Love Paradise

Chương 17: Cuộc hẹn thú vị…




Vài ngày sau…

Cả trường đã được thông báo về chủ đề của lễ hội nên tất bật chuẩn bị mọi thứ, bàn bạc làm sao để lớp mình được thắng.

Hôm nay, Bảo Trân và Khải Minh hẹn nhau đi “khảo sát thị trường”. Thực ra Bảo Trân không muốn đâu, bởi… cô muốn ngủ cơ!!! Nhưng đã nhận lời với lớp rồi mà không đi thì sao được. Vậy là cô đành vác gương mặt méo xệch ra khỏi nhà, ngồi đợi Khải Minh ở ghế đá trong công viên.

Bảo Trân diện ình một bộ váy chiết eo màu trắng tinh khiết, cộc tay, viền váy được thêu ren đơn giản, cùng với một số họa tiết không quá cầu kì, trông rất trang nhã. Tóc cô buộc cao, chân đi đôi giày búp bê xinh xắn kết hợp với chiếc túi nhỏ, trông cô càng nữ tính và xinh đẹp. Điều này tạo nên sức cuốn hút không hề nhỏ đối với phái nam nha.

Ngồi đợi Khải Minh, cô vừa tranh thủ đọc luôn quyển ngôn tình mới cuỗm về. Nhưng sao mãi mà Minh không đến nhỉ? Giờ là 8h10’, tính ra cô đã đợi cậu ta được gần một tiếng rồi, vậy mà giờ chưa thấy mặt mũi đâu. Từ nãy tới giờ cô bị bao nhiêu người để ý, đặc biệt là mấy tên con trai cứ nhìn cô với kiểu thèm thuồng kinh chết đi được. Thề có chúa cậu ta mà tới đây cô nhất định sẽ ột trận nhừ xương…

10 phút trôi qua…

20 phút…

Bảo Trân bắt đầu mất kiên nhẫn. Tên Khải Minh đó chết ở chỗ nào mà không ló mặt ra đây?

Bỗng nhiên một bàn tay chạm vào vai cô, Trân liền bật dậy quay lại sau lưng quát:

- Cậu chết ở xó nào thế tên Khải Minh kia?

Nhưng trước mắt cô, không phải là Khải Minh, mà là một đám người mà người ta hay gọi là đầu trâu mặt ngựa. Tên nào tên nấy nhuộm đầu vàng hoe với đỏ chót, xanh lè,… đủ thể loại. Chúng cười nhe nhởn với cô, tên đầu vàng cũng là tên vỗ vai cô, nói:

- Cô em, ở đây không có Khải Minh nào hết, anh là Hoàng Vũ cơ, em gọi nhầm tên rồi đấy.

Hắn cười cợt nhả. Bảo Trân nhìn mà cười khinh, mới sáng ra đã gặp mấy tên dở hơi này, xem ra cô xui xẻo. Người đâu tên đẹp mà xấu kinh, lại não phẳng nữa.

Haizz… cô biết cô đẹp rồi, nhưng có cần kéo tới làm quen nhiều như vậy không? Tới gần 20 thằng cơ à, ghê dữ… (em vái chị, giờ này còn tự sướng cơ à…)

Tên tóc đỏ lại từ đâu tiến đến.

- Cô em sao im lặng quá vậy? Có phải đang đợi bạn không, bạn em xem ra không tới rồi, chi bằng đi chơi với tụi anh, tụi anh có chỗ hay lắm._Nói xong hắn còn đưa tay lên định vuốt má cô.

Cô nhanh chóng hất bàn tay bẩn thỉu đó ra, lạnh lùng đáp:

- Khỏi cần! Mau biến đi!

Tên tóc vàng lại cười cười, điệu bộ nhìn rất ra dáng… trai bao.

- Cô em sao nóng thế. Tụi anh đây chỉ muốn rủ em đi chơi chút thôi mà. Chứ ở Hà Nội này nhiều cạm bẫy lắm em, em ở đây một mình nhỡ gặp tên nào không tử tế thì phiền lắm.

Bảo Trân cười khinh.

- Mấy người là đang nói chính mình đấy à? Tôi không rảnh, mau cút đi trước khi tôi ấy người về gặp ông bà tổ tiên.

- Ái chà, cô em mạnh miệng gớm, tốt nhất là nên ngoan ngoãn đi theo anh đây, may ra anh còn thương tình mà nhẹ tay, không thì cũng đừng hòng rời khỏi đây nhé._Tên tóc vàng cười cợt nhả, lộ ngay bản chất.

Cô cười lạnh, dọa Khương Bảo Trân cô? Nằm mơ giữa ban ngày nhá, cô cũng không phải dạng vừa đâu.

- Anh dọa trẻ con đấy à? Tôi sợ anh chắc?

Tên tóc vàng có vẻ mất kiên nhẫn. Hắn ta tức giận định giơ tay lên đánh cô:

- Con nhỏ này…

- Tránh xa cậu ấy ra!

Đôi tay tên kia đang giơ lên thì khựng lại bởi giọng nói lạ hoắc mà lạnh băng vang lên sau lưng.

Hắn quay lại nhìn, trước mắt hắn là một nam nhân đẹp, đẹp đến lay động lòng người. Gương mặt hoàn hảo tinh tế tới từng milimet, mũi cao, môi mỏng đẹp, đôi lông mày cương nghị, mái tóc màu đen hơi rối trong ánh nắng sớm mai, và đặc biệt là đôi mắt sắc lạnh màu café đen đặc đang nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống. Quả thực là đẹp hơn hắn nhiều. ( hứ, mày tưởng mày ngon à?)

