Love Again, Yêu Lại Từ Đầu

Chương 24: Giao dịch chó má




“Ồ, thì ra là bạn trai tương lai.” Thái độ của Hoắc Mị không có một chút gì gọi là ghen tức, còn cười cười nắm lấy tay của Bạch Mã Hoàng Tử xã giao như đây là anh trai của vợ mình, “Còn tôi là Hoắc Mị chồng sắp cưới của Mạch Nha.”

Tưởng chừng sẽ chọc được anh giận, ai ngờ anh còn làm thái độ như không có gì, khiến Bạch Mã Hoàng Tử mất hứng, thất vọng giới thiệu lại : “Đùa với cậu chút thôi, tôi chính là đối tác quan trọng của Alain Zhao, cũng là đàn anh thời đại học của Mạch Nha.”

Đứng bên cạnh Mạch Nha chỉ cười ngượng : “Hì hì, chồng sắp cưới của em không biết đùa đâu.”

Hana Itachi gật gật đầu đồng tình. Hoắc Mị chỉ cười cười. Một lúc sau giữa hai người nói chuyện cởi mở hơn, Itachi bắt đầu kể về thời đại học của mình và Mạch Nha, còn Hoắc Mị cũng nói về lần gặp đầu tiên của mình, hai người đàn ông trò chuyện với nhau mà không liên quan đến công việc, thật sự khiến Mạch Nha có hơi toát mồ hôi.

Cô kéo kéo tay áo của Hoắc Mị, “Em đi đây một lát.”

Anh gật đầu, tại thời điểm cô quay lưng đi, không hiểu sao trong giây phút đó, anh cảm thấy bất an, muốn ôm cô ngược trở lại. Nhưng, vòng eo nhỏ nhắn đã tuột khỏi bàn tay mình khi nào, bóng hình cô cũng mất hút đằng sau cánh cửa. Đột nhiên nhớ lại kế hoạch cô đã bàn bạc với anh lúc trước, trái tim anh nhói lên, đau vô cùng.

Chợt, tiếng nói đập tan suy nghĩ của Hoắc Mị, “Này Chris, tôi nói gì cậu có nghe không?”

“Có chứ, anh nói là…” Trong lúc trò chuyện, anh đã bảo Itachi dùng biệt danh Chris. Anh muốn cái tên ‘Hoắc Mị’ chỉ một mình Mạch Nha có thể gọi, bởi anh không thể một mình ích kỷ giữ lấy trái tim cô, cho nên anh chỉ ích kỷ được với cách gọi, anh biết cho dù nó đối với cô nó không là gì cả.



“Thật là mỏi miệng. Rốt cục cũng phải công nhận, làm doanh nhân không thảnh thơi như mình tưởng. Cười nhiều như vậy, quai hàm của mình sắp đi đời nhà ma luôn rồi.” Mạch Nha vừa rửa mặt vừa cảm thán.

Cô đứng thẳng lưng, thất thần nhìn mình trong gương, mái tóc dài uốn lượn đặt nhẹ trên vai, mắt hạnh xanh biếc mơ màng, mũi nhỏ, môi căng mọng, thân hình đẫy đà, không biết có phải là triệu chứng mang thai rồi có sữa cho nên nó mới căng như thế không. Nghĩ nghĩ mình phải cảm ơn căn bệnh trầm cảm, vì có nó cô mới có được thân hình mình dây mà bao nhiêu cô gái mơ ước, lại nghĩ mình thật buồn cười, chuyện bây giờ cô có thể nghĩ là làm sao để tính toán món nợ với họ một cách thông minh nhất.

Lau khô gương mặt được trang điểm tinh tế xong, cô nhếch khoé môi lên, “Các người chuẩn bị chờ khóc đi là vừa.”

Rồi đứng thẳng dậy, ưỡn ngực lên, đầy tự tin bước ra ngoài.



Từ xa cô thấy Hoắc Mị đứng trò chuyện cùng một cô gái ngoại quốc xinh đẹp, Mạch Nha đi đến, khoát tay Hoắc Mị, “Xin lỗi em đi hơi lâu. À Itachi đâu rồi?”

Hoắc Mị ấm áp nhìn cô. “Anh ấy có một cuộc hẹn quan trọng, chỉ dự tiệc một chút rồi đi.” Mạch Nha nghe xong gật đầu thay cho câu trả lời.

