Lục Hào

Quyển 2 - Chương 31




Ánh mặt trời dần xuyên qua mây, sương mù dày đặc trong sơn cốc cũng không còn.

Không biết Trình Tiềm đã quỳ tại đó bao lâu, không biết mình nên đứng lên thế nào, đứng lên rồi thì đi đâu.

Trong đầu nó một hồi là cảnh sư phụ che chở nó trong đêm mưa to, một hồi là sư phụ rung đùi đắc ý đọc kinh trên núi Phù Dao, một hồi là Phù Dao mộc kiếm tự liên hệ với nhau, mặc kệ nó muốn nhìn hay không, đều biểu diễn lặp đi lặp lại tại đây.

Sau cùng, tất thảy đều rơi vào một mảnh đời trắng xoá, không biết cậy nhờ ai, trở tay chẳng kịp.

Trình Tiềm tựa như một con chim non nơm nớp lo sợ bay thử một vòng, lòng tràn đầy vui vẻ muốn bay về để được khen. Lại phát hiện tổ mình mất rồi, mà từ nay về sau, cho dù nó có thể thông thiên triệt địa, phiên vân phúc vũ, cũng không có được sự hoan nghênh tán thưởng mà nó muốn nữa.

Trình Tiềm không muốn thừa nhận nỗi sợ của nó, nó cho rằng bản thân mình cô độc.

Lúc này Trình Tiềm mới phát hiện, nó rất cần một kẻ thù. Chỉ cần có một kẻ thù, trong tương lai mười năm, hai mươi năm, thậm chí là thời gian cả đời nó có thể đứng vững hướng tới mục tiêu cường đại. Nó có thể từ trong thù hận lấy ra sức lực vô biên, dựa vào sức lực này mà kiên định không từ bỏ.

Thế nhưng không có.

Dường như sư phụ đã nhìn thấu nó, đoán được khi nó bất lực nhất sẽ theo bản năng chọn lựa thứ gì, bởi vậy ông đã đề phòng rất cẩn thận.

Mộc Xuân chân nhân, Tưởng Bằng, cùng với sư tổ Bắc Minh quân không biết tên, ân oán với tứ thánh ngũ thánh gì đó, ông không tiết lộ một chữ. Tất cả chuyện cũ đều bị ông nhồi vào đồng tiền chôn xuống đất, ngay cả một mẩu vụn tạo điều kiện cho thù hận phát triển cũng không giữ lại cho Trình Tiềm. Dụng tâm lương khổ mà buộc nó vứt tất cả, khóc xong tự mình đứng lên.

Đồng thời, Mộc Xuân chân nhân còn để lại cho nó một cái đuôi không lớn không nhỏ —— gào đến thở không ra hơi, Thuỷ Khanh.

Với trí lực hiện tại của Thuỷ Khanh, không thể hiểu được chuyện gì xảy ra. Nhỏ đói đến bụng dán vào lưng, đầu tiên là tìm kiếm sư phụ khắp nơi, tìm không được, chỉ có một sư huynh, sư huynh lại không chịu để ý nhỏ.

Cho dù nhỏ trời sinh khoẻ mạnh, không có tính nết trẻ con, đến lúc này cũng chịu không nổi. Thuỷ Khanh phát giác chính mình khóc một hồi cũng không ai quản, liền không thể làm gì khác ngoài tự lực cánh sinh, lệ rơi đầy mặt mà ôm lấy mộc kiếm do sư phụ biến ra gặm.

Đợi Trình Tiềm phục hồi tinh thần nhớ ra nhỏ, nhỏ đã dùng năm cái răng sữa mới nhú, gặm mộc kiếm mẽ vài lõm.

Răng sữa của Thiên Yêu cũng cứng như vậy, quả nhiên không giống bình thường.

Trình Tiềm vội vã chống đầu gối tê dại, lảo đảo một chút mới đứng vững được, cạy miệng Thuỷ Khanh: “Nhổ ra!”

Thuỷ Khanh ói ra hai mảnh gỗ vụn: “A a!”

