Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 42: Chẳng lẽ còn muốn sống hết thọ mệnh?




“Hội nghị hôm nay liền tới đây, các phòng…”

Sầm Bách Hạc đột nhiên dừng nói chuyện, các quản lý vốn đang thu dọn tư liệu trên bàn, chuẩn bị rời khỏi công ty toàn bộ dừng động tác trong tay, nghi hoặc nhìn BOSS.

“Tan họp, ” Sầm Bách Hạc khoát tay, ý bảo bọn họ có thể tan, sau đó lấy điện thoại di động ra nghe.

“Tiền Tiền?”

Âm thanh khoan khoái của Kỳ Yến ở đầu kia di động truyền tới: “Tôi chuẩn bị mời anh đến xem phim 3D siêu ma huyễn, có thể lại đây hay không?”

“Có rảnh, hiện tại tôi liền tới.”

“Ông chủ…” Lương Phong chú ý tới ông chủ vẻ mặt sung sướng, bộ dạng chuẩn bị rời đi, nhịn không được mở miệng trêu chọc nói, “Anh đây là muốn cùng giai nhân hẹn hò à?”

Bộ dạng vẻ mặt ửng hồng, khóe mắt đuôi mày đều mang theo không khí vui mừng này, không phải đi hẹn hò với người trong lòng thì là cái chi?

“Đi làm việc cho tốt.” Sầm Bách Hạc cầm lấy áo khoác, sửa sang cà vạt trên cổ, “Không cần nghĩ quá nhiều.”

Lương Phong: …

“Kỳ đại sư à, ” Cái đầu không nhiều tóc lắm của Lưu Thuận bị gió to thổi đến bay loạn, gã nhìn Kỳ Yến tựa vào trên tường không hề có động tác, “Có phải còn thiếu cái gì hay không?”

“Thời gian còn chưa đến, chờ.” Kỳ Yến nhìn di động, Sầm Bách Hạc đại khái còn có hơn mười phút liền chạy tới.

Đoàn người Lưu Thuận khô cằn ở trên nóc nhà phơi nắng mặt trời hơn mười phút, bà xã Lưu Thuận rốt cuộc không thể nhịn được nữa nói: “Kỳ đại sư, đến tột cùng ngài muốn đợi tới khi nào?”

“Đừng ồn, ” Kỳ Yến lười biếng tựa vào trên tường, hai tay khoanh trước ngực, trong tay còn tùy ý mang theo cái chén thanh đồng giá trị xa xỉ kia. Loại thái độ không chút để ý này khiến biểu tình bà xã Lưu Thuận có chút vặn vẹo, ả thở thật mạnh mấy hơi nói, “Kỳ đại sư, đây là vấn đề lớn liên quan tới tính mạng vô số người ở tiểu khu, mong ngài nhất định phải tận tâm.”

Kỳ Yến liếc nhìn ả một cái không nói chuyện, chỉ là nâng chén rượu đặt ở dưới ánh mặt trời, để nó tiếp nhận nắng cháy.

Lưu Thuận thiếu chút nữa khóc lên, cái đồ sưu tầm này không thể phơi nắng to, càng không thể để gió thổi mưa phun, Kỳ đại sư chơi như vậy, cái chén rượu này sẽ chơi hỏng đó.

Nhưng vào lúc này, một trận tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, nện bước không nhanh không chậm, vô cùng trầm ổn.

Lưu Thuận quay đầu nhìn lại, cả người đều ngây ngẩn, gã trợn mắt há hốc mồm nhìn nam nhân từ bên cạnh gã đi qua, gần như không thể tin được hai mắt của mình.

“Anh tới rồi?” Kỳ Yến lộ ra một nụ cười xán lạn với Sầm Bách Hạc, “Mau tới đây giúp tôi một chuyện.”

Sầm Bách Hạc thấy cậu cầm trong tay một chén rượu thanh đồng, cười đi đến bên cạnh cậu, “Muốn tôi làm như thế nào?”

