Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 29: Cái đó của đàn ông, nhìn nhiều sẽ đau mắt hột!




"Heber, ông giúp tôi chuẩn bị xe trước, một chút nữa, tôi muốn xuống núi một chuyến" Giọng nói dễ nghe vang lên, tiếng bước chân trầm ổn đang ở ngoài phòng, dần dần tiến đến gần cửa.

Thân thể Lâm Nhược Kỳ cứng đờ. Hỏng bét! Tên kia trở về nhanh như vậy?

Vội vàng ném vật trong tay, lại cảm thấy như vậy không ổn, đem giày da trả về chỗ cũ, vội vội vàng vàng đem quần lót đầu đạn, tùy ý đặt lại chỗ cũ. . . . . .

Xoay người nhìn lại, thầm kêu không ổn.

Nơi này cách cái cái tủ âm tường đó đến mấy mét, chạy trở về sợ là không kịp rồi. Coi như tới kịp, tiếng mở cái tủ âm tường, nói không chừng để cho anh nghe được. . . . . . Làm thế nào? Khóe mắt Lâm Nhược Kỳ liếc một cái, trong lòng quyết định chủ ý.

Hết cách rồi, chỉ có thể trốn vào phòng tắm thôi.

Vì vậy, thân thể linh hoạt chui vào phòng tắm trong, mới vừa đóng cửa lại, cửa phòng ngủ liền vang lên một tiếng “chi”, bị người mở ra.

Nghe tiếng bước chân không phải một mình Cơ Liệt Thần, dường như có người đi theo anh tiến vào.

"Lâm Y tá đâu?" Là giọng nói rõ ràng của Cơ Liệt Thần.

"Hẳn là ở trong phòng ngủ, vừa rồi nhìn thấy cô ấy sau khi trở về, cũng chưa từng đi ra ngoài" Là Heber trả lời anh.

"Ừ, trông chừng cô ấy. Sau khi tôi đi ra ngoài, cũng đừng để cho cô ấy chạy loạn khắp nơi, tránh cho cô ấy gây chuyện khắp nơi"

Nghe anh ta nói như vậy, Lâm Nhược Kỳ tức giận liếc một cái. Hừ, tôi nào có gây chuyện khắp nơi? !

"Vâng, cậu chủ"

"Được rồi, ông đi chuẩn bị trước đi, tôi tắm xong sẽ đi"

Lâm Nhược Kỳ cẩn thận núp ở phía sau bình phong, nghe Cơ Liệt Thần nói lập tức sẽ đi ra, tay chặn ngực đang chuẩn bị thở phào một cái, bỗng nghe anh nói muốn tắm trước, lập tức ngây người.

Trời ạ, Cơ Liệt Thần muốn vào phòng tắm. . . . . . Tắm? !

Lần này cô núp chỗ nào? Lâm Nhược Kỳ nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh bồn tắm lớn mát-xa, có một cái sọt mây lớn, đoán chừng là để quần áo dơ. Mặc dù cái sọt này không tính là quá lớn, nhưng thân hình của mình nhỏ nhắn, chắc là cô núp được.

Hết cách rồi, chỉ có thể núp ở nơi đó, Lâm Nhược Kỳ nhắm mắt định chui vào. . . . . .

Đôi tay Cơ Liệt Thần cắm trong túi quần, bước chân dài nhàn nhã đi vào trong phòng.

Két . . . . . .

Tủ treo quần áo bị anh mở ra, tầm mắt mãnh liệt như con Báo đen nhạy bén đảo qua, lập tức phát hiện tủ treo quần áo đã bị người động tới. Ánh mắt ngưng tụ, nhanh chóng sờ sờ chỗ cơ quan giấu giếm tại nơi nào đấy trong tủ treo quần áo.

Cũng may, cũng không có dấu vết bị người động tới. Nhưng cái tủ treo quần áo này là mình đặc biệt thiết kế, sẽ không ai có thể biết bí mật nơi này, nhất là người ngoài nghề. . . . . .

Thần kinh Cơ Liệt Thần căng thẳng, tỉnh táo lại, bắt đầu kiểm tra đồ đã bị động qua.

Sở dĩ nói đối phương là người ngoài nghề, bởi vì chuyện rõ rành rành, người động đến đồ của anh cũng chưa từng được bất kỳ huấn luyện đặc biệt nào, chẳng những đem giày da của anh làm cho rối loạn, còn đem quần lót của anh làm cho bẩn thỉu, treo một nửa ở bên ngoài ngăn kéo.

Quay đầu lại, dò xét bốn phía một chút, ở trên ghế sofa phát hiện một cái áo sơ mi kẻ sọc khả nghi, nhất thời liền xác nhận suy đoán của mình.

Quả nhiên là cô, cô tới phòng của anh làm gì? Không phải cô đề phòng anh giống như đề phòng sói xám lớn sao? Còn luôn miệng nói anh chiếm tiện nghi của cô, kết quả anh hung hăng hôn cô một chút, cô cứ "Trả thù" anh như vậy sao? Anh còn tưởng rằng. . . . . .

Không khỏi mỉm cười, thật là cách "Trả thù" rất đặc biệt.

Xoay người, đi vào phòng tắm, ngước mắt, không khỏi sửng sốt.

