Love School

Chương 4: Lời hứa _ Sự thật




Moahaha ~ Konichiwa! Hị hị, để các bạn chờ lâu rồi. Yi đã tăng tốc sửa teencode rồi đây =))

À, thật sự là Yi rất cảm ơn Kel, dù mới quen biết nhưng Kel giúp Yi và ủng hộ Yi nhiều lắm! À, do Yi đang onl bằng điện thoại, muốn dành tặng Kel lắm, nhưng onl PC mới có chức năng đó -_- Thôi thì nói bằng lời trước nha ;)

Chap này Yi dành tặng KelsyDinh nhé!

Enjoy ❤

ZzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzZ

Trưa.... Sau khi tan học thì cổng kí túc xá khu A đông vui hẳn... Cái bọn hám trai tập trung nhau lại đứng trước khu A để ngóng mấy chàng trai nhà ta đi vào. Bọn hám gái thì đứng từ xa nhìn nhìn tụi nó. Trông cái điệu bộ lén lút loi nhoi ngoài cổng kí túc xá như mấy con giun của mấy học sinh hám trai/gái trường này làm cả đám nhìn mà ngứa mắt, sự thật là cây súng nằm trong túi cứ chực muốn lao ra, bằng bằng, cho xong chuyện.

Cứ mỗi lần bà cô giám thị ác quỷ đi ngang thì cái đám nhoi ấy lại dáo dác trốn vào lùm cây gần vườn hoa.

Ở phòng số 2, phòng tụi nó...

Trâm Anh đang sắp xếp lại một góc trong phòng, hình như cô vác nguyên cái tủ sách nhà cô đi thì phải, toàn sách là sách. May là phòng kí túc rất rộng. Nó xin phép Trâm Anh rồi kéo tay Diệu Chi xuống cái nhà ăn, hay nói đúng hơn là cái nhà hàng 5 sao để ăn. Đang hí ha hí hửng thì...

...RẦM...

Nó ngã sóng soài ra nền... Diệu Chi chạy tới đỡ nó dậy, xoa xoa cái mông xấu số của mình xong, nó nhìn chằm chằm vào người đối diện... Rồi hét lên:

- Này, anh có mắt không vậy hả?

Về phần người kia, đâm đầu vô nó xong thì trên đầu quá trời ngôi sao bay bay... “Quái, đầu đứa nào mà cứng vậy?”

Hắn đứng dậy, nhìn vào người vừa đâm đầu vào mình, là nó... [Cơ mà hôm nay hắn với nó có duyên với việc đâm vào nhau nhỉ]. Trái tim khẽ đập lệch nhịp...

- Này, cô đâm vào tôi rồi còn la làng nữa hả?

- Cho anh nói lại đấy >.> - nó liếc xéo hắn rồi trả lời

- Này này, em nên nhớ lại đi. Đừng quát lên thế, lùn hơn anh đấy nhé! - hắn cười cười rồi lấy tay đo đo chiều cao...

Vâng, như các bạn đã biết. Nó cao gần 1m6 nhưng hắn đến 1m8 lận cơ đấy...

Nó tức lắm nhưng cũng chẳng nói được gì. Ôi cái chiều cao TvT

- Thôi nào Thiên Du, mày đừng làm khó cô bé nữa... - Mạnh Hoàng nhảy ra bảo vệ cho nó - em là Băng Băng đúng không? - anh quay sang nó. Cười dịu dàng rồi hỏi.

- À vâng. Mà... anh là ai? - nó ngây thơ hỏi

“Sun, em không nhớ anh thật sao?” - tự nhiên Hoàng thấy buồn buồn. Chỉ hơi hụt hẫng thôi. Nhưng anh vẫn không thể hiểu lí do tại sao cảm xúc của anh chẳng có thế này? Anh vẫn chờ Sun rất lâu cơ mà...

- Anh tên Hoàng. Mạnh Hoàng...

Tuấn Kiệt hơi bất ngờ. Hoàng từng nói sẽ không bảo vệ ai ngoài cô bé Sun hay Sún gì đó cơ mà. À mà nó cũng rất giống Sun. Theo linh cảm của một thằng con trai hiểu tâm lí con gái, Tuấn Kiệt biết, nó, hoàn toàn không phải Sun. Cậu nhìn qua cánh cửa phòng 2...

Trâm Anh đứng chỗ cánh cửa, nhìn thấy Tuấn Kiệt, cô đưa tay lên miệng, ra dấu im lặng. “Có lẽ Tuấn Kiệt hiểu nhanh hơn Rain...“. Cô thấy vẻ bối rối thắc mắc của Mạnh Hoàng, khẽ cười nhẹ. Rain của cô vẫn thế... Song, Trâm Anh lại quay vào phòng đọc sách...