“Muốn ba sợi tóc của anh.” Kỳ Yến vươn tay túm một cái trên đầu Sầm Bách Hạc, không nhiều không ít, vừa vặn ba sợi.

Lưu Thuận bên cạnh thấy Kỳ Yến đĩnh đạc nhổ tóc Sầm ngũ gia, ánh mắt nhìn Kỳ Yến càng thêm nhiệt liệt. Người có thể nhổ lông trên đầu lão hổ, không phải Võ Tòng thì chính là anh em của lão hổ, xem ra quan hệ của Kỳ đại sư này và Sầm ngũ gia quả thật rất tốt.

“Nơi này xảy ra chuyện gì?” Sầm Bách Hạc thấy Kỳ Yến bỏ tóc của mình vào chén rượu, mấy sợi tóc liền tự động dính trên thành chén, quay đầu nhìn Lưu Thuận rúc trong góc, nhíu mày.

“Tiểu khu này tử khí rất nặng, nếu không giải quyết vấn đề này, đến lúc đó người xảy ra chuyện sẽ càng ngày càng nhiều, ” Kỳ Yến nhẹ nhàng chuyển động chén rượu, kỳ tích vào thời khắc này liền xảy ra, trên chén rượu xám xịt, đồng xanh và đồ vật bẩn sôi nổi tróc ra, dưới ánh mặt trời khôi phục dung mạo ngàn năm trước của nó. Chỉ thấy trên thành ngoài chén rượu, một con phượng hoàng bay lên trời, ngửa đầu hót vang, “Người trong tiểu khu này, vốn nên sống hết thọ mệnh, chỉ bởi vì phong thuỷ nơi này chuyển biến xấu, ảnh hưởng tới mệnh cách của bọn họ.”

“Ôi!” Trợ lý của Lưu Thuận không khỏi phát ra một tiếng thét kinh hãi, đây là có chuyện gì, vì cái gì chén rượu đột nhiên trở nên xinh đẹp?

Lưu Thuận cùng bà xã của gã nhìn đến choáng váng, bọn họ kinh ngạc nhìn Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc, giống như đang nhìn một kỳ tích.

“Giúp tôi cầm một chút, đứng ở chỗ này đừng động.” Kỳ Yến nâng chén rượu nhét vào tay Sầm Bách Hạc, sau đó điểm điểm trên trán hắn, “Phim 3D sắp bắt đầu.”

Thế giới vốn còn bình thường chỉ khoảnh khắc liền biến đổi lớn trong mắt Sầm Bách Hạc, khí đen từ dưới đất chảy ra, sau đó xuyên thấu vách tường, xuyên thấu thân thể người đi đường, bao phủ toàn bộ tiểu khu dưới một bóng đen, thậm chí ngay cả địa khu xung quanh cũng bị một ít ảnh hưởng.

Nhìn đến đây, Sầm Bách Hạc nhịn không được nhắm mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía Kỳ Yến, tình huống nghiêm trọng như thế, có thể ảnh hưởng tới thân thể Tiền Tiền hay không.

Lúc này Kỳ Yến đã không quan tâm nhìn ánh mắt Sầm Bách Hạc, cậu lấy từ trong túi ra một cây bút lông to, một chai chất lỏng đỏ sẫm, sau khi dùng bút lông dính chất lỏng màu đỏ, bắt đầu vẽ một phù văn thật lớn trên nóc nhà, theo phù văn càng ngày càng đầy đủ, gió trên nóc nhà cũng càng lúc càng lớn, dường như luồng gió này cũng không muốn cho Kỳ Yến vẽ xong phù văn.

Ngay lúc vẽ xuống một bút cuối cùng, Sầm Bách Hạc nhìn thấy vô số hắc ốc hóa thành bộ dạng ác hổ, mở ra cái miệng rộng đánh tới Kỳ Yến.

“Cấp cấp như luật lệnh, định!” Kỳ Yến cúi đầu vẽ bùa giống như biết phía sau có cái gì đánh úp lại, tay vẽ bùa không ngừng, tay còn lại ném ra một tấm phù triện, phù triện phát ra ánh sáng màu vàng thật lớn, bức lui ác hổ ra khỏi nóc phòng, triền đấu với nó.