“Cô đây là?” Người đẹp ngoại quốc dường như bất ngờ khi thấy cô, ánh mắt không ngần ngại mà nhìn thẳng vào cánh tay của cô.

Ánh mắt Hoắc Mị lấp lánh ý cười, anh tự tin nói : “Đây chính là vị hôn thê của anh . Cô ấy tên là Ariana Zhao. Còn đây là con gái của tập đoàn Same Same-Jully Hawick.”

Mặc dù Jully nhìn có vẻ rất ghét cô, nhưng Mạch Nha vẫn đang xây dựng các mối quan hệ để làm bàn đạp cho chức Tổng tài của cô, cô không quan tâm nhiều đến những cảm xúc cá nhân, “Xin chào, rất vui được gặp cô.”

“Chào.” Jully đáp lại với vẻ lạnh nhạt.

Không chần chừ lâu, Jully muốn nhanh chóng đi khỏi đây, “À Hoắc Mị này, ngày hôm đó anh nhớ tham gia nhé, em đi trước đây.”

Hoắc Mị xoay đầu nhìn thẳng vào mắt Mạch Nha, “À, chuyện đó anh còn phải hỏi lại vợ chưa cưới của anh nữa.”

Jully nhíu mày, khó chịu ra mặt, “Chưa cưới mà đã muốn quản chuyện của anh rồi sao?”

Thôi rồi, khoa trương làm gì để cô bị quy chụp là người phụ nữ chanh chua đanh đá đây này.

Đối với việc người ta mắng mình, Mạch Nha không có lấy ghi hận, cô chỉ mong sao cô gái này đi nhanh nhanh. Đừng hiểu nhầm, cô đây chính là không muốn chửi người tại chỗ này đâu nha.

Đột nhiên Hoắc Mị đặt bàn tay lên tay của cô, nghe thấy anh nói : “Cẩn thận cái miệng của em đấy, Ari không phải là đối tượng để em muốn phát ngôn gì thì phát ngôn đâu!” Rồi rất thản nhiên mà dẫn cô đi chỗ khác.

“Hừm, cậu đây là muốn trút giận cho chị sao?” Mạch Nha vuốt vuốt cằm suy nghĩ.

Hoắc Mị không nhanh không chậm : “Để chị bị chỉ trích ngay trước mặt tôi như thế, mang tiếng là vị hôn phu không ra mặt lấy lại công bằng cho chị, có ma mới tin hai đứa mình đã đính hôn.”

Cô gật đầu ‘à’ một tiếng, cũng không phải là tốt lành gì.

“Ở đây nhiều tai mắt, tôi nghĩ nên xưng hô anh-em suốt bữa tiệc tốt hơn.” Anh đè giọng nói thật nhỏ đủ để hai người nghe thấy.

Mạch Nha ngó quanh tìm kiếm, rồi đáng thương nhìn Hoắc Mị, “Ừm. Đối tác của tôi đến chưa? Nãy giờ làm chuyện vô nghĩa đến bụng em rỗng rồi đây này.”

“Anh dẫn em đi ăn chút gì đó. Lát nữa Quý Tổng đến tiếp cũng không muộn.” Không để cô phản ứng, Hoắc Mị kéo cô đi một mạch tới bàn thức ăn, cho cô tuỳ ý lựa chọn rồi mình thì đứng cạnh uống chút rượu vang.

Một lát sau khi thấy cô ăn được chút ít rồi, Hoắc Mị mới gọi, “Mạch Nha.”

“Hửm?” Cô đang ăn, ngước đầu lên nhìn anh đáp.

“Quý Tổng đến rồi.” Hoắc Mị nói xong còn hất mặt chỉ cho Mạch Nha thấy.

“Ồ, thực đẹp trai a, mà sao em thấy hơi hơi..” Mạch Nha đảo tròng mắt suy nghĩ.

Anh hảo tâm nói ra, “Nham hiểm.”

“Đúng vậy!” Cô gật đầu, búng tay cái bách.

“Hắn ta không dễ xơi đâu.” Thấy cô không ăn nữa nên anh đưa khăn giấy cho cô lau. Xong xuôi rồi vẫy tay chào tạm biệt anh, đi một mình đến đó.