Sau đó nhỏ bị sư huynh xách đến bờ sông, đè đầu bắt súc miệng, Thuỷ Khanh từ lúc chào đời đến giờ mới lần đầu đối diện với mặt “vô cớ gây sự” của tam sư huynh, nhất thời không làm.

Trình Tiềm trừng mắt liếc nhỏ: “Không được khóc.”

Thuỷ Khanh thét lên kháng nghị: “A a a!”

Trình Tiềm ý chí sắt đá mặc nhỏ la to, mí mắt cũng không chớp.

Thuỷ Khanh ở bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt, rất nhanh thì phát hiện khóc cũng vô dụng. Sư phụ không biết đã đi đâu, ở đây chỉ có hai người – nhỏ và tam sư huynh, ngay cả chỗ để mách cũng không có. Vì vậy rất nhanh nhỏ bỏ ý định, ngừng thút thít, yên tĩnh đàng hoàng lại, mong đợi sư huynh hiền lành phát hiện, tìm cho nhỏ chút đồ ăn.

Dù là thịt một con sâu cũng có thể nha.

Trình Tiềm đoạt lấy thanh mộc kiếm bị Thuỷ Khanh gặm, rửa sạch sẽ trong nước, nó không có tâm trạng dỗ con nít, nên đặt nhỏ gần bờ sông, nghiêm túc cảnh cáo: “Ngồi yên đây, đừng lộn xộn.”

Nói xong, nó vén ống quần xuống nước, tay chân vụng về thử bắt cá.

Thuỷ Khanh không có ưu điểm gì, nhưng rất biết thức thời. Lập tức từ hành động của nó đoán được bữa cơm sắp tới, vì vậy thành thật ngồi ở bờ sông đợi không nói tiếng nào, giống như một con chó nhỏ được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Nhưng cá nào dễ bắt như vậy. Trình Tiềm ở nhà chưa từng lợp ngói nhà, xuống sông bắt cá, đến môn phái rồi càng không có khả năng, đối với việc này không hề giỏi. Cái thứ cả người toàn vảy này ba lần bốn lượt chuồn khỏi tay nó, thỉnh thoảng còn cố tình dùng sức vẫy đuôi, vảy cá cứng rắn cắt tay nó mấy vết.

Sắc trời bắt đầu tối, Thuỷ Khanh đợi hết nổi, cuối cùng nhỏ vừa đói vừa khát cuộn mình ngủ bên bờ, không tự chủ cho một ngón tay vào miệng ngậm.

Trình Tiềm lội chân trần trong dòng sông lạnh băng, nhìn nhỏ một cái, nó duỗi thẳng lưng cong mãi thành đau, cúi đầu liếm liếm vết thương trên tay, không thu hoạch được gì.

Sư phụ nói có một ngày nó sẽ đằng thiên tiềm uyên, mà nó phát hiện mình ngay cả một con cá cũng bắt không được.

Nó không biết thực vật trong cốc Vong Ưu này cái nào có độc, không dám tuỳ tiện hái trái cây với lá, cũng không dám tuỳ tiện đi trêu chọc chim bay thú chạy, vì tay không tất sắt, ai là bữa cơm của ai còn chưa chắc.

Suốt ngày nó chỉ biết coi thường người khác, mãi cho rằng tương lai mình là một đại năng tuyệt thế, nhưng ngay cả chút đồ ăn cũng không lấy được.

Lúc này, trời đã dần tối đen, xung quanh yên tĩnh đến rợn người, xa xa trong núi rừng dần truyền đến tiếng dã thú gầm gừ. Trình Tiềm nghiêng tai nghe ngóng, bỗng dưng chau mày, ba bước thành hai mà lên bờ, ôm lấy Thuỷ Khanh ngủ đến mơ mơ màng màng. Đồng thời siết chặt mộc kiếm trong tay, tính toán nên tìm nơi nào an toàn qua đêm.

Chỉ trong nháy mắt, tiếng dã thú ở xa gầm gừ trở nên gần hơn, không ngừng vang khắp xung quanh, giống như bị cô lập từ bốn phía, khiến thần kinh Trình Tiềm căng thẳng lên.