Ở trong mắt những người khác, chính là sau khi Kỳ Yến ném ra một lá bùa, lá bùa này vẫn luôn bay múa trên không trung, gió có lớn nữa cũng không thể khiến nó dời đi phương hướng, càng không khiến nó rơi xuống đất. Loại tình cảnh không khoa học này, khiến đám người Lưu Thuận sợ tới mức trốn ở góc phòng, nhịn không được bắt đầu lạnh run.

“Định!” Đầu bút màu son điểm một bút cuối cùng, đột nhiên dưới ngòi bút phát ra vô số kim quang, bay ra bốn phương tám hướng. Đám sương đen bay múa đó nhất thời bị đuổi tản ra đến thất linh bát lạc, chậm rãi biến mất không thấy.

Phù văn Kỳ Yến vẽ càng ngày càng đỏ, diễm lệ giống như máu tươi. Cậu và Sầm Bách Hạc không thấy có gì, nhưng đám người Lưu Thuận thì đã sắp quỳ nhìn. Đại sư bọn họ mời đến trước đây, mỗi người đều ôm la bàn, nói một đống lời bọn họ nghe không hiểu, sau đó bắt đầu bày bàn thờ, làm dàn tế, nhảy đến nhảy đi, cũng không nhìn ra cái gì đặc biệt.

Hôm nay Kỳ đại sư vừa ra tay, bọn họ mới biết được, tuy rằng bọn họ vẫn xem không hiểu là Kỳ đại sư đang làm cái gì, nhưng mà rõ ràng có thể cảm giác được Kỳ đại sư rất lợi hại! Nghĩ đến buổi sáng hôm nay mình lại còn cò kè mặc cả với Kỳ đại sư, Lưu Thuận liền hận không thể cho mình hai cái bạt tai, đại sư lợi hại như vậy, đừng nói hơn hai trăm vạn, dù là năm trăm vạn mời đến làm cúng bái hành lễ một lần, vậy cũng sẽ không thiệt.

“Đinh!”

Tiếng vang thanh thúy từ chuông đồng trong tay Kỳ Yến phát ra, một tiếng dài hơn một tiếng, cũng một tiếng khiến người ta nghiêm nghị hơn một tiếng, vốn dĩ gió thổi mưa phun đột nhiên dừng lại, giờ khắc này trong đất trời an tĩnh đến đáng sợ.

“Nay thỉnh thiên địa chi linh, hộ nơi đây an bình, mượn chén rượu của cực quý chi nhân làm tế!” Chuông đồng trong tay Kỳ Yến dừng lại, liền nhanh chóng lấy chén rượu trong tay Sầm Bách Hạc qua, đứng ở trung tâm phù văn cậu vẽ, không ngừng niệm khẩu quyết, mặt trời chói chang dần dần bị mây đen che phủ, hình như có một trận mưa to sắp xảy ra.

Sầm Bách Hạc nhìn thấy trên người Kỳ Yến kim quang đại thịnh, giống như đèn sáng trong bóng đêm, sáng ngời đến chói mắt.

Cạch!

Kỳ Yến trở tay vỗ một cái, chén rượu thanh đồng thoạt nhìn cần người ta bảo hộ thật cẩn thận kia thế mà lại khảm vào trận tâm, toàn bộ thân thể đều hãm vào.

Tạch…

Một giọt mưa rơi vào trong chén, bắn ra một chùm bọt nước thật nhỏ. Đồng dạng bắn ra, còn có từng đợt từng đợt sinh khí màu xanh nhạt và vận thế màu đỏ. Theo nước mưa rơi vào trong chén rượu càng ngày càng nhiều, sinh khí và vận khí từ trong chén rượu lan ra cũng càng ngày càng nhiều, chúng bắt đầu chậm rãi lan tràn ra bốn phía, đám sương đen đã loãng đi bị đè ép đến không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Được rồi, ” Kỳ Yến lau cái trán bị mưa xối một phen, quay đầu cười tủm tỉm nói với Sầm Bách Hạc, “Anh cảm thấy thế nào?”

