Love Love Love

Chương 6




Tôi nâng tay lau nước mắt và đưa một tay ra đón nhận lon coca cola. Tôi hỏi cậu ta:

_Sao cậu lại ở đây? Cậu đi đâu à?

_Vô tình thấy cậu ở đây. – hắn tỉnh bơ trả lời. Tôi bật cười. Rồi bật nắp lon coca tôi tu ừng ực. Thật mát lạnh. Tôi nhắm mắt lại và nước mắt lai chực rơi.

_Xin lỗi.

_Vì.

_Chuyện sáng nay.

_Không sao. Dù sao mua một cái áo mới cũng không tốn là bao.

_Cảm ơn.

_Dù sao tôi cũng không giỏi dỗ người ta ngừng khóc nhưng mà… cậu đừng khóc nữa!

_Tại sao?- tôi ngạc nhiên hỏi hắn.

_Cậu khóc trông xấu lắm!- hắn liếc mắt tôi một cái rồi lại nhìn về phía trước - tôi có việc phải về trước.

_Này!- tôi liền nắm lấy áo hắn, hắn ngạc nhiên quay lại nhìn tôi- cậu hãy quên hình ảnh đáng thương này của tôi, trông nó thật xấu đúng không? Cậu hãy quên nó đi. Và… Cảm ơn cậu đã ngồi cạnh tôi lúc này. Thật sự cảm ơn cậu.

Thế rồi, tôi thấy hắn xoa xoa đầu của tôi. rồi chốc lát mỉm cười và nói:

_Trả thù.- thế rồi hắn bỏ đi.

Tôi ngây ngẩn một hồi lâu và tôi bỗng bật cười. Phải, đúng vậy thật sự cảm ơn. Và tôi ngồi đấy ngây ngẩn tu nốt lon nước ngọt.

Tôi vẫn ngồi đấy cho đến khi…

_Này, nhóc đang làm gì mà thất thần ở đây thế?- anh hai ngồi trước mặt tôi mỉm cười và hỏi.

_Khóc!- tôi mỉm cười và trả lời. Anh hai nhìn tôi nhưng dường như không có mấy phần ngạc nhiên.

_Lại nữa?

_ừ!

_Là ai?

_Bố và người tình mới.- tôi đáp lại và anh hai tôi bất chợt cười. Trông dáng vẻ đó của anh thực là đáng sợ. Thế rồi anh vẫn im lặng.

_Nhóc ăn gì chưa?

_Mới uống một lon coca!- thế rồi đợi tôi đáp xong anh hai tôi bỗng kéo tôi đứng lên.

_Đi thôi, hôm nay anh khao. Chúng ta sẽ đi chơi đến đêm.- thế rồi ánh mắt anh có vẻ trông sáng lên, rồi anh lại cười- anh sẽ giúp cho hai chúng ta quên đi tất cả những chuyện buồn của ngày hôm nay.

Anh hai dẫn tôi bước vào một khu vực giải trí lớn.

_Cho em hai vé!- tôi thấy anh hai nói với cô bán vé.

_Cảm ơn- sau khi nhận vé, anh hai đáp lại.- hôm nay nhóc cứ chơi cho thỏai mái đi!

Không nghĩ ngợi lâu, chúng tôi đi đến một cái máy nhảy, chọn xong bài hát và chúng tôi liền theo sự chỉ dẫn trên máy và nhảy. Thời gian trôi qua, cuộc chơi vẫn chưa ngừng nghỉ, tôi càng lúc càng mê mẩn theo tiếng nhạc. Tôi nghe thấy mọi thứ trước mắt tôi như là vô hình. Tôi thấy mọi người tụ tập lại họ bàn tán về cách nhảy. Có người khen. Có người dè bỉu nhưng tôi không quan tâm. Bởi lời nói của người đời đó là thứ vũ khí nguy hiểm nhất.

Tiếp theo, chúng tôi lại đến khu vực chơi bowling, tôi thấy anh hai tôi chơi trúng phóc. Tôi nhìn theo mà há mồm tâm phục khẩu phục. Phải, tôi cũng muốn mạnh mẽ như anh hai của chính mình. Dù cho tôi có đau khổ vì bố mẹ tôi chăng nữa thì tôi cũng cảm thấy hạnh phúc vì tôi vẫn còn người anh trai rất yêu thương tôi. Và thời gian cứ thế trôi đi.. Rồi một ngày mai bắt đầu. Một ngày đau khổ đã kết thúc. Dù ngày mai có thế nào, phải, cứ sống cho hôm nay đi đã…