Lục Hào

Quyển 2 - Chương 32




Đảo Thanh Long là một hải ngoại tiên sơn đúng chuẩn, thanh tĩnh cách thế, tới lui đều là tu sĩ, có mũ cao đai rộng, có đạo bào ẩn hiện, một năm bốn mùa gấm hoa rực rỡ. Từ trên biển nhìn vào, trên đảo còn có một tầng sương mù thường xuyên bao bọc, như chốn đào nguyên lơ lửng trên mặt nước.

Đảo chủ đảo Thanh Long đứng hàng nhất trong Tứ Thánh, quanh năm bế quan, không hề lộ diện, hình như cũng không quản lý sự vụ. Nhưng ông lại cố tình xuất hiện gặp Nghiêm Tranh Minh, thái độ vô cùng ôn hoà, giống như đang nói chuyện với vãn bối trong nhà. Có lẽ biết y tâm phiền ý loạn, đảo chủ cũng không lôi kéo y nói nhiều, an bài chỗ ở cho nhóm bọn họ. Đảo chủ hào phóng tỏ vẻ, toàn bộ tư nguyên trên đảo Thanh Long đều cho y mượn dùng, cho đến khi tìm được Mộc Xuân chân nhân mất tích và hai sư đệ sư muội chưa rõ sống chết.

Đối với lần này, các tu sĩ không còn như thôn phu hương dã lộ liễu trắng trợn khua môi múa mép, bọn họ nhai đến tao nhã, nhưng sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.

Ngẫm lại quả thực cũng là một đạo lý, vô số người nịnh nọt đều không nịnh được đảo chủ đảo Thanh Long. Chợ tiên mười năm một lần ông đều lười lộ diện, nhưng đám nhãi con không rõ lai lịch có tài đức gì, mà được lão nhân gia ông ta ưu ái đến thế?

Huống hồ đừng nhắc đến chuyện tu vi thấp kém của đám tiểu tử đó, chỉ biết khoe của chảnh choẹ, đến đảo Thanh Long rồi vẫn không chịu giảm bớt, thực sự chướng mắt.

Những chuyện mờ ám mãnh liệt này Nghiêm Tranh Minh không biết, thực ra y không rảnh đi quan tâm. Đảo chủ lấy sinh thần bát tự của Trình Tiềm và Thuỷ Khanh, phái vô số tu sĩ đi trước tìm tòi, ròng rã ba ngày không có chút tin tức.

Nghiêm Tranh Minh không rõ ba ngày này làm sao qua được.

Mãi đến sáng sớm ngày thứ tư —— tiểu Nguyệt Nhi rón rén đẩy cửa ra, trong tay cầm theo một bộ dụng dụ chải đầu mà hoàng đế nữ nhi nhìn thấy đều phải chép miệng, chuẩn bị đốt hương, gọi thiếu gia nàng rời giường. Tìm mãi một hồi mới phát hiện thiếu gia đã không ở trong phòng.

Tiểu Nguyệt Nhi sợ hết hồn, cho là mình dậy trễ, chuẩn bị tâm lý trước. Nàng lắp bắp đi vào, lại phát hiện đạo đồng đã sửa sang xong giường chiếu, mà chủ nhân nhà mình chẳng biết tung tích.

Tiểu Nguyệt Nhi vội hỏi: “Thiếu gia đâu?”

Đạo đồng đáp: “Nghe nói là có tin tức của chưởng môn, đi từ lúc tối muộn đêm qua rồi.”

Tiểu Nguyệt Nhi ngẩn ngơ —— Nghiêm gia ngoại trừ cưng chìu Nghiêm Tranh Minh tên bại gia tử này, thì nề nếp gia đình coi như ngay thẳng, không khắt khe với hạ nhân. Nàng là người hầu trong Nghiêm gia, từ khi còn là một tiểu cô nương, coi như một nửa là nhờ tiểu thư nuôi lớn. Ngày thường ở trên núi Phù Dao chỉ phụ trách việc chải đầu cho thiếu gia, những việc khác đều không cần làm. Ngay cả lúc hai ma đầu đại chiến trên biển, nàng cũng an ổn đợi trong khoang thuyền, không dính chút nước biển. Sóng xô gió táp bên ngoài cho đến giờ cũng không ập đến đầu nàng, đây là lần đầu tiên cảm thấy bàng hoàng.