Sầm Bách Hạc lấy ra một cái khăn tay tuyết trắng đặt vào tay Kỳ Yến, mỉm cười nói: “Rất tốt.” Hắn nói chính là “hiệu quả 3D”, cũng là nói tình trạng thân thể mình. Vào một khắc sinh khí từ trong chén rượu trào ra, dường như hắn nhìn thấy có một luồng lục quang và kim quang bay nhanh vào trong thân thể hắn.

“Đó là đương nhiên, ” Kỳ Yến ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói, “Chúng ta chính là đem vận mệnh của người trong toàn bộ tiểu khu hòa lại trên cùng quỹ đạo mà.” Người có thể ở trong tiểu khu này, phần lớn là giai cấp tư sản, vận mệnh bọn họ vốn dĩ có tốt có xấu, nhưng mà tuyệt đối không phải là tất cả mọi người đều bị xúi quẩy quấn thân, liên tục xui xẻo, thậm chí ngay cả thọ mệnh cũng giảm bớt.

Cậu giúp những người này loại trừ xúi quẩy không nên có, cứu vớt vận mệnh bọn họ, đó chính là thiên đại công đức.

“Chúng ta?” Sầm Bách Hạc sửng sốt một khắc, “Tôi cái gì cũng không có…” Rốt cuộc hắn cũng biết vì sao Tiền Tiền gọi hắn tới rồi, không phải vì thật sự để hắn xem náo nhiệt, mà là vì chia công đức hoặc là nói sinh khí cho hắn.

“Suỵt!” Kỳ Yến nhanh chóng che miệng hắn, ngẩng đầu trộm nhìn trời, tóc mềm ướt sũng nằm úp sấp dán trên trán, thoạt nhìn có chút đáng yêu, “Ai nói anh không có làm, anh cống hiến tóc, còn để chén rượu dính vào mây tía của anh, không thì chút thủ đoạn của tôi còn không dễ dàng hoàn thành đâu.”

Cánh tay che miệng mình kia, ấm áp lại mềm mại, Sầm Bách Hạc tựa như nghe thấy tiếng tim mình đập vang như nổi trống.

“A, ” Kỳ Yến thấy hai mắt Sầm Bách Hạc thật sâu nhìn mình, nhanh chóng thu tay, cười đến vẻ mặt xấu hổ, “Tôi không phải cố ý quên rửa tay, ha ha ha.”

Sầm Bách Hạc trầm mặc một lúc lâu nói: “Không có việc gì, mưa càng lúc càng lớn, chúng ta đi xuống đi.”

Thấy Sầm Bách Hạc hình như là thật sự không để ý mình vô tình, Kỳ Yến cũng không đem việc này để ở trong lòng, dùng cái khăn Sầm Bách Hạc đưa cho cậu lau nước trên mặt, vừa đi xuống cầu thang. Đám người Lưu Thuận vốn dĩ đứng ở cửa cầu thang thấy Kỳ Yến lại đây, vội vàng lui qua một bên, thở cũng không dám thở ra một hơi.

Nhất là bà xã Lưu Thuận mới vừa rồi còn mang vẻ đắc ý, lúc này biểu tình ả vô cùng thành kính, ánh mắt nhìn Kỳ Yến giống như đang nhìn một bán tiên.

“Kỳ đại sư, ” Lưu Thuận cúi đầu khom lưng tiến đến trước mặt Kỳ Yến, “Không biết hôm nay ngài có rảnh không, không bằng…”

“Không rảnh, ” Kỳ Yến gãi gãi tóc, đi đến cửa thang máy ở tầng lầu tiếp theo, cũng không thèm nhìn tới Lưu Thuận nhắm mắt theo đuôi phía sau mình, “Chúng ta tiền trao cháo múc, Lưu tiên sinh gửi tiền vào tài khoản tôi sớm một chút là được.”

