Lục Hào

Quyển 1 - Chương 15




Đúng lúc này, đại xà chuyển động, lắc đầu vẫy đuôi trườn tới chỗ ba người đang đứng.

Cái đuôi dài của nó không biết vô tình hay cố ý mà quấn qua một cây cổ thụ, đến mức, một thân cây bảy tám người ôm không xuể trở thành một cây gỗ, trong rừng cây nho nhỏ này, nó vặn vẹo phần mông gió thổi cỏ rạp, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Một tay Nghiêm Tranh Minh chụp lấy vai Trình Tiềm, tay kia cầm kiếm, phần cánh tay còn phải lôi luôn cả Lý Quân đứng không nổi, lao tâm lao lực quá độ nghĩ thầm: “Con mẹ nó, làm sao bây giờ?”

Hai chân y vẫn còn nhũn ra, đầu óc đã bình tĩnh lại trước, Nghiêm Tranh Minh biết, lúc này mới chạy đã hết hy vọng, trong lúc sinh tử, y nghĩ tới cảnh bọn họ bị súc sinh này cấu xé từng miếng từng miếng thịt, thêm vào việc sẽ bị cắn đứt đầu, đã cảm thấy trời đất u ám.

Trong suy tưởng u ám vô cùng buồn nôn kia y bỗng nảy sinh ý nghĩ mạnh mẽ, trong tích tắc xem nhẹ sống chết đó, tay cầm kiếm của y như có kỳ tích mà không run nữa, Nghiêm Tranh Minh hạ quyết tâm, cho dù thế nào y cũng phải đánh một trận với con đại xà này, chí ít phải khoét được hai cái vảy của nó, đến lúc đấu không lại, thì tự mình kết liễu —— tuyệt đối phải nhắm mắt xuôi tay trước khi mùi tanh hôi này gây đau khổ.

Những kiếm chiêu mất nhiều năm không thể thấu hiểu đều đang đảo lộn trong lòng y, trong tình cảnh hiểm nghèo dường như có một sợi dây lạ lùng xâu chuỗi mọi thứ lại cùng nhau, nên trong mắt y, tốc độ trườn của con rắn kia chậm hơn không ít.

Cổ tay Nghiêm Tranh Minh vững như bàn thạch mà chuyển động, nhằm ngay mắt đại xà đánh tới.

Y biết kiếm đầu tiên của mình tuyệt đối không được sẩy tay.

Đại xà yêu càng ngày càng gần, Nghiêm Tranh Minh ngưng thở trong phút chốc ——

… Sau đó con rắn lướt qua bọn họ.

Cái đuôi lắc lư của con rắn chỉ cách chừng một bàn tay là quét phải cổ chân Trình Tiềm, dường như con súc sinh kia không nhìn thấy bọn họ vậy, trong tiếng động huyên náo đáng sợ, đi thẳng một hướng khác.

Ba người vẫn duy trì tư thế không dám động đậy, một lúc lâu, chẳng biết tiếng tim đập của ai phá vỡ yên lặng, đập loạn xà ngầu biểu thị đã sống sót sau tai nạn.

Tâm trạng Nghiêm Tranh Minh mới vừa rồi còn ở trong trạng thái không có tạp niệm nay đã phục hồi, chậm rãi thả bội kiếm xuống, nhất thời cảm thấy tay chân nặng tựa nghìn cân, suýt không chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể mình, lưng áo đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, từng giọt mồ hôi lạnh lẽo vẫn trượt theo cột sống xuống thắt lưng.

Trong lúc mồ hôi lạnh tuôn như vậy, Nghiêm Tranh Minh nhìn chằm chằm bội kiếm trong tay y, phát hiện ra lúc nãy cứ thế mà giác ngộ.

Nếu để Mộc Xuân chân nhân biết sự cố lần này, nhất định sẽ không dạy theo năng khiếu như nhiều năm trước. Giả sử lúc Nghiêm thiếu gia luyện tập phù chú, đặt trên bàn y một con cóc lở loét đầy đầu, lơ đễnh một lần liếm một cái, phỏng chừng tu vi của Nghiêm thiếu gia sẽ tăng tiến rất nhanh.

Tấm bảng gỗ lại mở miệng, thái độ hết sức thư thái tự tại: “Ta đã nói rồi, có ta ở đây, các ngươi không cần sợ loại tiểu yêu như vậy.”