Còn 5 con người như siêu sao sàn catwalk, đẹp như siêu mẫu của chúng ta cùng đi xuống nhà hàng của trường...

- Này Thiên Du, ăn gì lắm thế. Bộ cậu bị bỏ đói lâu ngày à? - nó hất mái tóc lên, cười đểu, chóng cằm nhìn hắn đang nhồm nhoàm nhai đồ ăn.

Hắn khẽ ngước lên nhìn nó rồi lại cuối xuống mà ăn [ăn gì mà lắm thế kia].

Nó nổi điên lên, chưa ai dám im lặng không trả lời nó cả, đưa ly trà sữa lên miệng hút một hơi, nó nhai mạnh bạo hột trân châu cho đỡ tức. Hắn khẽ cười.

- Này, uống trà sữa nhiều không tốt đâu... - Mạnh Hoàng đi tới đưa nó cái bánh rồi nói

- Ơ... Vâng... Cảm ơn anh - nó lí nhí cảm ơn. Thế quái nào ông này chăm nó như chị hai nó thế nhỉ -_-

“Ôi thôi, dịu dàng hết sức. Ai như thằng cha này” - nó nghĩ rồi liếc sang hắn - vẫn đang ăn...

Hắn thấy cảnh này thì hơi bực... Hình như là ghen -_- nhưng điểm yếu của hắn chính là không biết biểu lộ tình cảm...

Từ đằng xa, Trâm Anh bước vào với vẻ buồn ngủ...

- A chị hai, sao không đọc sách tiếp mà lại xuống đây

Nó bỏ ly nước xuống, chạy lại kéo tay Trâm Anh vào ngồi cùng.

- Oa! Đang đọc thì buồn ngủ, rồi bỗng thấy đói quá. Nên xuống đây tìm đồ ăn - Trâm Anh nói mà mắt nhắm mắt mở... Trông Trâm Anh lúc này trẻ con và đáng yêu hết sức... Điệu bộ này làm một người ngơ ngác...

“Cách nói này... Giống Sun... Nhưng khuôn mặt, không giống lắm...”

- Tao ăn xong rồi. Lên phòng trước đây.

Tuấn Kiệt nói rồi đi về kí túc xá. Diệu Chi nổi cơn quẩy, tự nhiên hứng thú với thằng này. Cảm giác cứ như cô đang ở gần Teddy [các bạn có thể xem lại

Lúc đến phòng Tuấn Kiệt, thấy anh đang khò khò ngon lành. “Ngủ nhanh thế...?“. Diệu Chi ngồi ngắm Tuấn Kiệt ngủ mà thấy yên bình. Bỗng một tia sáng lóe ra trong đầu. Cô mò lại chỗ bàn học, chộp lấy cây bút lông trên bàn, rồi bắc ghế ngồi cạnh giường thằng nhóc hí hoáy gí đó trong rất say sưa.

Nửa tiếng sau... Diệu Chi rón rén trả đồ về chỗ cũ rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Cô không quên nhìn lại Tuấn Kiệt một lần cuối rồi bụm miệng cười đắc chí. Sau đó tung tăng cao về phòng.

ZzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzZ

Trâm Anh thì cũng rời nhà ăn và đi tham quan trường. Cô đi về phía cầu thang, mắt ngắm nghía khung cảnh bên ngoài. Bỗng cô đụng phải một ai đó... Thì ra là Mạnh Hoàng...

Mạnh Hoàng nhận ra bạn-cùng-khu-kí-túc-xá thì cười cười. Trâm Anh cũng cười theo... Thế là hai người cùng ra lan can đứng nói chuyện...

Hoàng cảm nhận được rằng anh thấy thoải mái khi đứng cạnh Trâm Anh, không rõ lí do... Kí ức của anh về Sun vẫn còn mơ hồ lắm...

Anh kể cho Trâm Anh nghe, về Sun, về người con gái anh yêu thương... Kể về lí do hai người phải xa nhau...

Zzzzzzzzzz3_năm_trướczzzzzzzzzZ

Tại một cánh đồng cỏ lau rộng lớn... Gió thổi nhẹ, mang theo nỗi buồn của hai đứa trẻ...

- Sun này, Rain phải đi rồi...

- Nhanh vậy, Rain nói có thể là tuần sau cơ mà...

Cô bé có cái tên Sun nũng nịu, cái vẻ trẻ con của một cô bé 15t làm cậu con trai kia xiêu lòng....