“Nên vậy, nên vậy.” Lưu Thuận cho trợ lý một ánh mắt, ý bảo hắn ta lập tức an bài người chuyển khoản, không thể để cho vị Kỳ đại sư này có một chút không vui.

Gã muốn nói chuyện với Sầm ngũ gia, chỉ là nhìn Sầm ngũ gia cúi đầu lau mặt, bộ dạng cao lãnh mặt không đổi sắc, gã cũng không dám nhích tới trước mặt đối phương.

Đi thang máy trực tiếp đến bãi đỗ xe dưới đất, Kỳ Yến nhìn thấy hai bảo tiêu kiêm tài xế của Sầm Bách Hạc canh giữ ở ngoài cửa thang máy, gật gật đầu với hai người này.

“Kỳ đại sư, ” hai vị bảo tiêu đã sớm vô cùng kính sợ Kỳ Yến, khi tiếp đón, cũng không khỏi mang theo chút hương vị tôn kính. Có điều một màn này dừng trong mắt đám người Lưu Thuận, liền trở thành ý nghĩa phi phàm.

Lưu Thuận duy trì khuôn mặt tươi cười, tiễn Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc lên xe, đến khi xe lái ra khỏi bãi đậu xe, gã còn vẻ mặt luyến tiếc nhìn ra ngoài bãi đậu xe.

“Ông xã, Kỳ đại sư này không phải là gì gì đó của Sầm ngũ gia đi, ” bà xã Lưu Thuận biểu tình quái dị nói, “Không thì sao quan hệ hai người lại tốt như vậy?”

“Một nữ nhân như cô biết cái gì, ” Lưu Thuận gầm nhẹ bà xã một câu, “Người ta chính là đại sư, cô cho là đại gia tộc như Sầm gia, thì không cần mời đại sư à?” Gã bĩu môi, “Đoạn thời gian trước chuyện Sầm gia ở khắp nơi mời cao nhân, cô không nghe nói à?”

Bị Lưu Thuận phê bình trước mặt những người khác, trên mặt bà xã Lưu Thuận có chút không quá cao hứng, nhưng mà rất nhanh trên mặt lại lộ ra ý cười ôn nhu, “Ông xã, sao em có thể có kiến thức nhiều như anh được, tin tức của loại đại gia tộc như Sầm gia, dù em có muốn nghe, vậy cũng không có chỗ để hỏi thăm nha.” Ả trừng mắt nhìn về phía Lưu Thuận, “Sầm gia không phải có tiền có quyền có địa vị sao, gia đình như vậy còn cần cầu cái gì?”

“Đương nhiên là có cái để cầu, ” được bà xã thổi phồng như vậy, Lưu Thuận vô cùng hưởng thụ, gã hừ nhẹ một tiếng, “Bên ngoài đều truyền rằng thân thể Sầm ngũ gia không tốt, có thể sống quá ba mươi lăm hay không cũng không biết. Lão gia tử Sầm gia sủng ái đứa con út này như vậy, có thể mắt mở trừng trừng nhìn hắn đi chết à?”

“Ý anh nói là…” bà xã Lưu Thuận khẽ che đôi môi đỏ mọng, “Nhà bọn họ muốn mời đại sư sửa mệnh ư?”

“Ai biết được, ” Lưu Thuận trào phúng cười nói, “Địa vị cao tới đâu lại có ích lợi gì, còn không phải không được hưởng thụ.” Khi nói những lời này, gã hoàn toàn quên bộ dạng mình cúi đầu khom lưng trước mặt Sầm Bách Hạc vừa rồi.

Bà xã Lưu Thuận nhào vào trong lòng gã, cười duyên nói: “Đúng, em thấy bộ dạng bệnh hoạn của Sầm ngũ gia, cũng không giống như là người trường thọ, còn không lợi hại bằng ông xã anh nữa.”

Được bà xã dỗ đến tâm hoa nộ phóng, Lưu Thuận đắc ý ôm bả vai ả, đi đến xe của mình.

