Lửa Nở Thành Hoa

Chương 5: Thổ lộ




Sau mấy trận mưa liên tiếp từ giữa mùa thu, rốt cuộc đêm rằm đầu đông trời lại quang đãng lạ thường.

Người bạn cũ của Chiêu Cát vừa tặng gã mấy quyển thơ tiếng Phạn, nên đêm ấy gã ngồi trong phòng sách đọc đến tận khuya. Lúc gã bước ra ngoài, trăng đã lên cao. Ánh trăng bàng bạc dịu dàng trải xuống mặt sân rộng lớn, trông xa mờ ảo như khói như sương, khiến lòng người chợt dâng lên thứ cảm xúc lâng lâng mơ màng khó tả.

Ánh mắt gã dừng lại thật lâu nơi chậu hoa súng đặt giữa sân, mỉm cười nhìn nụ hoa e ấp bên bóng trăng lấp lánh, chẳng hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh Xa Mị ngồi bên chậu hoa khuấy khuấy ngón tay nghịch nước, má đỏ hây hây thích thú nhoẻn miệng cười. Trời đã khuya thế này rồi, tốt nhất là nàng đừng để gã bắt gặp nàng không chịu ngủ mà ngồi ngoài sân uống rượu. Nếu không…Nếu không thì sao nhỉ?

Lên giọng bắt nàng đi ngủ? Bế nàng lên ngựa ra bờ suối ngắm trăng?

Gã lắc đầu tự cười mình ngốc, khi không lại nghĩ đến mấy chuyện vẩn vơ. Nàng đời nào chịu nghe lời gã.

“Mang hết mấy chậu hoa súng ở đây đến phòng công chúa.” Gã ra lệnh cho tên người hầu bên cạnh.

Nói xong lại tiếp tục ung dung cất bước.

Đêm trở lạnh, nhưng trên người Xa Mị lúc này không có gì khác ngoài một lớp áo lụa mỏng manh, như một nhành hoa khẳng khiu trước gió. Mái tóc ướt của nàng dường như chưa được lau qua, cứ đều đặn nhỏ nước dọc theo tấm vai trần. Nàng ngồi bên cửa sổ, cằm đặt lên mu bàn tay, tì vào thành cửa nhìn ra ngoài với ánh mắt nửa thờ ơ nửa ưu tư.

Thình lình, một tấm áo bông dày đáp xuống đầu nàng.

Lúc nàng ngẩng dậy, gã đã đứng trước mặt nàng, nghiêm nghị khoanh hai tay trước ngực. Dáng điệu ấy khiến nàng không khỏi bật cười.

“Phò mã, mười năm trước ngươi đã dùng vẻ mặt này để ra uy trước ba quân tướng sĩ sao?” Chẳng hợp với gã chút nào.

“Không phải ngày mai lại dậy sớm tiến cung sao? Tại sao đến giờ còn chưa ngủ? Đã vậy còn không chịu mặc áo khoác vào?”

“Phò mã…” Nàng cười cười ngước lên nhìn gã. “Phò mã giống vú nuôi của ta quá.” Sau đó lại co người nấp vào chiếc áo bông của gã, như đang cố trốn ánh nhìn tức tối mà gã ném cho mình.

Đã biết thể nào gã cũng không để yên cho nàng ngồi đây hứng gió, thế nhưng nàng vẫn không muốn sai người chặn gã bên ngoài. Nàng… nàng muốn nghe gã nạt nàng, bắt nàng mặc thêm áo, bắt nàng đi ngủ, nhìn nàng bằng ánh mắt vừa cứng rắn vừa quan tâm ấy.

Nàng đứng dậy trả áo cho gã, rồi lại ngồi xuống, mắt nhìn về phía những chậu hoa súng vừa mới được khiêng vào.

Gã định khoác tấm áo ấy lên người nàng lần nữa, nhưng nhớ lại ánh mắt xa xăm của nàng ban nãy, nhớ lại dáng ngồi say say tỉnh tỉnh của nàng mỗi sáng bên bàn rượu, trong đầu chợt hiện lên vài ý nghĩ mơ hồ, cuối cùng quyết định thu áo lại, nhẹ giọng hỏi nàng:

“Không thể không bệnh sao?”

Nàng đăm đăm nhìn gã. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, đáy mắt nàng dường như đã từng long lanh nước. Gã chờ nàng khóc, nhưng sau đó lại không có giọt nước mắt nào rơi xuống.

Nàng chỉ khẽ gật đầu.

“Nói cho ta biết lý do được không?” Gã cúi xuống, môi chạm vào tóc nàng, cất giọng ấm áp.

Nàng lắc đầu, không nhìn gã.

Gã ngồi lên thành cửa sổ. Nhìn nàng, rồi lại nhìn theo ánh mắt nàng.

Nàng đang nhìn bóng trăng trong chậu hoa súng gã sai người mang đến. Nhìn chăm chú.

Hiền từ lễ độ, không phải nàng.

Kiêu kì đanh đá, cũng chẳng phải nàng.

Thâm trầm sắc sảo, cũng không hẳn là nàng.

Gã phải tách bao nhiêu lớp cánh hoa mới chạm vào được phần nhuỵ hoa nơi trái tim của nàng đây?

Làm thế nào mới được nàng tin tưởng? Mới khiến nàng không ngần ngại khóc trước mặt mình?

“Công chúa có thích thần không?” Gã hỏi.