Tiểu Nguyệt Nhi ôm hộp gỗ đàn hương trong lòng, mơ màng hỏi thăm: “… Không nói khi nào về?”

Đạo đồng quay đầu lại liếc tiểu cô nương không rành thế sự, vô tình nói giọng mềm mỏng hơn: “Không nói, cũng không biết tình hình thế nào.”

Nói xong, đạo đồng còn thấp giọng bổ sung: “Ta nói ngươi biết, đừng nói với ai —— đêm qua, ta nghe thiếu gia chúng ta nói chuyện với nhị sư thúc. Nghe ý kia, nếu có gì đó chẳng may, e là chúng ta trong một thời gian ngắn không thể về núi Phù Dao được. Nếu thật sự như vậy, ngươi nên nhớ kỹ, trên đảo này đều là chân nhân, cho dù nhân phẩm tốt xấu thế nào, đều có thể hô mưa gọi gió, bóp chết chúng ta như bóp mấy con kiến. Mấy cô nương như các người nghìn vạn lần không nên chạy loạn, cũng đừng tuỳ tiện đắc tội với người khác, có biết không?”

Đảo chủ với phái Phù Dao có ngọn nguồn sâu xa gì đó, thực ra đã nghĩ đến bọn Mộc Xuân chân nhân mất tích có lẽ sẽ xuất hiện gần vùng phụ cận cốc Vong Ưu, bởi vậy mới phái người đến chờ. Nhưng vì nguyên nhân nào đó, những tu sĩ này đều không dám vào trong cốc tìm kiếm.

Đợi chừng ba ngày, mới chờ được Trình Tiềm và Thuỷ Khanh.

Bộ dạng khi đó của Trình Tiềm có thể nói là muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thê thảm, các tu sĩ há miệng chờ sung đều không ngờ Mộc Xuân chân nhân không ở cùng, một đứa trẻ lớn dẫn một đứa trẻ nhỏ tự đi ra ngoài.

Dã thú tiểu yêu trong sơn cốc khắp nơi đều có, như vậy mà có thể còn sống đi ra, không chừng là nhờ người nào ở trên trời linh thiêng.

Chỉ là những kinh sợ mà thiếu niên trải qua trong tưởng tượng của bọn họ, cũng không dễ dàng như vậy.

Chạng vạng, Trình Tiềm nhận một chén cháo do nữ tu sĩ lấy ở thôn làng lân cận, nói cảm ơn. Nó nếm thử trước một miếng, rồi mới quay sang Thuỷ Khanh, múc một muỗng đặt trước miệng nhỏ. Thuỷ Khanh theo nó mấy ngày chịu khổ, biến thành một tiểu quỷ đói, lập tức há to mồm muốn ăn.

Bỗng dưng Trình Tiềm rụt tay lại, để cho nhỏ cắn vào khoảng không.

Thuỷ Khanh sắp khóc, thảm thương nhìn nó.

Trình Tiềm thấp giọng nói: “Nhớ kỹ ta nói cái gì chưa? Nhớ kỹ thì cho muội ăn.”

Thuỷ Khanh vội vàng gật đầu, đồng thời vô cùng thiếu tiết tháo mà gập hai cánh tay béo núc, cúi đầu khom lưng làm kiểu vái chào, mới lấy được khẩu phần ăn đầu tiên trong mấy ngày nay.

Thoạt nhìn, hình ảnh này giống tiểu sư huynh tinh nghịch khi dễ tiểu sư muội, trêu chọc nhỏ, không vái chào thì không cho ăn —— kỳ thực phần chắp tay thi lễ hoàn toàn là bản năng Thuỷ Khanh thùng cơm tự mình phát huy.