Rain, một cậu nhóc lúc trước vô cùng lạnh lùng lại đổ cái RẦMMMM trước Sun, một cô bé khá là trẻ con và rất đáng yêu... Nhờ Sun, Rain đã thay đổi được bản thân, trở thành một con người rất dịu dàng...

- Không biết, ba mẹ bảo phải đi gấp. Rain xin lỗi...

- Không sao, Sun sẽ chờ...

Cô bé khẽ cười... Rồi hai đứa nhóc nắm tay nhau rảo bước ra khỏi cánh đồng, ra đường để về nhà... Lúc băng qua đường...

- Cậu hứa sẽ chờ tớ nhé! Không được quên tớ...

- Tớ hứa mà! Cậu cũng không được quên tớ, nhé. Nhớ, cái hình xăm đôi cánh, ở vai phải =))

Hai đứa khẽ cười. Ngón tay út khẽ móc vào nhau... Nhưng đâu biết rằng, một chiếc xe đang lao tới...

Khi Rain tỉnh dậy trong bệnh viện thì nghe tin Sun đã biến mất. Anh nhớ Sun... Nhưng lại không thể nhớ nổi lời Sun dặn lúc ấy... Đó cũng chính là điểm để phân biệt Sun với đứa em gái - Hạ Băng Băng. Khổ nỗi chi tiết quan trọng nhất thì chính vụ tai nạn đó lại làm anh quên mất...

ZzzzzzzzzzHiện_tạizzzzzzzzzZ

Trâm Anh lắng nghe. Giờ cô đã hiểu lí do Mạnh Hoàng quên rằng cô có hình xăm đôi cánh ở vai phải. Sau vụ tai nạn đó, Trâm Anh đã thay đổi chút ít về khuôn mặt... Không nhận ra cũng phải, đành trông chờ vào thời gian...

ZzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzZ

Chiều nay, cả đám không thèm đi dự lễ...

Lại kể về chuyện xảy ra với Tuấn Kiệt. Anh đánh một giấc ngon lành tới gần 2 giờ chiều. Khi tỉnh dậy, thằng nhóc vò mái tóc rối bù của mình và lếch cái xác biết đi vào phòng tắm.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!! - tiếng Tuấn Kiệt hét lên từ nhà tắm làm kinh động đất trời, cây đổ nhà nghiêng, cháy cây cháy lá, nói chung là bể cửa sổ,...

Diệu Chi lon ton chạy vào, đoán được chuyện gì xảy ra nên kéo theo cả nó, hắn, Trâm Anh và Mạnh Hoàng vào xem. Từ trong nhà tắm, Tuấn Kiệt chạy ra với khuôn mặt như mặt mèo, lí do sao thì các bạn biết rồi đấy! Cả đám tụi nó nhìn thấy mà bò lăn ra mà cười, cười đến đau cả bụng, cả Trâm Anh cũng cười khúc khích. Hắn và nó cười mà té ra cả đất...

- Cười cái gì? Hay lắm sao mà cười? Mà ai đã làm tôi ra thế này hả?- “con mèo” tên Kiệt quát lên, vừa quát vừa cầm cái khăn lau kịch liệt.

Mọi người im bặt, nhưng vẫn còn bụm miệng cười. Cả đám lùi xuống còn mình Diệu Chi ngây ngô đứng đó.

- Á à, thì ra là cô! - “con mèo” gầm lên vồ đến định chộp lấy nhỏ

Cả đám bỏ chạy tán loạn, nhưng Tuấn Kiệt chỉ dí theo mổi mình Diệu Chi. Nhỏ cười thích thú quay lại trêu bằng một cái lè lưỡi khiến anh tức ói máu. Dí lòng vòng một hồi, anh phải chịu thua mà dừng lại, anh khẽ cười, người yêu anh là phải vậy chứ =))

- Này, em nghịch quá đấy... - Tuấn Kiệt lên tiếng

Diệu Chi hơi bất ngờ. Tuấn Kiệt gọi cô là em cơ đấy! Nhưng tuổi thật của cô là 17 cơ mà, thằng nhóc đó chỉ mới 16 thôi... Một dấu chấm hỏi to đùng hiện ra trong đầu nhỏ...

- Em không cần thắc mắc. Em nhớn hơn anh vài tháng thôi, nhưng anh cao hơn em cơ mà.

- Xì -.-

- Đúng không nè, Chi Ciuu...

●○●○●○★☆●○●○●○★☆

Chap sau hứa hẹn sẽ có bất ngờ. Bạn nào đoán được chi tiết tiếp theo Yi sẽ dành tặng chap sau cho bạn đó nhé:>

.☆•.,YiYuo,.•☆.

Đã in dấu dép

P/s:=D