Lột Xác

Chương 43: Đùa giỡn




Phó Cảnh Phi yên lặng cùng Mộc Lạp Lạp đi phòng ăn. Phó Ngộ đã quen cửa quen nẻo ngồi xuống lần nữa, còn hướng về phía Mộc Lạp Lạp vẫy vẫy tay: “Đến ngồi đi.”

Mộc Lạp Lạp: “…” Đây rốt cuộc là khách hay là chủ nhà…

Phó Ngộ vốn vẻ mặt dương dương đắc ý, sau khi chạm tới ánh mắt mang theo sức uy hiếp của Phó Cảnh Phi thì rốt cuộc có thay đổi.

Anh ta sờ sờ mũi, hơi lúng túng nói: “Quên đi, tôi không nói nhảm nữa.”

Mộc Lạp Lạp đi ở phía trước nên không nhìn thấy ánh mắt như như dao găm của Phó Cảnh Phi, lấy làm lạ ngồi đối diện Phó Ngộ, chống cằm hỏi anh ta: “Tại sao?”

Phó Ngộ nói: “Bởi vì tôi nói nhảm nữa thì đêm nay sẽ bị ám sát.”

Bên trán Mộc Lạp Lạp xẹt qua mấy vạch đen, cảm giác thù địch cô vừa cảm thấy từ trên thân của người này nhất định đều là ảo giác, đây rõ ràng chính là một kẻ dở hơi mà.

“Anh cũng là người nhà họ Phó sao?” Mộc Lạp Lạp cuối cùng hỏi vấn đề mình cảm thấy hứng thú. Bây giờ cô bỗng nhiên có tâm tư muốn hiểu rõ cuộc sống của Phó Cảnh Phi hơn một chút

Khi thật sự muốn chung sống hoà hợp cùng anh, Mộc Lạp Lạp mới kinh ngạc phát hiện mình trong quá khức rốt cuộc không quan tâm anh đến cỡ nào. Ngoại trừ bởi vì bình thường sống chung một chỗ với Phó Cảnh Phi mà tự nhiên hiểu được chút chi tiết nhỏ bên ngoài, Mộc Lạp Lạp cho tới bây giờ thậm chí cũng không biết Phó Cảnh Phi mỗi ngày phải đi làm ở đâu.

Phó gia sở dĩ trở thành khổng lồ cũng bởi vì tài nguyên phong phú trong tay bọn họ. Tập đoàn tài chính mà Phó Cảnh Phi nắm trong tay chắc ngạch số cũng không nhỏ, nhưng Mộc Lạp Lạp trong quá khứ cũng không có nhiều tâm tư đi quan tâm.

Ngay cả cổ phần công ty của Phó Cảnh Phi mà cô lừa gạt cũng không phải bởi vì cô nghĩ ra nhiều mưu kế, mà là cô nói với Phó Cảnh Phi một câu: “Nếu anh chịu cho tôi tất cả cổ phần công ty của anh, tôi liền tin tình cảm của anh.”

Chỉ một câu cố tình gây sự, hơn nữa không có độ khả thi nào, thế mà Phó Cảnh Phi không chút do dự nghe theo, ngày hôm sau đã chuyển nhượng cổ phần công ty cho cô.

Bây giờ Mộc Lạp Lạp cảm thấy trong quá khứ mình cặn bã thế nào, muốn bù đắp một số chuyện ít nhất cũng phải bắt đầu từ những chuyện căn bản nhất trong cuộc sống, như là hiểu rõ Phó Cảnh Phi.

Cho nên lúc này cô mới có thể sinh ra hứng thú đối với Phó Ngộ. Từ quan hệ của anh ta và Phó Cảnh Phi mà suy đoán, anh ta là người của Phó gia, hơn nữa địa vị không thấp, như vậy hiểu Phó Cảnh Phi cũng sẽ nhiều hơn.

Phó Ngộ thật không ngờ Mộc Lạp Lạp sẽ chủ động hỏi chuyện mình, đầu tiên là lấy làm lạ một chút, tiếp theo là giương môi nở nụ cười: “Tôi đương nhiên là người nhà họ Phó… Thế nào, Lạp Lạp muốn biết tôi?”

Phó Cảnh Phi giống như bức tượng ngồi bên cạnh Mộc Lạp Lạp, trong đôi mắt đẹp đầy lạnh lùng âm hiểm nhìn Phó Ngộ, mang ý tứ cảnh cáo nồng đậm.

