Lột Xác

Chương 73: Trên đường đi




“Các cô đều là đồng nghiệp của Vũ Tây à? Cùng một bộ?” Người đàn ông lái xe mở miệng hỏi một câu.

Khưu Dĩnh là một cô gái dáng dấp rất xinh đẹp, nhưng trên mặt trang điểm rất dầy, khiến cho nhiều người hoài nghi gương mặt dưới trang điểm tinh xảo rốt cuộc là như thế nào. Tuy nhiên tính cách cô ta rộng rãi, rất hay nói, khiến bầu không khí lúc này không đến nỗi quá lúng túng.

Mà Vũ Tây chính là cô nàng nữ thần bị vị phú nhị đại kia theo đuổi, một cái nhăn mày một tiếng cười đều là tiểu mỹ nhân điển hình.

Tuy nhiên bây giờ rất nhiều mỹ nữ từa tựa nhau, mới nhìn thì xinh đẹp, nhìn lâu sẽ chán. Có lẽ ngay cả cô nàng Vũ Tây kia cũng biết vị phú nhị đại này đối với mình cũng chỉ là nhiệt tình nhất thời, cho nên không chút kiêng dè hưởng thụ sự bỏ ra của đối phương.

Khưu Dĩnh trả lời: “Đều cùng bộ, cho nên Vũ Tây sinh nhật mới gọi tất cả chúng tôi.”

Người đàn ông gật đầu, lực chú ý lại lần nữa lặng lẽ dời đến trên kính chiếu hậu.

Mộc Lạp Lạp ngồi rất yên lặng, tay chống má, tóc đen mềm mại rũ xuống gò má, mặt mũi đẹp rực rỡ.

Khuôn mặt của cô như là hoa thược dược nồng nhiệt, nở rộ nổi bật trong đám người, rất ít người không chú ý đến cô, bộ dáng gợi cảm rất quyến rũ.

Lại thêm từ nhỏ hoàn cảnh sống sung túc, trên người cũng có một vẻ cao quý, hơi xa cách, càng thêm cuốn hút.

Cô không giống với nhiều cô gái xinh đẹp đại trà, có một phong cách riêng, có dáng vẻ cùng ngũ quan rất riêng biệt, khiến cho người ta liếc mắt nhìn đều khó quên.

Đây là những gì toả ra từ trong xương cốt, cho dù bây giờ cô không ăn mặc lộng lẫy như quá khứ, chỉ ăn mặc quần áo đi làm đơn giản mà thôi.

Lần trước Phó Cảnh Phi thật sự phái người đưa quần áo tới Phó gia. Những bộ quần áo đó đều rất đẹp, nhưng kiểu dáng lại làm cho Mộc Lạp Lạp có thói quen ăn mặc tuỳ hứng có phần không thể tiếp nhận được.

Đều quá đơn giản, tuy những bộ quần áo đó được cắt may đến không thể xoi mói, mỗi một đường kim mũi chỉ đều mười phân vẹn mười, nhưng Mộc Lạp Lạp cảm thấy có phần không phù hợp với phong cách ăn mặc trong quá khứ của cô.

Tuy rằng từ sau khi sống lại, cách ăn mặc của cô dường như hoàn toàn khác với trong quá khứ.

Trước kia Mộc Lạp Lạp ăn mặc làm thế nào để bắt được sự chú ý của người khác, thậm chí có chút phong cách phương Tây, trên phương diện ăn mặc càng lớn mật. Dựa vào khuôn mặt xinh xắn cùng dáng người đẹp, bất kể mặc như thế nào, kết quả cuối cùng cũng đều đẹp mắt.

Bây giờ cô nghĩ mình phải làm việc, không thể tuỳ tiện quần áo gì cũng mặc lên người như quá khứ, chỉ mặc một số kiểu dáng khiêm tốn và nhã nhặn, nhưng chi tiết vẫn khác nhau, có thể nhìn ra rất nhiều cảm hứng thiết kế.

Giống như chiếc áo sơ mi ngày hôm đó bị chú Phó làm ướt nước, cho dù nút áo cài kín nhưng vẫn từ trong đường cắt may của chiếc áo lộ ra vẻ khêu gợi.

