Lột Xác

Chương 76: Đen mặt




Từ sân bay đến Phó gia cũng không gần lắm, lúc Phó Cảnh Phi tới nơi thì trời đã tối xuống từ lâu.

Đậu Đậu thính tai, nghe bên ngoài có tiếng xe liền bắt đầu ở sân sau kêu lên.

Tài xế vốn chuẩn bị xuống xe mở cửa xe cho Phó Cảnh Phi, nhưng Phó Cảnh Phi xuống xe trước anh ta, sãi dài bước chân đi vào trong biệt thự.

Thân hình cao lớn có một vẻ hoảng loạn không dễ phát hiện, bước chân cũng mang vẻ vội vã.

“Thiếu gia đã trở về.” Chú Phó cung kính đợi ở cửa. Ông ấy được tin tức Phó Cảnh Phi về từ trước, đã sớm làm chuẩn bị. “Nước tắm và quần áo cùng đồ dùng hàng ngày đều được chuẩn bị rồi, ngài có thể đi nghỉ trước.”

Bước chân Phó Cảnh Phi không ngừng, con ngươi sâu sắc quét qua, trực tiếp hỏi: “Mộc Lạp Lạp đâu?”

Đây mới là nguyên nhân khiến anh vội vã trở về. Gần một tuần ở bên ngoài, nhớ nhung trong đầu càng sâu sắc, sắp dấy lên lửa lớn rừng rực.

Chú Phó dừng một chút, trả lời: “Mộc tiểu thư không có ở nhà.”

Bước chân đi lên lầu của Phó Cảnh Phi dừng lại, cau mày xoay người qua: “Không có ở nhà? Đi đâu vậy?”

“Mộc tiểu thư cùng đồng nghiệp tụ tập, không có trở về ăn cơm chiều.”

“Bao giờ cô ấy về?” Phó Cảnh Phi híp mắt một cái, sắc mặt có chút không vui.

“Mộc tiểu thư cũng không có nói thời gian cụ thể.”

Phó Cảnh Phi không nhiều lời, trực tiếp lấy ra điện thoại di động gọi cho Mộc Lạp Lạp.

Tin anh trở về không có báo cho Mộc Lạp Lạp biết. Không thể nói chính xác lý do, có lẽ là ôm một chút ý định làm cho cô ngạc nhiên, nhưng kết quả sau khi trở về thì phát hiện trong nhà không có người mà mình tâm tâm niệm niệm, sắc mặt Phó Cảnh Phi rất nặng nề.

Thế nhưng sau khi điện thoại reng lại nửa ngày không ai nhận, khuôn mặt lạnh lùng của Phó Cảnh Phi u ám tối tăm, sau một hồi thì trực tiếp đi ra ngoài.

Chú Phó nhìn ra thiếu gia nhà mình muốn đi làm cái gì, cũng chỉ có thể nói một câu: “Thiếu gia dọc đường cẩn thận.”

Phó Cảnh Phi lại đi ra ngoài lần nữa. Tài xế vốn chuẩn bị lái xe vào ga ra, thấy anh đi ra thì ngừng xe lại: “Thiếu gia, anh còn muốn đi đâu ư?”

Ngồi trở lại trong xe, Phó Cảnh Phi liên lạc với người vệ sĩ bên cạnh Mộc Lạp Lạp, lấy được vị trí hiện giờ của cô.

Khi nghe đến địa điểm thì anh vô thức mím môi.

Chỗ đó coi như là chỗ ăn chơi rất nổi tiếng của thành phố Long, Phó Cảnh Phi thỉnh thoảng cũng sẽ có một ít xã giao không từ chối được ở chỗ đó. Tuy nhiên cái loại địa phương ăn chơi hoan lạc đó chung quy vẫn quá mức huyên náo.

“Cô ấy đã ở đó bao lâu?”

Vệ sĩ thành thật trả lời: “Vài tiếng.”

Sắc mặt của Phó Cảnh Phi lại sa sầm xuống lần nữa, phân phó tài xế lái xe đi nơi đó.

Bây giờ anh đối với Mộc Lạp Lạp gần như là hoàn toàn buông thả, không hạn chế bất cứ tự do gì của cô, hầu như tuỳ cô muốn làm gì cũng được.