Hắn cười khinh nhìn nam nhân kia:

- Mày là ai? Đừng có xía vào chuyện của tụi tao. Khôn hồn thì cút đi.

Nam nhân kia vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt tựa băng tuyết lâu năm, cười lạnh nói:

- Mày muốn biết tên tao? Được thôi, nghe cho rõ, tao là Vũ Khải Minh, tên đẹp nha!

Vâng, chính xác là bạn Khải Minh đó ạ.

Giới thiệu tên rồi, còn không quên tự sướng một câu.

Bảo Trân nãy giờ vẫn ngây người nhìn cậu nhóc. Phải nói cô đang đơ trên cây mơ a, lần đầu tiên thấy Khải Minh có thái độ đó. Trông thật sắc lạnh, thậm chí còn có phần hơn cả Trọng Khôi và Nhật Linh, làm cô xém chút không nhận ra.

Hiện giờ cô đang lơ lửng trên chín tầng mây rồi a. Ôi, thật là manly. Nhìn cậu thật giống mấy soái ca mà cô ngưỡng mộ trông mấy quyển ngôn tình quá, không ngờ cô lại có thể gặp một soái ca ngoài đời như thế này. Mà không biết có bằng Tề Mặc chưa nhỉ? (tác giả không biết Tề Mặc thế nào nhưng thôi cứ theo phong trào a)

Tên tóc vàng kia chợt cười ha hả, mặt câng câng.

- Thì ra mày là cái tên mà cô em này đang đợi. Dù gì cũng là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, mày làm gì được tao?

Khải Minh lườm lườm hắn. Tên này đui không trời. Trông cậu oai phong nhất quả đất thế này mà hắn dám bảo vắt mũi chưa sạch?

- Tao không rảnh chơi với mày, mau tránh xa Bảo Trân ra, không thì biết tay tao.

Tên tóc vàng lại cười hố hố (như thằng điên).

- Mày nghĩ sao mà bảo tao tránh xa, tao không tránh đấy, mày định làm gì?

Khải Minh cười lạnh nhìn tên kia, rút đằng sau ra… một khẩu súng bạc.

Mấy tên kia tái mét mặt.

Cậu nhóc giơ súng lên ngắm nghía, thổi thổi, cười cợt nói:

- Tao không thích nói nhiều, chi bằng… nói với cái này nhé!_Khải Minh cố ý nói chậm lại, rồi bất ngờ giương súng thẳng vào đầu tên tóc vàng kia.

Hắn tái mặt, lắp bắp:

- Mày… mày…

- Tao làm sao? Bây giờ một là đi, hai là tao bắn nát sọ mày._Gương mặt cậu nhóc trở nên nghiêm nghị tới lạnh lẽo.

Bọn kia không biết làm thế nào, vì sợ khẩu súng kia mà tên cầm đầu đành ra lệnh đi về. Thật là mất mặt hắn mà.

- Hừ… mày được lắm! Bọn bây, về!

Chúng dần kéo nhau đi, Khải Minh tiến tới chỗ Bảo Trân vẫn còn đang ở trong mộng mị, khuôn mặt đã trở về vẻ tinh nghịch thường ngày. Cậu cười nói:

- Xin lỗi Trân, tớ tới trễ, để cậu gặp rắc rối thế này. (Ai biết được cậu tới trễ là do còn chỉn chu nhan sắc?)

Bảo Trân đang ở trên cung trăng liền rơi bịch cái xuống đất. Ngơ ngác nhìn cậu, cô nhóc xấu hổ cúi mặt. Nếu để cậu biết những suy nghĩ điên rồ vừa rồi của cô thì không biết cô nên giấu mặt vào đâu cho phải…

Bảo Trân gãi gãi đầu, rồi bất chợt nhìn thấy trên tay cậu là khẩu súng bạc, cô nhóc tái mặt hỏi:

- Khải Minh, ai cho cậu dùng súng thế hả? Cậu lấy đâu ra khẩu súng này?

Khải Minh nghe cô nói thì không nhịn được phì cười.

- Ha ha, cái này hả? Giống thật không? Súng đồ chơi đó. Hi hi thế mà bọn kia bị lừa mới sợ chứ.

- Hả? Súng đồ chơi?_Bảo Trân hét toáng lên.

Trời ạ. Ra là súng giả. Bảo Trân tụt hứng nhìn cậu. Thật là, cô còn đang mơ mộng tới hình ảnh soái ca ngôn tình, vậy mà lại là súng giả hả? Trời ơi, vỡ mộng.

Khải Minh bịt tai nhìn cô, có cần phản ứng mạnh vậy không, đây cũng đâu phải cái gì kinh khủng lắm. Súng giả thì giả, nhưng hồi nãy nhìn bản mặt mấy bọn kia nhìn ngu chết đi được, cậu lại thấy vui vui không ngừng cười được.

- Cậu có thấy bọn kia ngu quá không? Ha ha_Khải Minh huơ huơ cây súng trước mặt Bảo Trân, hào hứng hỏi.

Cô nhớ lại hình ảnh hồi nãy, rồi gật đầu lia lịa đáp:

- Ừ ừ đúng đúng. Nhìn mấy tên đó trông đần độn ngộ ghê… ha ha.

Hai người vui vẻ cười đùa, chợt có tiếng người hằm hè sau lưng:

- Hai đứa chúng mày được lắm…

Bảo Trân cùng Khải Minh quay ra nhìn thì… ôi thôi. Hai người tái mét mặt, nhìn nhau và…

CHẠY…