Vì đây là lần đầu tiên cô đi đàm phán cho nên Hoắc Mị không xen vào, để cô một mình nói chuyện với Quý Tổng, thành công thì không nói nhưng có thất bại thì cũng là kinh nghiệm đáng học hỏi.

Đến gần thấy Quý Tổng đang bị vây bởi đám đông các lão Tổng đang trò chuyện, vẻ mặt anh ta cho dù rất nhàm chán nhưng vẫn nể mặt đứng nán lại nghe họ nói. Mạch Nha cũng không hảo tâm gì cho cam, không quan tâm ở đây là dạng Tổng hay dạng Gia(*) gì, cất tiếng nói trong trẻo cắt ngang cuộc trò chuyện, “Xin chào Quý Tổng!”

(*) Gia : có thể hiểu đây là ông, hay còn nghĩa khác là Đại Gia, các bạn muốn dịch theo kiểu nào thì dịch :))

Ngoài mặt thì anh ta rất thân thiện, còn gật đầu xin lỗi các lão Tổng vì sự thất lễ này của mình, “Ồ, chào! Xin lỗi các vị, tôi có bạn cần tiếp rồi. Hôm khác chúng ta bàn tiếp nữa nhé!”

“Phù! Em đã cứu tôi đấy!” Quý Tổng thở hắt ra, liếc sang cô nói, rồi còn nhìn xuống bộ ngực sữa tròn trịa của cô. Hừ, đại sắc lang!

Ít phút sau, Quý Tổng liền thắc mắc, “À mà, em là..?”

Hay thật, nói cho đã mồm rồi bây giờ mới quay sang hỏi danh tính người ta, “À, tôi là Triệu Mạch Nha, hiện đang là Tổng tài tập đoàn Alain Zhao.”

Quý Tổng kinh ngạc, nụ cười trên môi nở thật tươi. “Ồ, phụ nữ tuổi xanh mơn mởn thế này mà đã điều hành một tập đoàn lớn rồi, quả là tài giỏi.”

Mặc dù là khen ngợi, nhưng sao cô lại nghe có một chút tà ý ở trong đó. Đối với tên Quý Tổng này, cô thực sự sợ hãi nha.

Nghĩ là mình nên làm việc này cho nhanh gọn lẹ, cô cũng không muốn ở đây giả vờ thân thiết với cái tên Tổng tài biến thái này lâu. Mạch Nha cười ngượng, giả vờ khách sáo vì lời khen của Quý Tổng dành cho mình. “Không dám không dám, tôi chỉ là người mới nhậm chức thôi. Hiện tại còn muốn xây dựng các mối quan hệ để cổ đông tin tưởng, hơn nữa còn phải trông chờ vào Quý Tổng đây.”

Anh ta cầm ly rượu vang trên tay lắc lắc, vẻ mặt giả vờ như không hiểu. “Trông chờ vào tôi? Hừm, không biết Triệu Tổng đây trông chờ vào tôi cái gì đây nha?”

Cái tên thối tha, ý tứ đã rõ ràng ra đấy rồi còn giả vờ? Đây chính là muốn trêu chọc hay chỉnh cô ?

Bất quá là cô không có biện pháp gì mà dằn mặt hắn, bởi vì cô còn đang trông mong vào sự hợp tác này. Đành nhẫn nhịn, tươi cười như hoa bách hợp. “Ý của tôi chính là có thể nào Quý Bách sẽ hợp tác với Alain Zhao hay không?”

“Chuyện này…” Nhìn vẻ mặt của Quý Tổng, rốt cục cô cũng thở phào vì anh ta đã trầm ngâm suy nghĩ rồi.

Khoé môi Quý Tổng nhếch lên đầy tà ý. “Theo em nghĩ, tôi có nên đồng ý hay không?”

Cô biết cái tên này chẳng tốt đẹp gì mà. Chỉ mới hai mươi chín tuổi đã điều hành một tập đoàn có huyết mạch toàn cầu thì con người anh ta cũng chẳng đơn giản.

Đối với sự rắc rối này cô đã có chuẩn bị trước rồi. Mạch Nha cũng không ngốc đến nỗi muốn hợp tác với một tập đoàn lớn mà không điều tra gì về chủ nhân của nó.