Khi gặp đám người xa lạ này, trước đó Trình Tiềm đã dặn Thuỷ Khanh: Từ giờ trở đi, không được lộ cánh trước bất kỳ người nào, bằng không sẽ không cho ăn cơm.

Nữ tu bên cạnh đại khái cảm thấy tiểu cô nương này mập mạp trắng trắng nổi lên hứng thú trêu chọc, liền ở một bên vừa như tán gẫu vừa như hỏi: “Quý phái sao lại thu một đệ tử nhỏ như thế này?”

Trình Tiềm mặt không đổi sắc nở nụ cười với nàng: “Có một lần sư đệ ham chơi của đệ, lén xuống núi họp chợ nhặt được trên đường. Mấy năm nay mùa màng thất thu, chắc là nhà ai trong thôn dưới chân núi nuôi không nổi, sư đệ ấy thấy nhỏ quá đáng thương, nên nhặt về luôn —— tiền bối ngài nghĩ xem, người tu hành chúng ta mười năm hai mươi năm chỉ như chớp mắt, nhưng đủ cho nhỏ từ tiểu cô nương bi bô tập nói thành một đại cô nương rồi. Tuổi còn nhỏ chút cũng không trở ngại gì, rất nhanh sẽ lớn.”

Nữ tu nhịn không được trêu nó: “Chính ngươi cũng còn chưa qua hết một cái “như chớp mắt” kìa, nói như người lớn. Nếu ta nói, ngươi trước cứ theo bọn ta về chữa thương, các sư huynh ngươi cho dù ngày đêm lên đường phi ngựa tới đây, không phải một hai ngày.”

Trình Tiềm một bên lau khoé miệng còn dính cháo cho Thuỷ Khanh, một bên đáp: “Một mình đệ thì không sao, nhưng dù sao cũng không thể để tiểu sư muội gây thêm phiền phức cho các vị tiền bối. Hay là cứ đợi các sư huynh đi, bây giờ sư phụ không ở, dặn đệ phải nghe lời sư huynh. Đệ cũng không có chủ ý gì, không dám một mình tự tiện quyết định.”

Nữ tu: “…”

Nàng hoàn toàn không nhìn ra nhóc con này có chỗ nào không có chủ ý.

Có lẽ vì tuổi còn nhỏ, kỳ thực Trình Tiềm không giỏi giao tiếp với người ngoài. Nó hiếm khi chủ động nói gì, cũng sẽ không ra sức kết giao với người khác, lễ độ đến mức khéo léo —— cái gì cũng tốt, ngoại trừ cố chấp.

Nó bị thương cả người, có nơi bị mãnh thú cào cắn, đủ loại ngã bị thương, lớp vải quấn trên cánh tay đã khô máu.

Theo lý thuyết, từ cốc Vong Ưu đi ra, không chết cũng mất lớp da, huống hồ nó còn mang theo một tiểu nha đầu bi bô tập nói. Sớm đã như nỏ mạnh hết đà, nhưng hết lần này tới lần khác Trình Tiềm đều biểu hiện như không có việc gì, thà rằng ở gần cốc Vong Ưu màn trời chiếu đất, cũng không chịu theo chân bọn họ đi về. Trong cốc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nó càng kín miệng, hỏi thế nào cũng không được đôi câu vài lời của nó.

Đợi đến lúc trăng sáng sao tỏ, Nghiêm Tranh Minh nhận được tin chạy đến.

Y tới một mình, không dẫn Lý Quân và Hàn Uyên theo, ngay cả đạo đồng cũng không mang. Xe thần điêu kéo còn chưa dừng hẳn, Nghiêm Tranh Minh đã vén rèm xe lên nhảy xuống.

Mấy ngày liên tiếp lo lắng sợ hãi, Nghiêm Tranh Minh ứ cả một bụng lửa giận, nhưng y vừa nhìn thấy Trình Tiềm cả người đầy vết thương dáng vẻ chật vật, lửa giận bay hơn phân nửa, rồi tìm không thấy sư phụ, nửa còn lại kia cũng tan thành mây khói.

