Luật Sư Và Bị Cáo

Chương 5: Tom




Tôi, Jeff, Feif, Walco và Rochie đang rải khắp sân và lượn quanh rổ bóng thì một chiếc SUV màu nâu chạy ầm ầm lên đường dành cho xe. Giống nhiều ôtô ở đây, trông nó như vừa rời sàn trưng bày, đã được một dàn hip-hop 500 watt thông báo nó sẽ đến.

Khi chiếc Candy to tướng lắc lư đến chỗ đỗ, ba cánh cửa bật mở và bốn thanh niên da đen nhảy ra, ai cũng trưng những động tác đá và những bài tập mới toanh.

Rồi, sau một hoặc hai nhịp gây ấn tượng, Dante Halleyville trượt từ ghế trước ra. Thật khó mà không trố mắt nhìn chàng trai.

Halleyville là một tay thực sự ra trò, chắc chắn là một cầu thủ nhà nghề xuất sắc nhất của các trường trung học trong nước, cao hơn hai mét, cánh tay cuồn cuộn, bộ ngực nở nang vuốt xuống cái eo nhỏ, đôi chân dài, thon chắc, vóc dáng cậu ta như một vị thần bóng rổ. Dante đã được gọi là người tiếp nối Michael Jordan[10]. Chính cậu đã tuyên bố chắc chắn sẽ thành hội viên NBA năm nay, còn việc chọn vào top 3, cậu đã hứa với bà nội ít nhất là một năm đại học.

Tôi biết mọi chuyện này vì Dante lớn lên ở Bridgehampton, phía dưới đường Beach chín dặm, và tin tức về cậu đăng tải hết ngày này sang ngày khác trên báo địa phương, chưa kể cậu cùng biên tập viên thể thao viết một mục hàng tuần tên là Nhật ký Dante. Theo các bài này, Dante là một chàng trai khá sắc sảo, cậu ngả về đội Louisville, vì thế có tin đồn trường đại học này đã cho cậu thuê một chiếc ôtô.

- Này các cậu, có muốn chơi một quắn không? - Tôi hỏi.

- Có chứ, - Dante nói, và nở nụ cười lôi cuốn mà hãng Nike sẽ rất thích. - Chúng tôi sẽ chơi một cuộc thật nhanh và không đau cho các anh đâu.

Cậu vỗ đầu tôi và đấm vào ngực tôi, rồi ba mươi giây sau trong tiếng sóng ào ạt, tiếng lũ mòng biển queng quéc hòa lẫn tiếng quả bóng nảy bồm bộp dễ chịu.

Bạn có thể nghĩ những anh chàng da trắng lớn tuổi hơn sẽ bối rối, nhưng chúng tôi cũng có tài riêng chứ. Jeff, anh trai cả của tôi sắp năm mươi, nhưng cao mét chín, rất khỏe khoắn, còn Walco, Roche và Feif mới ngoài hai mươi, đều là các vận động viên cừ, hay gây gổ, có thể hoạt động lâu năm.

Còn tôi, tuy không cừ khôi như Dante, và cũng sắp ba mươi nhăm nhưng tôi vẫn chơi chút đỉnh.

Nếu bạn là người mê bóng rổ ắt phải nghe đến tên tôi, tôi đã ở trong đội St. John, đứng thứ hai toàn Mỹ và năm 95, đội Minnesota Timberwolves[11] đã chọn tôi trong 23 người ở vòng đầu vào NBA. Sự nghiệp nhà nghề của tôi rốt cuộc thành nước lã. Tôi bị vỡ đầu gối khi chưa hết thời gian là lính mới, nhưng tôi sẽ là kẻ dối trá nếu nói với bạn rằng tôi không thể giữ vững vị trí trên bất cứ sân nào, dù là sân xi măng nóng bỏng trong các dự án hay trên sân bóng tuyệt đẹp này, trị giá triệu đô, nhìn thẳng ra đại dương xanh biếc mênh mông.