“Ông chủ, tiền đã chuyển tới tài khoản của Kỳ đại sư, ” trợ lý đi theo phía sau gã, nhỏ giọng hỏi, “Vừa rồi quản lý công ty gọi điện thoại lại đây, nói công ty xảy ra chút vấn đề…”

“Các người đều về công ty làm việc đi, ” Lưu Thuận kéo cửa xe ra, ngồi vào ghế điều khiển, “Tôi còn có việc, không theo cùng mấy người.”

“Vâng.” Trợ lý nhìn phu nhân ông chủ xinh đẹp ở bên cạnh Lưu Thuận, cùng mấy vị cấp cao lên một chiếc xe khác.

“Tiền Tiền.” Sầm Bách Hạc nhìn Kỳ Yến cởi quần áo ướt đẫm trên người, thay áo sơ mi trắng dự bị của hắn đặt ở trong xe, ánh mắt có chút không được tự nhiên dời đi, nhưng mà dư quang khóe mắt vẫn không cẩn thận liếc đến thắt lưng lộ ra một nửa của cậu.

“Làm sao vậy?” Kỳ Yến quay đầu nhìn về phía hắn, lộ ra lồng ngực trắng nõn căng chật. Thấy vẻ mặt Sầm Bách Hạc không được tự nhiên, Kỳ Yến vừa cười vừa cài nút áo, “Bách Hạc, lúc anh học đại học, khẳng định không ở phòng ngủ của trường học.”

“Làm sao cậu biết?” Tầm mắt Sầm Bách Hạc dừng trên xương quai xanh của Kỳ Yến, cảm giác hô hấp của mình cũng sắp không được tự nhiên.

“Bởi vì nếu anh trọ ở trường, khẳng định đã nhìn quen bộ dạng bạn học trốn ở trong phòng ngủ ở trần, ” Kỳ Yến cười hì hì nói, “Cơ mà người có giáo dưỡng tốt đẹp như anh, chỉ sợ dù ở nhà mình, cũng sẽ không ở trần.”

Sầm Bách Hạc nghĩ đến bộ dạng Kỳ Yến cùng vài cậu trai xa lạ ở trần, liền cảm thấy có chút không thích hợp, hắn cau mày lắc đầu: “Không.”

“Tôi biết ngay mà, ” Kỳ Yến lắc lắc tay áo, bởi vì cậu lùn hơn Sầm Bách Hạc một chút, cho nên cái áo sơ mi này mặc ở trên người cậu có hơi lớn, “Khi còn bé chỗ tôi ở không có điều hòa, tôi và ông già liền mặc quần cộc, ngồi dưới cây đại thụ trong đạo quan hóng mát ăn dưa hấu, không hề có hình tượng gì đáng nói.”

“Đạo quan cậu ở lúc còn bé là dạng gì?” Sầm Bách Hạc có chút hiếu kỳ về chỗ Kỳ Yến từng ở khi còn bé.

“Vừa nhỏ vừa nát, năm tôi mười ba tuổi, đạo quan đã bị hủy đi, ” cũng là đến lúc đó Kỳ Yến mới biết được, sư phụ cậu lại không có giấy chứng nhận tư cách đạo sĩ, là một đạo sĩ giả không được thừa nhận, “Cho nên hiện tại muốn dẫn anh đi xem, cũng không được.”

Cho dù giọng điệu Kỳ Yến thực bình tĩnh, nhưng mà Sầm Bách Hạc vẫn nghe ra vài phần mất mát, hắn có chút đáng tiếc nói: “Vậy thật sự là rất tiếc nuối.”

“Kỳ thật cũng không có gì đáng tiếc, hiện tại kinh tế toàn quốc đều phát triển, cái đạo quan rách của chúng tôi bị hủy cũng không ngoài ý muốn, ” Kỳ Yến dùng quần áo bẩn thay ra xoa xoa tóc, “Có điều trước khi ông già qua đời, lại mua một phòng ở tại đế đô cho tôi, việc này rất khiến tôi ngoài ý muốn.”