Nghiêm Tranh Minh ba bước thành hai chạy tới, vội vội vàng vàng tiếp được Thuỷ Khanh nhào vào lòng y, rồi kéo Trình Tiềm, hỏi không ngừng: “Chuyện gì xảy ra? Sao đệ thành như vậy? Mấy ngày nay các đệ đã chạy đi đâu? Sư phụ đâu? Làm sao ông bỏ hai đứa một mình ở đây?”

Trình Tiềm không trả lời, chỉ ngơ ngác nhìn y.

Tim trong ngực Nghiêm Tranh Minh đập lộn xộn, hoảng loạn bất an mà hỏi: “Tiểu Tiềm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Trình Tiềm không lên tiếng, ánh mắt lướt từ mặt Nghiêm Tranh Minh đến những tu sĩ xa lạ xung quanh một vòng.

Các tu sĩ trên đảo Thanh Long dù gì xuất thân cũng có tiếng, vừa nhìn là biết sư huynh đệ nhà người ta có lời muốn nói, đều tự giác lui ra.

Bấy giờ Trình Tiềm mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, dùng tay không bị thương lấy một con dấu nho nhỏ trong ngực đưa cho Nghiêm Tranh Minh, nói gần như không thể nghe: “Đây là ấn chưởng môn, đại sư huynh, sư phụ nói đệ đưa cho huynh.”

Đầu tiên thì Nghiêm Tranh Minh sửng sốt, sau đó phản ứng kịp, y chợt lui về sau một bước, máu trên mặt rút đến sạch sẽ.

Y nhìn con dấu trong tay dính đầy vết máu cùng bụi đất của Trình Tiềm, phảng phất như thấy hồng thuỷ mãnh thú, nhất thời ánh mắt y gần như sợ hãi.

Câu nói tiếp theo của Trình Tiềm như tước đi đường lui cuối cùng của y.

“Sư phụ chết rồi,” Trình Tiềm nói, “Người nói, chưởng môn phái Phù Dao đời sau chính là huynh.”

“Không…” Nghiêm Tranh Minh lắc đầu theo bản năng, hoảng loạn đẩy Trình Tiềm ra, nói năng lộn xộn, “Ta không… Đệ lấy nó đi, đừng đưa ta! Nói bậy, sư phụ làm sao chết được?”

Trình Tiềm: “Là đệ nhìn người hồn phi phách tán.”

“Không thể!” Nghiêm Tranh Minh mở to hai mắt nhìn, nói cũng nói không nên lời, chỉ một mực phủ nhận, “Không thể!”

Lần này Trình Tiềm không đáp lại, nó vẫn duy trì động tác đưa ấn chưởng môn, nhìn Nghiêm Tranh Minh thật lâu. Đau thương sâu đậm này vĩnh viễn không nên xuất hiện trên một người thiếu niên.

“Là thật,” nó lẩm bẩm nói, “Sư huynh, là thật…”

Lời chưa nói xong, đầu Trình Tiềm vô lực rủ xuống, cả người ngã xuống không hề báo trước.

Nghiêm Tranh Minh đưa tay đỡ nó theo phản xạ, cũng không biết đụng phải chỗ nào, tay áo trắng như tuyết lập tức thấm máu nhìn đến đau lòng.

Thân thể Trình Tiềm lạnh lẽo, Nghiêm Tranh Minh hầu như cảm thấy nó không có hít thở. Y hoảng hốt lật Trình Tiềm lại, đưa hai ngón tay kiểm tra hơi thở Trình Tiềm. Nhưng tay y run cầm cập, dò xét nửa ngày cũng không tìm ra nguyên nhân.

Bình thường Thuỷ Khanh không thể nào lên tiếng, dù gì nhỏ cũng không biết nói chuyện, lúc này không thể biểu đạt ra, chỉ biết khóc —— mấy ngày gần đây, lượng nước mắt nhỏ khóc đã xấp xỉ bằng từ lúc chào đời đến giờ.

