trong mắt Mộc Lạp Lạp tàng ẩn hơi mù, lộ ra nụ cười ngây thơ: “Đúng vậy, khi đó em thích nhất là lôi kéo anh theo em trốn học đi chơi, bây giờ nhớ lại thật sự là hoài niệm.”

Ngôn Viễn gật đầu: “Có mấy lần đều suýt nữa bị thầy chủ nhiệm phát hiện, khi đó quả thật em không sợ trời không sợ đất vô cùng.”

Mộc Lạp Lạp thở dài một tiếng: “Tiếc là bây giờ chúng ta đều đã lớn, những tốt đẹp lúc ấy bây giờ đều chỉ có thể tồn tại trong ký ức.”

Những lời này là Mộc Lạp Lạp phát ra từ đáy lòng. Có đôi khi cô thật sự rất muốn chính miệng hỏi Ngôn Viễn một câu: tại sao muốn lừa cô, lẽ nào thích Mộc Diệp thì có thể khiến y chọn phản bội bạn bè?

Ít ra bản thân Mộc Lạp Lạp biết cô vĩnh viễn không làm được chuyện như vậy.

Câu hỏi đã tới bên mép, nhưng cuối cùng bị Mộc Lạp Lạp nuốt vào bụng. Cô bất đắc dĩ nghĩ: biết nguyên nhân thì sao chứ, sự lừa dối của Ngôn Viễn kiếp trước và kiếp này đã triệt để phá huỷ tình bạn giữa bọn họ, cho dù biết nguyên nhân, Mộc Lạp Lạp cũng tuyệt đối không có khả năng tha thứ Ngôn Viễn.

Đoạn tình bạn từng khiến Mộc Lạp Lạp cảm thấy may mắn kia đã sớm tiêu tan trong dòng lũ của tháng năm, mất đi hình dạng vốn nên có.

Hiện nay Mộc Lạp Lạp đã mất đi sức lực muốn vãn hồi. Có những thứ đã mất đi tính chân thật ban đầu, tìm trở về nữa cũng chỉ tăng thêm muộn phiền.

Ngôn Viễn quay đầu nhìn Mộc Lạp Lạp, y mơ hồ cảm thấy trên người cô có một ít thay đổi không dễ phát hiện, rồi lại không bắt được rốt cuộc là chỗ nào có thay đổi.

Phía trước là vòng đu quay cao chọc trời loé lên ánh đèn, khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Lạp Lạp tản ra sáng bóng nhàn nhạt, nụ cười khoé miệng rất khiến người ta động lòng.

Ngôn Viễn cau mày, vẻ mặt hết sức phức tạp.

“Ngôn Viễn, anh còn chưa nói hôm nay gọi em tới làm gì cơ?” Mộc Lạp Lạp phá vỡ sự yên lặng.

“… Thật ra cũng không có gì.” Ngôn Viễn lộ ra nụ cười trước sau như một. “Trước đây đều là anh theo em chơi, bây giờ trưởng thành đổi lại em đi theo anh.”

Mộc Lạp Lạp nửa híp mắt chằm chằm quan sát Ngôn Viễn một lát, bỗng không có ý tốt nói: “Ngôn Viễn, không phải là anh đang thất tình đấy chứ, sao đột nhiên u buồn như vậy?”

Cô giống như tuỳ tiện nói, thật ra là cố ý thử dò xét tâm tư.

Quả nhiên, Ngôn Viễn thoáng lộ ra nụ cười khổ sở: “Thật đúng là bị em đoán trúng.”

Mộc Lạp Lạp làm bộ rất ngạc nhiên: “Không phải chứ Ngôn Viễn! Anh yêu đương bao giờ, sao em không biết!”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Mộc Lạp Lạp rõ ràng, bộ dáng Ngôn Viễn như vậy e là không thoát khỏi liên quan với Mộc Diệp…