Nhưng Phó Cảnh Phi rất không muốn Mộc Lạp Lạp thường đi chơi ở chỗ ngư long hỗn tạp kia, loại người gì cũng có.

Mà điểm quan trọng nhất là Phó Cảnh Phi không muốn người thuộc về mình bị người khác nhìn không chút kiêng dè.

Đã từng có một lần, Phó Cảnh Phi đang ở một quán rượu nào đó gặp được Mộc Lạp Lạp, khi ấy anh vừa mới nói muốn khôi phục lại hôn ước, Mộc Lạp Lạp căn bản không coi là chuyện to tát, vẫn dựa theo sở thích của mình vui chơi quên trời đất.

Lần đó Phó Cảnh Phi cũng là vô tình gặp cô ở chỗ ấy.

Trong ánh đèn rực rỡ lập loè, tuy Mộc Lạp Lạp chỉ mặc váy đơn giản nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cô khiêu vũ trong sàn nhảy, to gan chuyển động thân thể một cách khêu gợi, dáng người quyến rũ trêu chọc rất nhiều đàn ông vây ở chung quanh cô.

Lúc ấy Mộc Lạp Lạp giống như yêu tinh, một ánh mắt tuỳ tiện cũng có thể hớp hồn.

Sau đó Phó Cảnh Phi liền mặt lạnh xuyên qua đám người mang Mộc Lạp Lạp đi. Đương nhiên kết quả là quan hệ của hai người tiếp tục ác liệt, Mộc Lạp Lạp không cảm kích chút nào, cãi vả với anh một trận.

Nhưng sau lần đó Phó Cảnh Phi đã cảm thấy không thể để cho cô tiếp tục chơi ở đó, nếu không thì người ngấp nghé cô chỉ càng ngày càng nhiều.

Thuộc về anh, chỉ cần mình anh thấy là được rồi…

Xe chậm rãi dừng lại ở cửa. Vệ sĩ chờ bên ngoài thấy là xe của Phó gia, liền đi tới.

Mộc Lạp Lạp đã nói không muốn bọn họ đến gần quá mức, như vậy sẽ ảnh hưởng sinh hoạt cơ bản nhất của cô, cho nên bọn họ chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

“Người đâu?” Giọng của Phó Cảnh Phi lạnh như băng.

“Vẫn ở bên trong. Hôm nay sinh nhật một đồng nghiệp của Mộc tiểu thư, có người mời khách cho nên tất cả mọi người trong bộ đều tới nơi này.” Vệ sĩ hình như nhìn ra tâm tình thiếu gia không tốt, liền giải thích một câu.

Dù sao bây giờ thái độ Mộc Lạp Lạp đối với bọn họ tốt vô cùng, không mười phần kháng cự, mặt lạnh đón chào giống như trong quá khứ nữa, thỉnh thoảng còn trò chuyện với bọn họ một chút.

Làm vệ sĩ, cầm tiền lương, không quản tính tình của người được bảo vệ ra sao chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng bây giờ Mộc Lạp Lạp quả thật càng khiến người ta muốn gần gũi hơn.

Cho nên bọn họ cũng vui vẻ thay Mộc Lạp Lạp nói vài câu hữu ích.

Phó Cảnh Phi nhàn nhạt gật đầu: “Các cậu tiếp tục ở đây.”

Bóng dáng to lớn của anh đi vào, toàn thân toát ra khí thế mạnh mẽ giống như tới đây thị sát.

Có quản lý đến hỏi, Phó Cảnh Phi không nhìn thẳng bọn họ, dựa theo định vị trên di động của Mộc Lạp Lạp mà đi tìm.

Bản thân Mộc Lạp Lạp cũng không biết trên điện thoại di động của cô có microchip định vị. Ban đầu là do Phó Cảnh Phi sợ không tìm được người nên mới cài vào, bây giờ cũng gần như trở thành một thủ đoạn bảo vệ cô.

Khi Phó Cảnh Phi đang đến gần vị trí của Mộc Lạp Lạp thì trước mắt xuất hiện hình ảnh khiến sắc mặt anh trong nháy mắt đen xuống.