Trình Tiềm cảm thấy giọng nói của người này rất quen tai, nghi hoặc nhìn lướt qua tấm bảng gỗ trong tay, nhất thời lại không nhớ ra được đã nghe ở đâu.

Nó nhét tấm bảng gỗ vào trong tay đại sư huynh còn chưa tỉnh hồn lại, cầm mộc kiếm không có tác dụng công kích đi tới thi thể gấu chó lớn ở trước mặt.

Gió chưa kịp thổi khô một người đầy mồ hôi lạnh của Nghiêm Tranh Minh, lại bị Trình Tiềm doạ cho ướt lại, y nhìn thấy tên nhãi con to gan lớn mật này lại dám dùng cả tay chân để bò lên thi thể gấu chó to lớn đó, vội vàng cất tiếng gào với Trình Tiềm: “Ngươi làm gì, mau cút xuống!”

Trình Tiềm không quay đầu lại mà chỉ vẫy vẫy tay, sau đó rõ ràng đã mò thấy mục tiêu của nó —— bên hông thi thể gấu chó có một cây “kiếm” chưa kịp rút ra, là một cái răng của dã thú nào đó mài nhọn mà thành. Cái răng nhọn dài hơn hai thước, phần cán có một lỗ hổng, tiện cho việc cầm nắm, mũi bén nhọn như vũ khí, không biết có độc hay không mà loé ra ánh sáng u ám.

Trình Tiềm nhỏ con cầm cái răng nhọn khá kềnh càng, u quang lạnh lẽo phản chiếu vẻ mặt nghiêm nghị của nó, răng nhọn đã chẳng tốt gì còn dính máu của chủ nhân đời trước.

Nghiêm Tranh Minh và Lý Quân trợn mắt nhìn Trình Tiềm mặt không đổi sắc cầm cái đó theo, có mới nới cũ vứt luôn mộc kiếm lại.

Trình Tiềm nhảy từ trên thi thể xuống, dùng hai tay cầm răng nhọn, thử hươ hươ một chút, cảm thấy thứ này vừa dài vừa nặng, không vừa tay, nó không kiêng kỵ đi tới trước, chỉ nghe “phụp” một tiếng, mũi kiếm đâm thẳng vào ngực con gấu chó da dày thịt béo, lưu loát như bổ một trái dưa.

Đại khái lúc này Trình Tiềm mới thấy vừa ý —— tuy cồng kềnh nặng nề, nhưng được ở chỗ sắc bén.

Lý Quân lẩm bẩm: “Tam sư đệ là… Là loại gì vậy?”

Nghiêm Tranh Minh cười khan một tiếng, không biết nên đáp thế nào.

Tuy vừa rồi tấm bảng gỗ đã chứng tỏ có tác dụng khiến đại xà không nhìn thấy bọn nó, nhưng Trình Tiềm vẫn không muốn hoàn toàn đặt an nguy của cả bọn vào vật kia.

Chỉ khi cầm cái răng nhọn hoắc nặng nề này, nó mới có cảm giác an toàn thật sự.

Hai đại yêu, một chết một bỏ đi, tạm thời xung quanh đã không có nguy hiểm, Lý Quân nhỏ “thần thuỷ” lên cục đá kia, con cóc liền vui vẻ “tỉnh lại”, tiếp tục nhảy một cách hồn nhiên vui sướng dẫn bọn họ đi về phía trước.

Trên đường đi, ba lần bốn lượt Nghiêm Tranh Minh muốn nói mấy câu với tấm bảng gỗ, nhưng tấm bảng gỗ chợt như bị câm, không chịu đáp lại bất kỳ nghi vấn nào của y.

Con cóc dẫn ba người đến một triền núi nhỏ.

Con cóc chỉ mới nhìn thoáng từ trên đỉnh núi xuống, đã sững sờ lại, rồi nó dứt khoát giở mánh khoé cũ lật mình ngã xuống đất, giả chết.

Lý Quân không rõ nguyên nhân, lập tức đuổi theo, cũng nhìn lướt qua.

Vừa nhìn một cái, gã lập tức quay đầu bỏ chạy theo bản năng, va phải Trình Tiềm, suýt nữa liên luỵ Trình Tiềm ngã luôn xuống núi nhỏ.