Trình Tiềm không dám chần chừ, ôm Thuỷ Khanh chạy về phía thượng nguồn sông. Đáng tiếc ông trời không chìu lòng người, đúng lúc này, trong rừng rậm đột nhiên nhảy ra một cái bóng đen, rơi xuống trực tiếp trước mặt nó cản trở lối đi. Tiếng thở dốc ồm ồm trong bóng tối phát ra càng rõ ràng, cặp mắt xanh lè hung ác đáng sợ nhìn chằm chằm hai đứa trẻ trắng nõn nhẵn nhụi.

Trình Tiềm vội ngưng cước bộ, lui về sau nửa bước chắn kiếm trước ngực.

Sau đó khắp nơi truyền đến tiếng động, trong nháy mắt, vài con sói lớn nhảy ra từ khắp nơi, vây Trình Tiềm và Thuỷ Khanh vào giữa. Mỗi con sói đều lớn bằng con ngựa nhỏ, ánh mắt nhìn bọn nó chằm chằm, răng nanh dài nhọn.

Thuỷ Khanh một tiếng cũng không dám hó hé mà co rúc trong lòng Trình Tiềm. Phân nửa huyết thống kế thừa từ Yêu hậu của nhỏ không chút uy hiếp với bầy sói, đừng nói tới cái gì mà thần thú thượng cổ, lúc này chẳng qua chỉ là một đứa nhãi con chưa dứt sữa, những con súc sinh răng nanh dài nhọn này căn bản không sợ nhỏ.

Trình Tiềm ở giữa sự quan sát của bầy sói mặt không biểu tình nâng mộc kiếm lên, nó biết mình không thể để lộ sợ hãi trước mặt đám súc sinh này. Chỉ một phút buông lỏng, cũng đủ cho bầy sói xé nó và tiểu sư muội thành vải vụn.

Cổ tay Trình Tiềm hơi run lên, đánh ra thức mở đầu trong Phù Dao mộc kiếm, đồng thời nói nhỏ với Thuỷ Khanh trong lòng: “Cánh của muội đâu? Chúng ta bay đi.”

Thuỷ Khanh nghe xong lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nghẹn đỏ, không biết là do nhỏ đói bụng không đủ sức, hay là bị bầy sói lớn doạ sợ đến làm không được. Chỉ nghe “vút” một tiếng, sau lưng nhỏ xuất hiện một đôi cánh lớn chừng bàn tay yếu ớt nhỏ bé, đập một cái, ước chừng không có hiệu quả bằng cây quạt giấy.

Trình Tiềm thầm nghĩ không xong. Quả nhiên, con đầu đàn bên kia vừa nhìn thấy cánh của Thuỷ Khanh, lập tức biết rõ mục đích và giả tạo vô lực của bọn nó. Nó đột nhiên cúi người gầm gừ một tiếng, hình như ra lệnh. Ngay lúc nó cúi người, bắp tay Trình Tiềm đã căng thẳng đến cực hạn, sau đó nó nghe phía sau nổi lên một trận gió tanh. Trình Tiềm không nghĩ ngợi mà xoay người, đánh chiêu thứ ba trong Bằng Trình Vạn Lý, mộc kiếm lồi lõm bỗng dưng vẽ ra một đường con bén nhọn, chính xác mà tránh được nanh vuốt súc sinh kia, hung hăng đâm vào dưới cằm con sói lớn.

Kiếm pháp của nó do khổ công luyện hai thức, so với các sư huynh qua loa đại khái mạnh hơn nhiều.

Trong ánh mắt sói đầu đàn hiện lên một tia giảo hoạt, ra lệnh lần hai. Hai bên hai con sói lớn lập tức chia ra hai hướng xông tới, không biết vô tình hay cố ý mà chặn mất đường lui của nó.

Trình Tiềm vốn bị uất ức, đau xót và tự giận mình hành hạ đến nửa chết nửa sống, lúc này trực diện với ánh mắt tham lam của bầy sói, lửa giận tràn ngập của nó được ép ra toàn bộ.