Thế nhưng tất cả quần áo trước đây của cô đều bị Phó Cảnh Phi phái người đem đi, lấy lý do là lỗi thời không thích hợp.

Lúc ấy Mộc Lạp Lạp nghe nói có quần áo mới, vốn rất là vui vẻ, nhưng sau khi nhìn thấy những quần áo này đơn giản đến cực điểm thì kết quả trong nháy mắt có loại cảm giác hoài nghi khiếu thẩm mỹ của Phó Cảnh Phi.

Rõ ràng người đàn ông này tuỳ tiện mặc áo sơ mi cũng đẹp vô cùng…

Cho nên lúc này quần áo trên người Mộc Lạp Lạp là do Phó Cảnh Phi phái người đưa đến Phó gia. Trong mùa thu, áo sơ mi màu đen phối hợp với quần jean lưng cao, túi xách màu vàng sáng, thật ra chúng đều là những sản phẩm đơn giản, nhưng được Mộc Lạp Lạp phối hợp theo xu hướng, hơn nữa vóc dáng của cô thật sự rất được, nhất là đôi chân vừa dài lại thẳng, đường cong bắp chân mượt mà, hấp dẫn một cách khó hiểu.

Trong quá khứ, cô quen với cảm giác bị người chú ý, bây giờ thật sự muốn cô ăn mặc hoà lẫn vào trong đám người cô cũng không quen lắm, nhưng cũng không hề thích chơi nổi như quá khứ.

Người đàn ông lái xe liếc vài lần thì rốt cuộc mở miệng hỏi: “Sao hai vị ở phía sau không nói chuyện?”

Lưu Hi lại hơi xấu hổ, có lẽ là cô ta không biết làm thế nào chung đụng với đàn ông, tuy rằng dáng dấp có chút bình thường, nhưng dáng vẻ hai gò má đỏ bừng cũng thật đáng yêu.

Mộc Lạp Lạp suy nghĩ một chút, lên tiếng hoá giải ngượng ngùng: “Cô ấy say xe, tôi thì đói.”

Khưu Dĩnh nghiêng mặt qua nhìn Mộc Lạp Lạp: “Lạp Lạp, cô thật đúng là một kẻ tham ăn, người mỗi ngày ăn nhiều nhất ở trong phòng làm việc chính là cô, nhưng cô vẫn không mập ra một chút nào.”

Mộc Lạp Lạp nhún nhún vai nói giỡn: “Thật ra tôi lén lút chơi thể thao, chỉ là các cô không biết thôi.”

Người đàn ông kia chen lời: “Ồ? Lạp Lạp, cô bình thường chơi thể thao gì?”

Khưu Dĩnh cũng hỏi: “Không nhìn ra Lạp Lạp cô còn thích chơi thể thao?”

Đối với người đàn ông tự gọi cô là Lạp Lạp một cách quen thuộc như thế, Mộc Lạp Lạp chọn lựa không để ý tới.

“Ừm, lúc rãnh rỗi thì đánh tennis một chút.” Đương nhiên đó là lúc còn ở Mộc gia. Phía sau biệt thự Mộc gia có một sân tennis, khi đó Mộc Lạp Lạp thường hẹn huấn luyện viên tới đánh vài ván.

Nhưng sau khi bị đuổi ra thì không có chơi nữa. Phó Cảnh Phi thì không có hứng thú đối với môn thể thao này, trong sân sau chỉ có hồ bơi và sân bóng rổ.

Người đàn ông nói: “Thật có duyên, tôi thỉnh thoảng cũng đánh tennis.”

“Thượng Kha, anh muốn hẹn Lạp Lạp cùng chơi thể thao ư?” Khưu Dĩnh tò mò hỏi.

Người đàn ông, cũng chính là Thượng Kha, cười nói: “Nếu Lạp Lạp đồng ý, chúng ta có thể hẹn cuối tuần.”

Mộc Lạp Lạp lễ phép từ chối: “Tôi gần đây đều không có thời gian, rất lâu rồi không có đánh.”

Vừa nói chuyện, nhanh chóng đã đến nơi.