Lắc đầu một cái, khẽ cười một tiếng, cô gái này, thậm chí ngay cả đèn trong phòng tắm cũng quên tắt! Xem ra, cô còn núp ở trong phòng tắm!

Cơ Liệt Thần không chút hoang mang, cầm quần áo sạch sẻ, đi vào trong phòng tắm.

Nếu cô tự chui đầu vào lưới, đi tới phòng ngủ của anh, vậy anh có thể chơi đùa với cô một chút. . . . . .

Vào phòng tắm, Cơ Liệt Thần cảm giác huyệt Thái Dương của mình đập thình thịch hai cái.

Nhưng anh không hề nói gì, mặt không thay đổi, đi tới trước bồn rửa tay, đem bàn chãi đánh răng cầm lên nhìn một chút, tiện tay ném vào thùng rác.

Sau đó mở nắp bồn cầu, nhìn qua, gật đầu như không có việc gì tán dương: "Ừ, hôm nay nữ giúp việc bỏ nhiều công sức như vậy? Ngay cả bồn cầu cũng chà quá sạch sẽ".

Trong góc Lâm Nhược Kỳ: ". . . . . ."

Cơ Liệt Thần thoáng liếc sang cái sọt mây, khóe môi lơ đễnh cười cười, bắt đầu đứng trước bồn cầu cởi dây lưng.

Trái tim của Lâm Nhược Kỳ cũng treo lên cổ họng rồi, khi nhìn thấy Cơ Liệt Thần kéo khoá quần, gương mặt của cô khẽ ửng hồng.

Người đàn ông này thật là hạ lưu! Lại đang trước mặt cô móc ra vật gây tội ác. . . . . . Ách, mặc dù anh ta quay lưng với mình, nhưng trong đầu cô đã bắt đầu nhớ lại đã từng hình ảnh lột quần của anh xuống thì đã thấy cây gậy dinh dưỡng không đầy đủ. . . . . .

Trời ạ, mặt của cô dường như càng lúc càng hồng. Nói giỡn! Có thể không hồng sao? Lúc ấy ở bệnh viện thực tập nam khoa, nghe các y tá tiền bối nói, cái đó của đàn ông nhìn nhiều sẽ bị đau mắt hột đấy!

A . . . . . . phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn! Cô vội vàng nhắm mắt lại là được, dù thế nào cũng phải nhắm mắt làm ngơ . . . . . .

Theo tiếng đôm đốp đôm đốp, chất lỏng nào đó chảy xuống, sau khi biến mất, Lâm Nhược Kỳ biết anh đi tiểu xong rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mở mắt ra vừa nhìn, thiếu chút nữa con ngươi cũng rớt xuống.

Cơ Liệt Thần chợt bắt đầu cởi quần áo của mình, nửa người trên không biết từ lúc nào đã cởi sạch hết!

Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, xuyên qua kính thủy tinh phản chiếu, có thể nhìn thấy lồng ngực cường tráng của anh, bắp thịt phần lưng có đường vân, cùng với cánh tay rắn chắc cường tráng, phần eo không hề có thịt dư, nơi bụng, có thể nhìn thấy mơ hồ cơ bụng sáu múi. . . . . .

Mặc dù da tay của anh trắng tinh nhưng thân thể khỏe mạnh, tương phản như vậy, ngược lại làm cho Lâm Nhược Kỳ cảm thấy nhìn anh rất hấp dẫn.

Đột nhiên có chút hối hận, sớm biết có thể nhìn thấy sắc đẹp, nên len lén mang vào một cái máy ảnh kĩ thuật số, chụp ảnh nude của anh.

Nghĩ như vậy, khóe môi Lâm Nhược Kỳ liền cong lên, sau khi Cơ Liệt Thần biết ảnh nude của mình YY tiết lộ ra ngoài, sẽ có bộ dạng như thế nào, cô cười đến toàn thân run rẩy.

Chẳng qua, câu nói kế tiếp của Cơ Liệt Thần khiến cho cô không cười được.

"Nhìn lén đủ chưa? Còn không muốn ra sao? Có muốn tôi cởi hết, để cho cô nhìn đủ một lần hay không?" Giọng nói đầy trên chọc phát ra trong cổ họng Cơ Liệt Thần.

Nghe vậy, thân thể Lâm Nhược Kỳ cứng đờ.

Giờ phút này, khuôn mặt đẹp trai đến làm người ta hít thở không thông đã xoay đầu lại, đang nhìn chỗ Lâm Nhược Kỳ. Hai tay đặt trên dây lưng quần, làm ra tư thế đang muốn cởi ra.

Nhạo báng nói: "Thì ra cô còn có sở thích như vậy, thích núp ở trong phòng ngủ của đàn ông nhìn lén đàn ông tắm. Xem ra không thỏa mãn một chút nguyện vọng cho cô là không được, cũng làm khó cô giúp tôi chà rửa bồn cầu, lại lau giày da"

Nói xong, lạch cạch một tiếng, dây lưng đã bị anh cởi ra, hai tay anh lôi kéo, quần ở nửa người dưới muốn cởi ra. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ cắn cắn môi dưới, biết hành vi của mình đã bại lộ, giả vờ không có gì.

Lập tức, đôi tay bịt mắt, soạt một cái đứng dậy.

"Chờ một chút! Tôi lập tức đi ra ngoài, không cho phép anh cởi!"