Bị kích động, Trình Tiềm lấy cứng đối cứng mà nghênh tiếp. Sự kích động đánh bậy đánh bạ này lại hợp với lòng “Trăm sự không sợ” vừa rồi của nó.

Tâm pháp với kiếm pháp hợp nhất càng thêm sức mạnh, mộc kiếm lồi lõm cũng khơi dậy sự bén nhọn. Bằng Trình Vạn Lý chiêu thức chiêu thức biến hoá, chuôi kiếm đột ngột rời tay, bỗng dưng chuyển thành Hải Triều kiếm nó vẫn luyện chơi. Dùng tay và khuỷu tay tiếp xúc mũi kiếm, không tránh không né mà đâm vào miệng sói.

Mũi kiếm cùng với răng nanh hung hãn chạm vào nhau, tay áo Trình Tiềm nhất thời rách thành hai, từ cổ tay tới khuỷu tay bị xước một vết sâu nửa tấc.

Con sói tru lên thảm thiết, mộc kiếm không chắc của Trình Tiềm cũng theo đó gãy lìa.

Nanh vuốt của con sói thứ hai đã tới, chụp vào cổ Thuỷ Khanh. Trình Tiềm đổi tay ôm Thuỷ Khanh nhanh như chớp, không bận tâm kiếm đã gãy, nửa đoạn còn lại quét ngang chóp mũi con sói. Mũi sói bị thương nặng, ngửa mặt ngã xuống, đụng phải Trình Tiềm văng ra xa ba bốn thước.

Máu từ trên cánh tay Trình Tiềm thấm ướt người Thuỷ Khanh, mùi máu tươi kích thích tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch. Toàn thân nhỏ run rẩy, hình như đã sợ đến cực hạn, Trình Tiềm còn chưa kịp dỗ dành, đã cảm thấy bé gái trong tay nặng hơn. Sau một khắc, người nó đã được nhấc lên —— Thủy Khanh vào thời điểm mấu chốt mở rộng đôi cánh lớn lúc linh lúc không của nhỏ.

Sau đó cặp cánh Thiên Yên không có giảm sốc gì cả, bay vút thẳng lên bầu trời, gió mạnh thổi cho con sói đầu đàn lộn nhào.

Sói đầu đàn hiển nhiên không ngờ được chuyện này, mới tức giận gào rú, thả người nhảy lên, muốn cào chân nhỏ Trình Tiềm. Đáng tiếc với không tới, sói đầu đàn cụt hứng rớt xuống, tức giận vòng qua vòng lại mấy bận.

Sát ý Trình Tiềm chưa tan hết từ trên cao nhìn xuống nương theo ánh trăng đối diện với ánh mắt sói đầu đàn. Con sói bên dưới sợ run, cứng ngắc tại chỗ. Lát sau, nó co chân trước, giống như co rúm lại, “u u” cụp đuôi.

Thuỷ Khanh mang Trình Tiềm bay không xa đó, dù sao nhỏ còn bé, vừa ra khỏi sơn cốc thì hết sức, hai người cùng ngã xuống sườn núi đầy bụi đất.

Trình Tiềm cắn răng chống nửa thanh mộc kiếm đứng lên, xé một góc y phục, băng bó qua loa cánh tay không ngừng chảy máu, để tránh đưa tới nhiều dã thú hơn.

Nó muốn nhóm lửa, muốn tìm thức ăn, muốn chọn một nơi có thể qua đêm, còn phải đề phòng xung quanh bất kể khi nào. Bấy giờ, vết thương trên tay nó bắt đầu đau nhức, cả người ướt sương lạnh buốt, đã vậy bên cạnh còn một tiểu sư muội chưa thể tự lo.

Đi trong cốc Vong Ưu nguy cơ trùng trùng, Trình Tiềm phát hiện mình không có thời gian để suy xét ái hận tình cừu giữa sư phụ và các ma tu, cũng không rảnh cô đơn mờ mịt.