Bên tai Nghiêm Tranh Minh ù ù, trong đầu một mảnh trống rỗng, y nắm chặt một tay của Trình Tiềm, trong lòng bàn tay là ấn chưởng môn lạnh băng, cầm thế nào cũng không ấm. Nhất thời, trong miệng y chỉ biết lặp lại máy móc: “Đừng khóc, Thuỷ Khanh, đừng khóc.”

Y không biết mình quỳ cứng đờ trên mặt đất bao lâu, có lẽ là rất lâu, hay chỉ như nháy mắt. Có người nắm bờ vai của y, cố sức lắc vài cái, Nghiêm Tranh Minh mờ mịt ngẩng đầu lên, thấy một tu sĩ không biết tên ở đảo Thanh Long, đang lo lắng nhìn y.

Nghiêm Tranh Minh cảm giác sắc mặt của mình nhất định so với quỷ còn khó coi hơn, bởi vì y phát hiện vị tu sĩ kia hiểu lầm gì đó, theo bản năng làm giống như y —— đưa tay kiểm tra hơi thở Trình Tiềm, lát sau, tu sĩ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nói: “Còn thở, chỗ ta có đan dược và thương dược, ngươi đừng gấp, chắc không nghiêm trọng đến vậy.”

Nghiêm Tranh Minh gật đầu, nhân tiện cắn đầu lưỡi mình một chút, đau đớn sắc nhọn và mùi máu tươi cùng xông về giữa chân mày mới khiến y tỉnh táo từ trong hoảng loạn. Nỗ lực lấy lại bình tĩnh, lẳng lặng tiếp nhận ấn chưởng môn trong tay Trình Tiềm, nắm chặt trong tay, cúi người ôm Trình Tiềm, rồi nói với Thuỷ Khanh: “Muội tự đi được không?”

Thuỷ Khanh dè dặt nhón chân duỗi tay, nắm một góc áo y.

Nghiêm Tranh Minh ngồi trên xe do thần điêu kéo, hết một ngày một đêm mới trở lại đảo Thanh Long. Y hoang mang lo sợ, hầu như thở không nổi. Về lý trí, y biết Trình Tiềm nói hơn phân nửa là sự thật, sư phụ đối với bọn họ cho tới bây giờ đều là nuông chiều có thừa, nghiêm khắc không đủ, phàm là còn một hơi thở, ông tuyệt đối không vứt Trình Tiềm và Thuỷ Khanh ở một nơi nguy hiểm như vậy.

Lý Quân và Hàn Uyên ở trên đảo Thanh Long trông mòn con mắt, vừa thấy y trở về, đồng loạt vùng lên.

“Tiểu Tiềm bị sao vậy?”

“Sư phụ đâu?”

“Ủa, sao sư phụ không cùng về?”

“Tìm được tụi nó ở đâu vậy?”

“Ta không biết!” Nghiêm Tranh Minh đi nhanh qua hai sư đệ, lòng phiền đến mức muốn thét lên một trận, “Đừng hỏi ta, đừng ồn! Đợi nó tỉnh lại đã!”

Nhưng Trình Tiềm vẫn hôn mê bất tỉnh, thụ thương là một chuyện, ba bốn ngày ở trong cốc Vong Ưu, nó dẫn theo Thuỷ Khanh, khẳng định không dám chợp mắt.

Nghiêm Tranh Minh một tấc không rời trông chừng nó. Lúc đầu y trông chờ Trình Tiềm tỉnh lại để hỏi xem trong cốc Vong Ưu đã xảy ra chuyện gì, nhưng càng về sau, trong lòng y càng sợ.

Y nhắm mắt lại liền nhớ tới cảnh Trình Tiềm máu me đầy người, nhìn y thật lâu, nói cho y biết sư phụ chết rồi, điều này làm cho đêm y không thể ngủ.

Trong tột độ lo lắng, Nghiêm Tranh Minh tự nhiên sinh ra một ý niệm trong đầu, y nghĩ: “Ta cứ vứt hết về nhà đi, quên hết mà làm một thiếu gia.”