Lưng Trình Tiềm đụng vào núi đá bị đau, răng nanh lớn cũng suýt tuột tay, Lý Quân va một cái làm nó choáng đầu hoa mắt, nhịn không được mà khoe tài miệng lưỡi, vừa phải nhịn đau vừa nói: “Nhị sư huynh, cho dù huynh có muốn đi theo bảo bối cóc của huynh, cũng đừng kéo đệ theo chứ!”

Hai tay Lý Quân nắm lấy cổ áo Trình Tiềm, môi run run nói không ra lời, lúc này Trình Tiềm mới cảm thấy không đúng, ngẩng đầu nhìn bóng lưng cứng đờ của Nghiêm Tranh Minh, ngạc nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”

Nghiêm Tranh Minh đang đứng chỗ con cóc đá hy sinh vì nhiệm vụ, nhất thời cảm thấy đất trời đảo lộn —— dưới sơn cốc kia, có ngàn vạn đại yêu đang chém giết say sưa, chim bay thú chạy, đầu người mình thú, máu chảy đến nhìn không ra màu đất, máu thịt tung bay tàn sát, nếu so sánh với gấu chó và đại xà tinh vừa nãy… Thật đúng là hai ba con tiểu yêu.

Cuối cùng, tấm bảng gỗ mở miệng nói: “Đừng nhìn, nếu cái này là thật, tiếng động và mùi máu đã sớm truyền đến bên kia núi, còn phải đợi ba kẻ tài cao như bọn ngươi tìm thấy sao?”

Âm thanh của ông như cảnh tỉnh, ba tên nhãi con đang choáng váng sợ hãi vội hồi phục tinh thần, nhìn lại lần nữa, tình cảnh trong cốc có phần giả tạo.

Lý Quân lừa mình dối người mà thở phào nhẹ nhõm, hỏi như khẩn thiết: “Tiền bối, đây là giả sao?”

Tấm bảng gỗ cười nói: “Sơn cốc này gọi là cốc Kính Chiếu, đang phản chiếu cảnh tượng nơi khác, tất nhiên là thật, chẳng qua không ở chỗ này thôi.”

Trong lời nói của người này có vẻ dửng dưng đã nhìn quen cảnh chém giết đổ máu, mới nghe vài ba câu, đã khiến mấy thiếu niên không tự chủ mà phải đề phòng.

Ba người đảo một vòng ánh mắt với nhau, tất cả đều không lên tiếng, tấm bảng gỗ như không biết gì, còn nói rằng: “Các ngươi đi qua sơn cốc này, đến ngọn núi phía trước kia, là có thể thấy đài Lâm Tiên, trong cốc Kính Chiếu đang phản chiếu hình ảnh ở gần đài Lâm Tiên, bọn các ngươi đem ta tới đó, rồi tự đi tìm tiểu sư đệ của bọn ngươi.”

Nghiêm Tranh Minh lắp bắp nói: “Chúng ta đến để tìm tên nhãi khác thường kia, chứ không phải kết bè tự sát —— rốt cuộc ngươi là cái thứ gì?”

Tấm bảng gỗ nghe thế, toả ra một tầng khói trắng, khói trắng vừa tản đi, hình ảnh sư phụ cổ dài đầu nhỏ hiện ra trước mặt bọn họ, giống như Mộc Xuân chân nhân đích thân đến vậy.

Ai dè người nào đó rất quen thuộc lão chồn, sắc mặt Nghiêm Tranh Minh chẳng những không thích hợp, trái lại vứt thẳng tấm bảng gỗ đang cầm trong tay xuống đất, chỉa kiếm vào nó nói: “Ngươi dám giả mạo sư phụ ta!”

“Sư phụ” bị y quát lớn không khách khí như vậy, lại không tức giận, trái lại còn cong mắt nở nụ cười, sau đó biết nghe lời mà biến hoá nhanh chóng, trở thành một bóng đen mơ hồ, như một cái chóp nấm to lớn.

“Vậy không biến thành sư phụ ngươi nữa —— nhưng mà ta chính là do sư phụ ngươi đích thân khắc xuống,” cái “chóp nấm” hoà nhã nói, “tiểu Tranh Minh, ngươi không tin ta, chẳng lẽ cũng không tin sư phụ ngươi sao?”