Nàng chớp mắt ngước nhìn gã, rồi chậm rãi đứng dậy, ngả người về phía gã, đè gã sát vào tường.

Môi chạm môi.

Chỉ trong tích tắc, như có như không, nhưng lại khiến người ta tê dại.

“Ta chỉ thích trêu chọc phò mã thôi.” Rất lâu sau, nàng cất tiếng.

Lại là nụ cười ấy, thứ nụ cười giả tạo mà gã ghét. Thứ nụ cười mà gã từng tưởng thật.

“Chúng ta cứ như hiện tại chẳng phải cũng rất tốt sao?” Nàng nói.

“Tốt? Chỉ có công chúa thấy tốt thôi.” Gã lạnh lùng. “Trong tình cảm, khởi đầu thế nào là chuyện của một người, nhưng kết thúc thế nào là chuyện của hai người. Công chúa không thể tước đi cái quyền ấy của thần.”

Chẳng mấy khi có một đêm rằm đẹp, thế nhưng gã lại bỏ nàng một mình bên cửa sổ. Nếu biết trước năm sau sẽ không có cơ hội yên tĩnh cùng nàng ngắm trăng như vậy, có lẽ gã đã kiên nhẫn thêm một chút. Thêm nhiều một chút.

*****

Xa Mị đổ bệnh, không thể vào cung. Suốt mấy ngày liền ngự y nườm nượp ra vào phủ công chúa. Nhân sâm thuốc quý từ trong cung chuyển về chất cao như núi, nhưng một tháng trôi qua, bệnh tình của nàng vẫn không thuyên giảm được bao nhiêu.

Gã biết, nàng đổ thuốc.

Công chúa không khỏi bệnh, thái tử nổi giận đòi giết ngự y. Trước giờ hành quyết, công chúa sắc mặt nhợt nhạt chạy vào cung ngăn cản, kịp thời cứu được bốn mạng người.

Gã chứng kiến tất cả. Dường như đoán được điều gì đó, nhưng lại thấy điều đó quá đáng sợ, quá viễn vông, không muốn tin đó là sự thật.

‘Cậu chủ, cậu có thể nắn con mèo giúp tôi được không?’

‘Ngươi muốn tặng cho công chúa Xa Mị sao?’

‘Dạ phải.’

‘Hai hôm nữa ta sẽ được thái hậu gọi vào cung bàn kinh Phật. Ngươi muốn tặng công chúa thứ gì thì tranh thủ mua đi. Lần này gặp đừng gặp nhau lâu quá, lần trước suýt chút nữa là ta không đánh lạc hướng được lão hoạn quan kia rồi. Nếu để người ta điều tra ra việc chúng ta từng chứng kiến chuyện bên hồ, cả ta lẫn ngươi đều khó thoát bị giết người diệt khẩu.’

‘Dạ biết rồi cậu chủ.’

‘Cố gắng học hành đi, sau này thi cử đỗ đạt thì hai người sẽ không cần lén la lén lút như vậy nữa.’



Xa Mị nằm tựa đầu vào thành ghế. Mi mắt khép hờ, hơi thở yếu ớt, thân thể giấu sâu trong những lớp áo dày thỉnh thoảng lạnh run lên vì lạnh.

“Nàng vì không muốn gặp ta mà hành hạ bản thân mình đến thế này sao?” Người thanh niên trong bộ áo bào chói lọi siết chặt nắm tay đến nổi cả gân xanh, ánh mắt vừa đau xót, vừa căm giận. “Nàng ghét ta đến thế sao?”

“Hoàng huynh, chúng ta ngay từ đầu đã không thể.” Nàng run run đáp. “Ngay từ lúc sinh ra.”

“Có gì mà không thể?” Hắn áp sát nàng, miết ngón tay dọc theo gương mặt nàng, rê xuống cổ nàng, trượt xuống xương quai xanh. “Mị, nàng cũng yêu ta mà, đúng không? Cần gì phải vì những thứ giáo lý cặn bã kia mà làm bản thân đau khổ. Chẳng bao lâu nữa vương quốc này sẽ là của ta. Chỉ cần ta muốn, tất cả đều có thể. Ta sẽ cho nàng những thứ tốt nhất trên đời. Quần áo đẹp nhất, thức ăn ngon nhất, ngựa xe tốt nhất, người hầu nhiều nhất, chẳng phải lúc bé nàng luôn ao ước những thứ ấy sao?”

Nàng liên tục lắc đầu, đưa hai tay bịt kín mặt mình.

“Đừng cố chống đối ta.” Tiếng hắn rít qua kẽ răng. “Ta đã cảnh cáo nàng bao nhiêu lần, không có lần nào là doạ suông cả, nàng quá rõ mà.” Bàn tay hắn luồn xuống ngực áo nàng, nhưng sau đó lại rút ra, ôm nàng vào lòng, nhè nhẹ vỗ về. “Ngoan, đừng khóc, hôm nay ta không làm gì nàng đâu. Ngoan, thả lỏng một chút, đừng gồng cứng người như vậy, sẽ đau đấy. Giờ ta sẽ xem nàng là em gái, ta đút nàng uống thuốc, được không?”

Nàng quệt nước mắt, gật gật đầu.

Hắn đứng dậy bước về phía bàn, cầm lấy chén thuốc vẫn còn nghi ngút khói.

Sau lưng hắn, đôi mắt xinh đẹp ánh lên một tia lạnh lẽo.