Ý niệm này vừa nảy ra, liền chiếm lấy toàn bộ tâm tư y.

Đúng rồi, gia đình y có tiền, vinh hoa phú quý qua một đời phàm nhân mấy chục năm cũng đủ rồi, tu cái gì tiên, luyện cái gì đạo?

Về phần các sư đệ, y có thể mang về nhà luôn. Thích tiếp tục tập võ thì tập võ, thích đọc sách thì cho đi thi lấy công danh, còn không thì như trong nhà thêm vài đôi đũa chứ mấy?

Làm chưởng môn —— bớt giỡn, nghề duy nhất đời này y sẽ làm chính là làm thiếu gia!

Nghiêm Tranh Minh nghĩ thầm, ngay cả phù chú căn bản mình còn khắc không xong, kiếm pháp nhập môn mới luyện được cẩu thả. Đừng nói làm đại năng, bất kỳ đạo đồng bưng trà đưa nước trên đảo Thanh Long này tu vi đều cao hơn y, muốn y làm chưởng môn, có thể chưởng ra cái môn gì?

Nghiêm Tranh Minh nghĩ thế, mới đứng lên, gọi một đạo đồng hầu hạ y đến: “Giả Thạch, Giả Thạch!”

Đạo đồng Giả Thạch chạy tới trước mắt y: “Thiếu gia.”

“Lấy giấy bút qua đây, ta muốn viết thư về nhà.” Nghiêm Tranh Minh nhanh chóng phân phó nói, “Thu dọn hành lý chúng ta, kêu thuyền chuẩn bị cho tốt, đợi tiểu Tiềm tỉnh lại, chúng ta lập tức chào từ biệt đảo chủ.”

Giả Thạch ngơ ngác: “Thiếu gia, chúng ta về núi Phù Dao à?”

Nghiêm Tranh Minh: “Về núi Phù Dao làm gì? Về nhà!”

GIả Thạch lấy làm kinh hãi: “Thiếu gia, vậy môn phái…”

Nghiêm Tranh Minh khoát tay chặn lại: “Không có phái Phù Dao gì hết, môn phái giải tán, hiểu chưa? Nhanh đi, chỉ có mấy ngày.”

Giả Thạch buồn bã bất an chạy đi.

Khi Trình Tiềm tỉnh lại, đã là hai ngày sau, nó vừa cử động, một cái tay liền đặt lên trán nó. Mùi hương hoa lan quen thuộc xông tới, mùi vị đó không biết tại sao phai nhạt đi nhiều. Trình Tiềm nhẹ nhàng mở miệng, lặng lẽ gọi: “Sư huynh.”

Giọng nói quá khàn, nó nói không ra tiếng.

Nghiêm Tranh Minh đỡ nó dậy, không nói lời nào bưng một chén nước qua cho nó.

Trình Tiềm uống cạn một hơi, mới hoảng hốt mở miệng hỏi: “Tiểu sư muội đâu?”

Nghiêm Tranh Minh nói: “Ở chỗ tiểu Nguyệt Nhi, có bọn nha đầu trông.”

Trình Tiềm mơ mơ màng màng day ấn đường, lại hỏi: “Ấn chưởng môn… Đúng, còn có ấn chưởng môn, đệ giao cho huynh chưa?”

Nghiêm Tranh Minh lấy sợi dây thừng bằng sợi bông* từ trong cổ, có treo ấn chưởng môn nho nhỏ. (*) là loại dây thừng nhỏ hay làm đồ handmade hoặc loại để đeo trang sức, để dây thừng không sợ mọi người nhầm sang loại thừng lớn để cột hay thắt cổ người ta…

Vẻ mặt căng thẳng của Trình Tiềm mới buông lỏng ra, trên mặt hiện lên vài phần mệt mỏi.

Phái Phù Dao mỗi ngày gà bay chó sủa, lớn không biết nhường nhỏ, nhỏ không biết kính trên, chuyện hai người bọn nó cãi vã nhau suốt cứ như mới hôm qua, mà nay mặt đối mặt, lại như đã cách tận mấy đời.