Việc khẩn cấp trước mắt là nó phải từ trong sơn cốc không biết có cái gì đi ra ngoài, đem ấn chưởng môn và tiểu sư muội về tới môn phái.

Bên bờ Đông Hải, phong ba trên biển qua đi, nhân tài của đảo Thanh Long mới thong thả tới.

Bởi vì sư phụ chưa từng nói cho các đồ đệ biết người trên đảo Thanh Long là tổ chức gì, cũng chưa từng giới thiệu ai là loại đại năng gì cho các đệ tử, xưa nay Nghiêm Tranh Minh không có ý chào hỏi hay nịnh bợ.

Sóng gió chưa lắng, y đã lệnh cho toàn bộ đạo đồng trên thuyền lớn chở thuyền nhỏ ra biển vớt người.

Lý Quân và Hàn Uyên đều tụ tập trong khoang thuyền, cùng nhau bắt tay lục lọi hai chồng sách hành lý không rời người của Trình Tiềm. Nghiêm Tranh Minh ở một bên nôn nóng đi qua lại như lừa kéo cối xay, vừa khoa tay múa chân nói: “Tìm liên quan đến phù chú, Hàn Uyên, không cần lật quyển này. Bên kia đệ ấy còn một bọc sách, không cần xem, nhanh một chút!”

“Đừng hối đừng hối, hình như đệ thấy rồi…” Lý Quân giơ một tay lên, “Đại sư huynh, huynh xem có phải cái này không?”

Nghiêm Tranh Minh vội vàng ném quyển sách trong tay mình sang một bên, giựt xem, đối chiếu với giải thích Truy tung phù trong sách một lần: “Cái thứ đồ đó, là quyển này sao?”

Hàn Uyên vội la lên: “Phía trên nói gì kìa?”

“Phía trên…”

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một đạo đồng thở hổn hển xông tới cắt đứt y: “Thiếu gia, có một vị chân nhân tìm người.”

“Ồn ào cái gì, lạc mất người rồi, nhanh lên!” Nghiêm Tranh Minh cũng không ngẩng đầu mà khoát tay chặn lại. Sau đó đọc chú thích trong sách cho Lý Quân và Hàn Uyên, “Phía trên nói người khắc phù chú và Truy tung phù có cảm ứng lẫn nhau. Vật kia là tự tay ta khắc, khắc xong đưa đi mợ rồi, cảm ứng cái gì?”

Lý Quân nghe xong lời này, biến sắc: “Sư huynh…”

Nghiêm Tranh Minh: “Đừng lôi thôi, muốn nói gì?”

Lý Quân: “Huynh có nghĩ tới không, cái Truy tung phù lúc đó của chúng ta có thể không thành công.”

Nghiêm Tranh Minh ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới lúng ta lúng túng nói: “Thế nhưng tiểu Đồng Tiền…”

Y chán nản tát mình một cái —— đều do Trình Tiềm, suốt ngày đều trưng bộ dạng thối tha “Tuy rằng bất hiển sơn bất lộ thuỷ*, nhưng rất đáng tin”, khiến lúc đó y thế mà không chút suy nghĩ đã tin một tên nhãi con mới nhập môn!

(*): Không hiện núi không lộ nước – ý chỉ những người không bộc lộ tài năng

Tên khốn Trình Tiềm kia nếu như đáng tin thật, bây giờ có thể chẳng biết tung tích sao?

Lúc này, lại có một đạo đồng chạy vào, trong tay cầm theo một đoạn thắt lưng rách rưới, quá sợ hãi nói: “Thiếu gia, bọn họ vớt được cái này…”

Đồng tử Lý Quân co lại, túm lấy đai lưng: “Đây là đệ buộc lên lưng tiểu sư muội, Truy tung phù ở trong không thấy!”

Mấy người thiếu niên trong khoang thuyền chẳng biết làm sao mà mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Bỗng nhiên, một nữ nhân giọng nói thô lỗ xen mồm hỏi: “Truy tung phù? Truy tung phù cái gì?”