Nghiêm Tranh Minh lộ ra vẻ chần chờ, “chóp nấm” tiếp tục tiến lên nói: “Hơn nữa, chẳng phải cóc chỉ đường của tiểu Quân đã dẫn bọn ngươi đến nơi này sao, vậy chứng tỏ tiểu Uyên cũng ở phía trước, vừa hay tiện đường, có đúng không?”

Nghiêm Tranh Minh cúi đầu nhìn con cóc hi sinh vì nhiệm vụ chỉ phương hướng, ngẫm nghĩ trong chốc lát, thầm nghĩ: “Đều đã tới đây rồi, nếu nửa đường bỏ cuộc thì quá buồn cười, chẳng may tên nhãi dở người kia ở phía trước thì sao nhỉ?”

Xuất phát từ sự tin tưởng tuyệt đối vào Mộc Xuân chân nhân, Nghiêm Tranh Minh cầm chặt kiếm trong tay buông sự nghi hoặc trong lòng ra, cúi người nhặt tấm bảng gỗ lên, không kiên nhẫn nói: “Vậy ngươi dẫn đường đi.”

Tấm bảng gỗ dẫn bọn họ xuống cốc Kính Chiếu, ba người biết rõ xung quanh mình là ảo ảnh nhưng đi ngang qua nanh vuốt bầy yêu trông như thật này cũng là một loại hành hạ khó diễn tả. Con đường băng qua sơn cốc này có vẻ rất dài, đi xuyên qua trận chiến này, Trình Tiềm cảm giác sau này các truyện truyền nhau như “thôn vắng đêm đen”, “lão quỷ moi tim” gì đó, e rằng chẳng thể mảy may khiến nó dao động nữa.

Trình Tiềm không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc bọn họ xảy ra chuyện gì?”

Tấm bảng gỗ thong thả trả lời: “Thiên Yêu sắp sửa giáng thế, đoạt được sức mạnh của yêu vương, bọn yêu tu không quản trời đất, vương, cha chú, sư đồ gì cả. Một khi yêu vương suy yếu, bọn yêu tất nhiên sẽ nhân cơ hội phản loạn đoạt vị.”

Trình Tiềm nghe xong, thầm nghĩ: “Lẽ nào lại vậy.”

Nhưng nó vừa nghĩ đến lời nói thô bạo, lừa đảo gạt gẫm của Tử Bằng chân nhân, nhớ tới đại xà yêu ở trong rừng không nói tiếng nào đã giết gấu chó lớn đoạt yêu đan, cảm thấy yêu tu không hổ là một đám súc sinh, rõ là không biết tới quy tắc đạo đức. Nghĩ như vậy, tựa như tạo phản một chút cũng có thể thông cảm.

Nghiêm Tranh Minh hỏi: “Nếu chúng yêu tu vẫn luôn có tục lệ này, vậy ngươi đến đài Lâm Tiên làm gì? Xem náo nhiệt à?”

Lần này, “chóp nấm” trong tấm bảng gỗ nghiêm mặt, nói rằng: “Thiên Yêu giáng thế thấy máu là điềm xấu, nếu cứ để mặc bọn chúng đấu đá lẫn nhau, sợ rằng Thiên Yêu sinh ra sẽ trở thành hạng người tàn nhẫn hung ác, tương lai sẽ trở thành kiếp nạn cho phái Phù Dao, chi bằng ta thừa dịp kiếp nạn chưa sinh ra mà ngăn chặn trước một bước.”

Nghiêm Tranh Minh nghe xong như lọt vào trong sương mù, liền hỏi: “Có ý gì?”

Giống như tấm bảng gỗ không nghe thấy vấn đề của y, vô cùng qua loa thô bạo chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, nói: “Bên dưới cái cầu phía trước có động tĩnh, người các ngươi tìm hẳn sẽ ở đó.”

Một khoảnh đất trũng sâu trong cốc Kính Chiếu, ứ đọng đầy bùn, nơi đây lúc trước có thể là con sông, về sau dòng sông bị cạn, chỉ còn lại mỗi cây cầu có khắc hình thú vật.

Bên dưới là mấy cây trụ và vòm cầu, Trình Tiềm liếc mắt một cái đã thấy ở gần vòm cầu có mấy tiểu yêu đầu hoẵng mắt chuột, thân hình teo tóp, bọn nó đều có mỏ nhọn, hai chòm râu hai bên má, đằng sau còn lủng lẳng một cái đuôi dài nhỏ —— không cần hỏi cũng nhìn ra được, đây là một đám chuột tinh.