Nghiêm Tranh Minh thở dài, nhẹ giọng hỏi: “Đệ có đói không?”

Trình Tiềm lắc đầu, nó tựa vào đầu giường ngây ngốc một hồi, trong căn phòng yên tĩnh mở miệng nói: “Đệ, sư muội, còn có sư phụ, sở dĩ đến đó là bởi vì này đó chúng ta khắc sai phù.”

Nghiêm Tranh Minh không cắt lời nó, yên lặng ngồi một bên nghe, y nghe nó kể chân tướng từ đầu đến cuối.

Trình Tiềm không có sức, lời nói ngắt quãng, dùng thời gian một nén nhang mới kể rõ ràng. Nghiêm Tranh Minh nghe xong, thật lâu cũng không nói tiếng nào.

Hoa nến chập chờn, ánh lửa hơi loá mắt, Nghiêm Tranh Minh phục hồi tinh thần, dùng hết sức duỗi thẳng lưng. Nhất thời y chỉ cảm thấy ấn chưởng môn trên cổ nặng tựa nghìn cân, sắp đè cong cổ y.

Y đứng dậy, nhẹ nhàng đặt một tay trên đầu Trình Tiềm, dùng giọng ôn nhu nhất đời này của y nói: “Ta kêu người bưng cho đệ bát cháo, ăn một chút, sau đó thoa thuốc.”

Trình Tiềm nghe lời gật đầu.

Nghiêm Tranh Minh xoay người đi ra ngoài, tự nhủ với lòng: “Được rồi, cũng biết chuyện gì xảy ra rồi, nó cũng tỉnh rồi, sáng sớm mai là có thể trở về nhà.”

Về nhà tốt biết bao, áo mặc đến tay, cơm dâng tận miệng, không cần sáng sớm luyện kiếm, tối lại luyện công…

Ngay khi Nghiêm Tranh Minh băn khoăn đi ra tới cửa, Trình Tiềm bỗng mở miệng nói: “Đợi chút đại sư huynh, sách của đệ không ném đi chứ? Huynh có thể sai người đem mấy quyển kiếm phổ đến cho đệ không?”

Tay Nghiêm Tranh Minh đã đụng vào cánh cửa rồi đột ngột ngừng lại, y đưa lưng đứng thẳng về phía Trình Tiềm, cả người như bị đông cứng.

“Sao vậy?” Trình Tiềm sửng sốt, “Đã làm mất hết rồi sao?”

Nghiêm Tranh Minh đưa lưng về phía nó, khàn khàn hỏi: “Đứng còn không đứng dậy nổi, xem kiếm phổ cái gì?”

“Sư tổ nói chúng ta tiếp tục huyết mạch phái Phù Dao,” Trình Tiềm nói, “Cho dù không gầy dựng nổi, huyết mạch cũng chẳng đứt —— hơn nữa sư phụ cũng nói, muốn đệ sau này luyện kiếm thật giỏi.”

Nghiêm Tranh Minh đứng ngẩn ngơ hồi lâu, bỗng dưng xoay người, hai bước đi trở lại, một tay ôm chặt Trình Tiềm vào trong lòng.

Ấn chưởng môn đè vào xương quai xanh y, cấn đến phát đau, y nghĩ: “Giải tán môn phái mẹ gì chứ, ta là chưởng môn phái Phù Dao, lão tử còn chưa có chết đâu!”

Y ôm rất chặt, như ôm lấy cái phao cứu mạng, toàn thân căng thẳng đến mơ hồ run rẩy. Cứ như vậy một hồi, Trình Tiềm còn tưởng rằng y khóc.

Nhưng mà nó đợi đã lâu, không đợi được nước mắt như dự đoán, chỉ đợi được đại sư huynh nói một câu vào trong tai nó.

“Không sao,” Nghiêm Tranh Minh nói, “Không sao đâu tiểu Tiềm, có sư huynh ở đây.”