Theo như cô biết về anh ta, thì Quý Tổng này tên thật là Quý Ngạn Cổ, anh ta là con trai độc nhất của Quý Bạch, từ nhỏ đã được chiều chuộng mà sinh ra hư hỏng, hiện tại xung quanh anh ta mỹ nhân và các tin đồn hẹn hò không nhiều, mà là rất rất nhiều, nhưng đừng vì thế mà quy chụp anh ta là phế vật. Hai mươi tuổi đậu đại học Harvard, hai lăm tuổi làm Giám Đốc Tài Chính của Quý Bách, hai mươi bảy tuổi nhậm chức Tổng Giám Đốc điều hành, hai mươi chín tuổi phân bố hàng loạt các công ty con trải dài khắp nơi trên thế giới.

*Quý Bạch là cha, Quý Bách là ông nội của Ngạn Cổ.

Mạch Nha lấy điện thoại ra bấm vào một mục, rồi đưa cho Quý Tổng, cô từ tốn nói : “Đây là điều kiện hợp đồng, nếu anh không phiền có thể xem qua.”

Sau khi xem hết hợp đồng, Quý Tổng trả lại điện thoại cho cô, nhấp một ngụm rượu, hắn thong thả. “Điều kiện cũng không tồi, nhưng đối với tôi, nó-chẳng-có-một-chút-giá-trị-nào-cả!”

Cô giật mình, rất nhanh liền thanh tỉnh lại, mỉm cười dịu dàng. “Anh có thể tự mình đưa ra điều kiện.” Nắm trong tay một tập đoàn lớn toàn cầu như thế, chẳng trách sao hắn lại cẩn thận như vậy. Bất quá là do cô bất tài, vì các điều kiện trong hợp đồng đối với các tập đoàn khác thì đó là một miếng thịt béo bỡ, nhưng anh ta thì lại khác.

Khoé môi Quý Tổng cong lên tà ác. “Em nghĩ sao nếu như tôi muốn, một cuộc giao dịch bằng chính thân thể của em?”

Gương mặt Mạch Nha liền biến sắc. Cô biết anh ta là ngựa đực, nhưng anh ta cũng nên khống chế cái dục vọng chết tiệt đó của mình đi, cô cũng chẳng ngờ là anh ta lại vô sỉ như vậy. “Xin lỗi, tôi đã có vị hôn phu rồi.”

Quý Ngạn Cổ chợt nhận ra, chơi đùa với Triệu Mạch Nha cũng rất là vui, ít nhất nó đem đến thú vị và khiến đàn ông thêm hưng phấn “Sao? Chúng ta đi khách sạn cần phải có vị hôn phu của em theo à?”

“Anh…” dám giỡn mặt với tôi à Quý Ngạn Cổ? Hừ hừ, tức chết cô, tức chết cô mà!!!

Phía bên kia có một mỹ nhân khoác trên người bộ váy dạ hội tuyệt đẹp, mỹ nhân đó đang dáo dác nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì, mà mỹ nhân này không ai khác chính là một trong những tình nhân của Quý Ngạn Cổ.

Thấy mỹ nhân, anh ta gấp gáp nói với Mạch Nha. “Tôi có việc bận rồi, khi nào em muốn có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.” Lúc đi ngang cô còn ráng bồi thêm một câu : “Nhất là… khi em đang cô đơn!”

Ý tứ đã quá rõ ràng rồi còn gì? Không cho anh ta ăn, nhất quyết anh ta không kí hợp đồng. Đây là cái thể loại chó má gì a ? Cô sắp lên máu rồi!

Hoắc Mị đi đến từ đằng sau : “Không thành công?”

“Nếu thành công thì mặt em đâu nỗi biến hoá nhiều như vậy.” Khốn kiếp! Lần đầu tiên đi đàm phán mà thất bại, thật mất mặt cô mà!

Anh mặc dù hỏi nhưng đã nắm rõ câu trả lời. “Các điều khoản khiến hắn không hài lòng?”

“Ừm.” Mạch Nha rầu rĩ, cô kéo tay anh, “Đi ăn thôi, em đói rồi.”

Hoắc Mị đặt ly rượu lên khay của một phục vụ đi ngang qua. “Ừ, anh dẫn em đi đại lộ ăn chút gì đó.”

Lần đầu tiên đàm phán : thất bại, khiến cho Mạch Nha rầu rĩ không muốn ở lại bữa tiệc, cho nên hai người nhanh chóng ra về khi tiệc chưa tàn.