Sầm Bách Hạc mơ hồ cảm thấy sư phụ Kỳ Yến có khả năng không đơn giản, bởi vì một đạo sĩ không có bản lĩnh thật sự sẽ không bồi dưỡng ra được Tiền Tiền lợi hại như vậy. Nhưng mà hắn cũng rất thông minh không đề cập tới chuyện đó, mà là nói, “Vừa rồi vì sao cậu không cho tôi mở miệng?”

“Lúc anh đi thi gian lận chẳng lẽ còn nói ra trước mặt giáo viên à?” Kỳ Yến hắt hơi một cái, “Công đức và sinh khí đối với anh mà nói là thứ tốt, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.”

Mới vừa nói xong, di động vang lên âm báo tin nhắn, cậu mở ra nhìn thoáng qua, hóa ra là Lưu Thuận chuyển tiền vào tài khoản.

“Nói cho tôi biết tài khoản ngân hàng của anh.”

“Muốn tài khoản làm chi?”

“Chia của đó.” Kỳ Yến đưa tin nhắn di động cho Sầm Bách Hạc nhìn thoáng qua, “Lưu Thuận chuyển cho tôi hai trăm sáu mươi vạn, tôi quyên sáu mươi vạn cho cơ cấu công ích, dư lại hai trăm vạn tôi chia cho anh tám mươi vạn, vừa rồi tôi xuất lực nhiều, phải nhiều hơn một chút.”

Sầm Bách Hạc nghe vậy bỗng bật cười, “Không cần, số tiền này cậu giữ là được.”

“Anh em ruột cũng phải tính toán sòng phẳng, ” Kỳ Yến liếc hắn một cái, “Tôi biết anh có tiền, nhưng mà tiền nên chia thì vẫn không thể thiếu.”

Bảo tiêu phía trước nhịn không được ở trong lòng phun tào: bình thường lúc cậu ké tiệc lớn của ngũ thiếu, cũng không thấy cậu tài trợ nha.

Cuối cùng Kỳ Yến vẫn kiên trì đem khoản “phí dịch vụ” này chuyển đến tài khoản Sầm Bách Hạc, đối với Sầm Bách Hạc mà nói, tám mươi vạn gần như không đáng nhắc tới, chỉ là nhìn thấy bộ dạng Tiền Tiền nghiêm trang chững chạc cúi đầu chuyển khoản, hắn lại cảm thấy mình còn cao hứng hơn kiếm được tám ngàn vạn.

Chuyển khoản xong, Kỳ Yến nói giỡn vỗ vỗ vai Sầm Bách Hạc, “Về sau đi theo tôi làm việc cho tốt, tôi sẽ không bạc đãi anh.”

Sầm Bách Hạc mỉm cười nhìn cậu, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy ôn nhu: “Được.”

“Ông chủ, ” bảo tiêu ở ghế phó lái đột nhiên nói, “Mới vừa truyền đến tin tức, Lưu Thuận và phu nhân hắn ra khỏi tiểu khu Lục La không lâu liền xảy ra chuyện, hiện tại đang đưa đến bệnh viện cấp cứu.”

Đuôi mày Sầm Bách Hạc hơi nhíu lại, “Tôi biết rồi.”

“Kỳ đại sư, không phải ngài mới vừa xem phong thuỷ sao, sao lại…” Bảo tiêu nhịn không được đem nghi hoặc dưới đáy lòng hỏi ra.

“Ngay từ đầu tôi đã nói, chỉ giúp hắn giải quyết vấn đề tiểu khu, lại không có nói giúp đỡ giải quyết vấn đề bản thân hắn.” Kỳ Yến rũ mí mắt xuống, giọng điệu có chút lãnh đạm, “Đời này hắn phạm nhiều việc ác như vậy, đời trước lại không có tích phúc, chẳng lẽ còn muốn sống hết thọ mệnh à?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  

Tiền Tiền: yên tâm, tôi sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn anh chết, bởi vì tôi sẽ nhắm mắt lại.

Hết chương 42