Nhưng Phó Ngộ chợt có một ý nghĩ, cố tình phớt lờ Phó Cảnh Phi, nhiệt tình nhìn Mộc Lạp Lạp.

Mộc Lạp Lạp trực tiếp làm lơ xưng hô chợt trở nên vô cùng thân thiết của Phó Ngộ, vòng vo hỏi: “Vậy anh và Phó Cảnh Phi là quan hệ thế nào, thân thích à?”

“Coi là vậy đi.” Phó Ngộ thuận miệng trả lời một câu, thân thể cách cái bàn hơi chồm về trước, khoảng cách gần Mộc Lạp Lạp một chút. “Vậy còn cô, cô và Phó Cảnh Phi…”

Không ngờ Phó Ngộ sẽ lật ngược lại mình một nước cờ, Mộc Lạp Lạp chớp chớp mắt, cười khan giả ngu: “Cái gì mà quan hệ thế nào.”

Cặp mắt như con lai của Phó Ngộ tới lui đánh giá trên người Phó Cảnh Phi và Mộc Lạp Lạp, thật ra có chút cố giả bộ bình tĩnh.

Giây phút này gương mặt của Phó Cảnh Phi dưới ánh đèn tuấn tú lạ thường, cặp mắt đen nhánh bình tĩnh không lay động, nhưng khi anh nhẹ bỗng nhìn Phó Ngộ, lông tơ toàn thân Phó Ngộ đều dựng lên, giống như bị thú săn trong rừng rậm nhìn chằm chằm.

Anh ta không khỏi hơi hối hận với hành vi của mình, không có chuyện gì thì dại miệng làm chi, thậm chí dám đùa giỡn đến Mộc Lạp Lạp, thật sự đã quên mất cái vị này bị Phó Cảnh Phi nuôi nhốt ở đây, không phải là một người chủ có thể tuỳ tiện trêu chọc

Đây thật ra là lần thứ hai Phó Ngộ gặp Mộc Lạp Lạp, nhưng đối phương rõ ràng là không có ký ức với lần gặp đầu tiên, có lẽ tình huống lần gặp kia không thể so với hiện tại, cô ấy cũng không có khả năng nhớ ra mình.

Lần gặp mặt kia cũng là ở Phó gia, chẳng qua lúc đó Mộc Lạp Lạp mới vừa tới Phó gia, cô cả ngày tự giam mình ở trên lầu, hầu như không có xuống lầu đi lại, tuy rằng anh ta tới nơi này nhưng cũng chỉ từng gặp mặt Mộc Lạp Lạp một lần mà thôi.

Bây giờ cách lần gặp ấy bao lâu rồi nhỉ? Phó Ngộ bỗng nhiên hơi lấy làm lạ, cảm thấy cũng không coi là rất lâu, sao lần này gặp Mộc Lạp Lạp, không chỉ cảm thấy cô tuyệt nhiên không giống với lời đồn kia, còn hoàn toàn khác với người mà mình gặp lần ấy?

Cái loại thay đổi này không chỉ đơn giản là tính nết phong cách, mà là một loại gì đó càng thâm trầm hơn.

Vả lại lúc này trên người Mộc Lạp Lạp có một phần cảm giác đặc biệt vô cùng, khiến cho người ta cảm thấy toàn thân cô đều mang một vẻ thần bí.

Ít ra Mộc Lạp Lạp trong lời đồn kia tuyệt đối không có khả năng yên lặng ngồi ở đây ăn trong tình huống như thế này, còn bình tĩnh giao lưu với mình, trong lúc đó mặt mũi đều thản nhiên, không có chút thái độ kiêu kỳ cùng khinh thường nào.

Nhưng sự thật là, từ khoảnh khắc Phó Ngộ nhìn thấy Mộc Lạp Lạp đã bắt đầu mơ hồ cảm thấy trên người cô có thay đổi không nhỏ.

Lẽ nào đây là nguyên nhân gần đây Phó Cảnh Phi mãi không quay về bên kia, thậm chí làm ra lựa chọn như thế này?

Lần này anh ta tới vốn là bị ông cụ sai bảo. Một là muốn xem tình hình cuộc sống bây giờ của Phó Cảnh Phi, hai là muốn nhìn xem người phụ nữ đã khiến đại thiếu gia của Phó gia thần hồn điên đảo rốt cuộc có bản lĩnh gì.