Lúc này chẳng ai bận tâm ngoảnh đầu hỏi tấm bảng gỗ, một con chuột tinh ló đầu ra nhìn trông chừng, mấy con khác đang ở dưới vòm cầu bận rộn náo nhiệt, bị chúng nó vây vào giữa, đúng là gã Hàn Uyên sư đệ của bọn họ!

Hàn Uyên giống hệt một con khỉ bùn, đang liều mạng giãy dụa. Hai con chuột tinh lớn đè gã xuống, một con khác chúm một đôi móng ngắn lại, trét từng vốc từng vốc bùn lên người gã, đống lửa bên cạnh đã cháy bừng lên rồi —— đây rõ ràng là muốn đốt Hàn Uyên thành một con “người ăn mày”! (Thay vì gà ăn mày)

Thiên lý tuần hoàn, báo ứng thật không sai, nhóc ăn mày sát hại vô số tính mạng gà nhà lành, cuối cùng gã phải bị đốt dưới từng vốc bùn.

Lúc này đây, tấm bảng gỗ không cố ý che giấu thân hình sư đệ ba người, Hàn Uyên và đám chuột tinh cách đó không xa đã nhìn thấy bọn họ.

Hàn Uyên tưởng chừng sắp mừng đến chảy nước mắt, lạc giọng gào khóc như trút được gánh nặng: “Cứu mạng với, sư huynh —— cứu mạng —— thả ta ra, cái đám chuột này! Ta nói cho các ngươi biết, sư huynh của ta có thể phun mây nhả khói, cách sơn đả ngưu, bị thiên lôi đánh… Lát nữa sẽ chém bọn ngươi thành một mâm chuột ngoài cháy trong mềm!”

Sư huynh đệ ba người bị thiên lôi đánh đều không lời chống đỡ.

Nghiêm Tranh Minh nhìn người Hàn Uyên được đắp lớp bùn dày chừng một tấc, như bị đau răng: “Ta thấy hay là cứ để chúng nó nướng gã này đi.”

Lời còn chưa dứt, chuột canh chừng đã tiên phong nhào tới, nhờ đại chiến gấu rắn mở mang kiến thức, cộng thêm tri thức ngàn yêu bất ngờ làm phản, phẩm chất tăng cao, hình dạng thô bỉ của con chuột lớn này khó có thể khiến bọn họ sợ hãi. Nghiêm Tranh Minh nhét tấm bảng gỗ vào người Lý Quân, nâng kiếm nghênh đón.

Chuột tinh duỗi móng cào tới, Nghiêm Tranh Minh kéo ngang kiếm đỡ, móng chuột tinh đụng phải lưỡi kiếm sắc bén, lưỡi kiếm không chút sứt mẻ, móng tay chuột đã bị chẻ hai!

Chợt nghe chuột tinh bị chẻ móng kêu thảm một tiếng, hung dữ dùng mỏ nhọn cắn bội kiếm của Nghiêm Tranh Minh, khuỷu tay Nghiêm Tranh Minh vặn một cái đánh vào mũi nó, chuột tinh bị đánh gào lên đau đớn, bị văng qua một bên, ngã xuống dưới chân Trình Tiềm đã sớm đứng chờ.

Hiện tại Trình Tiềm chỉ coi như thạo mỗi một chiêu “thức mở đầu”, bởi vậy ngay từ đầu đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng, mắt lom lom nhìn chằm chằm cuộc chiến. Con chuột lớn bị Nghiêm Tranh Minh thúc khuỷu tay một cái thất điên bát đảo, đom đóm nổ đầy mắt rồi ngã nhào dưới răng nhọn trong tay nó, ở góc độ này cứ như đưa người đến dưới răng nhọn của nó.

Trình Tiềm dùng hai tay nắm răng nhọn theo bản năng, chuẩn bị đánh ra thức mở đầu ——

Siêu độ anh chuột hào kiệt này đến Tây Thiên.

Nó không ngờ một kích trúng luôn, còn đang ngây người, ba con chuột khác thấy sự việc không tốt, cùng vứt Hàn Uyên lại, chia ra ba hướng xông về phía bọn họ.

Dự định cùng với những người phá bữa tối này đánh một trận tử chiến.