Lý Quân vừa quay đầu lại, nhìn thấy Đường Vãn Thu chân nhân ướt sũng chẳng biết lên thuyền bọn họ từ khi nào, đang quan sát mảnh đai lưng.

Nàng tới làm gì?

Lý Quân hơi ngạc nhiên, làm một lễ vãn bối: “Đường chân nhân.”

Nghiêm Tranh Minh hung hăng liếc đạo đồng thông báo lần đầu bị đuổi ra ngoài, hai bước lướt qua Lý Quân, công khai giải oan cho đạo đồng nhà mình: “Tiền bối tới sao không thông truyền? Có phải muốn mạo phạm.”

Đường Vãn Thu khoát tay, tỏ ý không bận tâm. Nàng rút đoạn vải lụa từ trong tay Lý Quân, trầm tư chốc lát, hỏi: “Đây không phải là đồ của lệnh sư chứ?”

Về điểm này, Nghiêm Tranh Minh nào có kiên trì cùng nàng tán gẫu? Nhưng Đường Vãn Thu dù gì cũng là tiền bối, không thể qua loa. Y chẳng thể làm gì ngoài đè xuống sự sốt ruột giữa chân mày, nói: “Đây là của tiểu sư muội chúng ta, nhỏ còn bé, xuất môn sợ bị lạc nên cột trên người nhỏ để ngừa vạn nhất —— chân nhân thứ lỗi, gia sư lúc này không biết đã chạy đi đâu, hay là trước hết người cứ uống chén trà?”

Câu cuối cùng y chẳng quản miệng mình, cảm thấy câu nói với lệnh đuổi khách không khác là bao.

Cũng may Đường Vãn Thu tâm tư không tinh tế, giống như một nữ nhân bộc trực đi thẳng về thẳng, căn bản không nghe ra y thất lễ.

Đường Vãn Thu nói: “Ta thấy bọn ngươi đừng tìm nữa, chỉ bằng phù chú của các ngươi khắc ra, sớm đã bị hai đại ma đầu cho nổ thành mảnh nhỏ.”

Nghiêm Tranh Minh: “...”

Không mở bình ra thì ai mà biết trong bình có gì, nữ nhân này cố tình chạy tới đổ thêm dầu sao?

Trông mặt bắt hình dong đôi khi cũng có đạo lý nhất định, một người ngay cả hình tượng bản thân đều không để ý —— đặc biệt còn là nữ nhân —— ngoại trừ có ẩn tình, bằng không hơn phân nửa đều là loại cá biệt như Đường chân nhân đây, làm gì biết nhìn sắc mặt người.

Nghiêm Tranh Minh nhìn Đường Vãn Thu mặt vuông cằm rộng hơn trán, trong lòng thấy phiền, tính toán làm sao nhanh chóng đuổi nàng đi. Y còn chưa suy nghĩ mở miệng sao cho tốt, Đường Vãn Thu so với y còn nhịn không nổi, ngay cả lời khách sáo an ủi cũng không có, nói thẳng vào chủ đề: “Đảo chủ đảo Thanh Long kêu ta đi mời các ngươi lên đảo, đi theo ta.”

Nghiêm Tranh Minh: “...”

Lý Quân biết sư huynh mình nóng tính, lo y nói năng lỗ mãng đắc tội Đường chân nhân, bước lên phía trước một bước, thấp giọng nhắc nhở: “Sư huynh.”

Nhưng ngoài dự liệu của gã, Nghiêm Tranh Minh không giậm chân, cũng không hầm hầm, y rũ mí mắt suy xét trong chốc lát, hỏi: “Vì sao đảo chủ lại hạ mình muốn gặp những hậu bối phái ta, chẳng nhẽ quen biết gia sư?”

Đôi lông mày rậm của Đường Vãn Thu nhướn một cái, mỗi một sợi lông mày đều như đang nói: “Lời thừa, còn không phải à?”

Nghiêm Tranh Minh chấn kinh, vội hỏi: “Nhưng vừa rồi gia sư chẳng rõ tung tích, có thể mời đảo chủ giúp đỡ…”

“Đang tìm rồi, đi thôi.”